- Lão nạp đã gặp tuyệt thế cao nhân rồi, ván cờ nay thua quả là không oan.
Viên Tri vẻ mặt uể oải nói.
- Ha ha, vậy thì Phật Liên với Thiên Sinh Bát phải dọn đi rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyển đi, tuy nhiên, tất cả đồ vật bên trong ngoại trừ gốc Phật Liên đều sẽ chuyển đi. Nếu không, sẽ chẳng mang được cái gì đi cả.
Lão hòa thượng thật ra rất coi trọng chữ tín, liếc nhìn Diệp Phàm một cái, muốn nói gì nhưng lại thôi.
- Đại sư có gì muốn nói xin cứ nói thẳng.
Diệp Phàm hỏi.
- Chính là tay phật,có thể để Ngưu Bá lấy đi không. Sau này y theo cậu rồi, tôi tin là cũng sẽ có tiền đồ như khi đi với tôi vậy. Tôi đã sớm muốn để cho nó đi rồi, một người còn trẻ tuổi, cả ngày ở trong ngôi chùa này thì có tiền đồ sao được chứ.
Viên Tri vẫn còn có điều không thể nói ra.
- Ha ha, chuyện này không cần đại sư phải phiền lòng, chuyện của Ngưu Bá, tôi tự sẽ có cách giải quyết.
Diệp Phàm cười nói.
- Đại sư, Diệp tiên sinh rất tốt với bọn thuộc hạ. Chuyện này đại sư có thể yên tâm, Ngưu Bá được đi theo Diệp tiên sinh xem như là phúc phận của y rồi.
Xa Thiên cũng nhanh miệng nói xen vào.
Đúng lúc này, một luồng âm thanh giòn vang truyền đến nói:
- Bá ca ca, Huynh ở đâu?
- Nha Nha, ta ở trong này.
Ngưu Bá lớn tiếng nói, không lâu sau, từ xa chạy tới một cô nàng, Diệp Phàm và Xa Thiên vừa nhìn thấy, lập tức há hốc mồm, bị đứng hình một lúc lâu.
Nương Tích, người em nuôi mà Ngưu Ba nhận lại là “ Phi Linh Đang Tuyết Nha Nha”
Ôi mẹ ơi…
- Con bé kia, tới đây làm gì chứ? Có bao nhiêu thứ ngon ta đã đưa cho ngươi ăn hết rồi, đi mau đi.
Vừa thấy cô bé, Viên Tri đại sư nghiêm mặt lập tức la lên.
Diệp Phàm và Xa Thiên đều nghe được tim mình đang run lên, chuyện này thực sự không phải chuyện vô vị nữa rồi.
- Đồ ngốc, ta ăn mấy thứ đó là do ta để ý tới ông, đúng là đồ keo kiệt, không phải là nhân sâm trăm năm sao? Tai sao ư?
Cô bé kêu lên.
- Lại vặn vẹo rồi, Thiên sinh bát đó đắt như vậy đều đa đưa cho ngươi ăn hết rồi, đi mau đi, Ngưu Bá, về sau hãy chịu khó đi theo học hỏi Diệp Phàm đi. Còn cô bé như thế này dù thế nào ngươi cũng không được để ý đến.
Viên Tri đại sư thở phì phì nói.
Diệp Phàm và Xa Thiên thiếu chút nữa co giật.
- Nha Nha, vị này là chúa công mà hôm nay huynh mới nhận. Muội cũng nên gọi một tiếng Diệp ca ca chứ?
Ngưu Bá chỉ vào Diệp Phàm nói, Diệp phàm lập tức đổ mồ hôi đầy người, đâu dám như thế, khẩn trương muốn chào hỏi một tiếng.
Tuy nhiên, Tuyết Nha Nha vừa trừng mắt, còn nháy một chút, Diệp Phàm vừa nhìn thấy, không dám lên tiếng, đành đứng cười khổ não.
Về phần Xa Thiên, vội vàng liếc ngang liếc dọc, trong lòng còn thầm nguyền rủa.
- Xin chào Diệp đại ca, Nha Nha muốn có dược liệu ăn, ca ca còn không?
Không ngờ Tuyết Nha Nha ngọt ngào mở lời.
- À, để ca ca nghĩ cách, để ca ca nghĩ cách.
Diệp Phàm bất chấp khó khăn, kiên trì đến cùng, trông như gà mắc tóc.
- Tuy nhiên cô bé à, sau này cô sẽ không có dược liệu ăn nữa đâu.
Lúc này, Viên Tri đại sư mới mở lời.
- Thiên sinh bát không phải là có chút hoang dã sao?
Tuyết Nha Nha tinh khiết mà nói.
- Có là có, tuy nhiên, thiên sinh bát sau này là của Diệp tiên sinh rồi. Ngươi thấy thế có được không, ván cờ vừa rồi ta đã thua. Mất đi thiên sinh bát, dù có nhân sâm ngàn tuổi cũng không thể sống được. Cho nên, sau này ngươi không phải tới nữa. Có đến cũng như không.
Viên Tri nói.
- Ha ha, chuyện đó có là gì chứ, Thiên Sinh bát đó là của đại ca Diệp đó. Sau này muốn ăn thì hãy đến nhà ca ca lấy đi.
Tuyết Nha Nha buột miệng, nhưng sắc mặt khá khó coi. Trong lòng tự nhủ, bản cô nương đã để ý rồi, nửa quãng đời sau có lẽ nguy to rồi.
- Chẳng lẽ Diệp ca ca cũng giống như con lừa ngốc nghếch keo kiệt này sao?
Tuyết Nha Nha vẻ mặt đáng thương nhìn Diệp Phàm.
- Không, không, nếu muội muốn ăn thì cứ tới Hồng Diệp Bảo của ta là được.
Khuôn mặt tươi cười của Diệp Phàm chợt tắt ngấm, đau lòng không nói nên lời.
- Được được, chắc chắn Diệp ca ca còn nhiều thứ tốt, muội nhất định phải ăn cho no mới được.
Tuyết Nha Nha vỗ tay, cực kỳ giống một thiếu nữ giản dị không hiểu chuyện. Nhưng trong lòng Diệp Phàm lại đang rất bất ổn.
- Vậy được, tuy nhiên, muốn phiền muội một chuyện, đem Thiên sinh bát này tới Hồng Diệp Bảo của ta đi. Nếu không, một nha đầu lớn thế này, ta mang đi không nổi.
Xa Thiên nghe thấy vậy rụt cổ lại, giơ ngón tay cái lên, ý nói Diệp Phàm thật hoành tráng, lại dám nói chuyện đó với Tuyết Nha Nha.
- Được, chiều mai nhất định sẽ đến. Tuy nhiên, nhân sâm trăm tuổi của mấy người cũng phải chuẩn bị xong. Ít nhất cũng phải có năm cái. Lớn như vậy là được rồi, bản cô nương cũng không yêu cầu cao.
Tuyết Nha Nha giơ ba ngón tay lên, mặt Diệp Phàm trở nên xám xịt.
- Cái đó, ở nhà ta không lớn đến như vậy. Lớn bằng hai ngón tay thì có một ít.
Diệp Phàm đau lòng nói.
- Thôi vậy, hai ngón tay thì hai ngón tay, ăn tạm vậy.
Tuyết Nha Nha nói. Đột nhiên vỗ một cái vào đầu Ngưu Bá, kêu lên:
- Ngồi xuống, hành công, điều khí….
Ngưu Bá vô cùng nghe lời, ngoan ngoãn ngồi xổm xuống, mà Ngưu Bá vỗ hai cái lên người Ngưu Bá, không lâu sau, trên đầu Ngưu Bá thoát ra một luồng khí hồng.
Viên Tri vừa nhìn thấy, đứng thừ cả người ra.
Đoạn Đức Thành cũng trợn mắt trông như bức tượng, vô cùng khiếp sợ nhìn Tuyết Nha Nha.
Tiểu tử này rất may mắn, có lẽ đã có thể đột biến đạt đỉnh cấp mười rồi. Trong lòng Diệp Phàm thở dài một hơi.
Sau một giờ, Tuyết Nha Nha hồn nhiên nhảy nhót:
- Bá ca ca, muội đi đây.
- Còn lão lừa ngốc, đem đồ nhà ông chuyển đi, tôi đổi ý rồi, tối nay tôi muốn mang nó đi.
- Tối nay, chẳng phải là quá vội vàng sao. Hơn nữa, lớn như vậy phải có cần cẩu mới treo lên được. Với lại, miếu đường này của chúng tôi có lẽ cũng phải tu sửa, nếu không thì cần cẩu không thể vào được.
Viên Tri nói xong nháy mắt đầy thâm ý với Diệp Phàm, có lẽ cũng muốn nhân cơ hội sửa sang chùa lại một chút.
- Quyết định như vậy đi, tối nay phải chuyển.
Tuyết Nha Nha hừ một tiếng, nhảy cà tưng, trông như con thỏ, không thèm quan tâm.
- Tôi nói Ngưu Bá, tại sao lại quen biết cô ta?
Diệp Phàm nói nhỏ.
- Ngày đó tôi đang mua bánh bao thịt ở dưới chân núi, vừa lấy ra định ăn, không ngờ cô bé lại cướp mất.
Kết quả, cũng không biết là chuyện gì, dù là cái bánh mỳ cô ta cũng lấy được.
Kết quả, bị cô ta ăn mất. Tôi tức giận nên mắng lớn, không ngờ cô ta gọi tôi là ca ca. Tôi nhất thời cao hứng, thôi vậy, một cái bánh bao, lại có được một cô em gái, lời to.
Ngưu Bá cười ngây ngô, Diệp Phàm phát run, còn Xa Thiên thì đổ mồ hôi lạnh.
- Đã đến cấp chưa?
Xa Thiên hỏi.
- Vẫn chưa, thập đnưgr đỉnh giai. Cô ta nói không nên lên quá cao, không có lợi cho tôi.
Ngưu Bá đắc chí cười nói.
- Viên Tri đại sư, tôi thấy có lẽ ông nên chuẩn bị sớm đi. Nếu không xử lý nó nhanh nói không chừng đến cả hạ bát cũng không thể mang đi được, lúc đó tôi sẽ không bồi thường được cho ngài đâu.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Hừ, buổi tối mà có thể chuyển đi được thì xem như tôi xui xẻo rồi.
Viên Tri đại sư hừ lạnh một tiếng, tuyệt đối không thể tin là con người đó có thể mang Thiên Sinh Bát đi.
- Nới đến thế thôi.
Diệp Phàm nhún vai.
Trở lại thành phố, Diệp Phàm cảm giác cũng hơi mệt, tắm rửa một chút rồi đi ngủ.
Nửa đêm đột nhiên Ngưu Bá gõ cửa.
- Có chuyện gì, lo lắng không yên như vậy, không để tôi ngủ yên một chút sao.
Diệp Phàm mở cửa, tức giận nói, phát hiện ra Xa Thiên cũng đang ở đại sảnh.
- Vừa rồi nhận được điện thoại của Viên Tri đại sư, lão hòa thượng thiếu chút nữa tức điên lên.
Xa Thiên cười nói, vẻ mặt không biết vui hay buồn.
- Có phải là không thấy Thiên Sinh Bát đâu nữa không?
Trên miệng Diệp Phàm cũng in hai chữ ‘hưng tai’ rồi.
- Vậy là sao, sư phụ không tin là có thể chuyển đi trong buổi tối sao. Bởi vì còn không lộ ra có vết sửa chữa.
Tuy nhiên, ngủ được một lát, có đệ tử báo lại nói Thiên Sinh bát không cánh mà bay. Dường như cũng không có thay đổi gì lớn, những nó lớn như vậy sao có thể bay lên được.
Sư phụ hỏi liệu có phải anh đã cho người làm không, tuy nhiên, đó là chuyện không thể.
Ngưu Bá nói.
- Ha ha, đã sớm nói với sư phụ rồi, không tin phải không? Đây là chuyện tốt mà huynh muội cậu làm, bây giờ đã tin chưa.
Đáng tiếc là đã muộn rồi. Thứ đó có lẽ chiều mai sẽ đến tới Hồng Diệp Bảo của anh rồi. Còn chùa chiền gì đó mà các cậu nói, xem như dâng tặng.
Viên Tri đại sư đã nói rồi, xem như ông ấy xui xẻo rồi.
Diệp Phàm mỉm cười, Xa Thiên cũng vậy, cười điên cuồng.
- Sư phụ đang không hiểu làm sao có thể mang được cái đó đi, đồ không mang đi được thì không mang. Chuyện này không quan trọng, quan trọng là làm sao mà không tin không tiếng mà đã mang đi được rồi.
Ngưu Bá hỏi.
- Cậu hỏi tôi thì tôi hỏi ai, cậu cũng thấy đấy. Tôi vừa mới về thì đi ngủ luôn.
Diệp Phàm cười nói.
- Ôi, thật quỷ quyệt.
Ngưu Bá thở dài.
Diệp Phàm và Xa Thiên đều có thể nghe được tiếng rống của Viên Tri ở đầu dây bên kia.
- Xa Thiên, cậu nói xem làm sao có thể mang thứ đó đi. Sức của một người không thể lợi hại đến như vậy được.
Diệp Phàm hỏi.
- Đồ vật lớn như vậy chứ đâu có phải hoa cỏ gì gì đó đâu, chắc chắn không dưới mấy chục vạn cân. Một người, trừ khi là thiên thần hạ thế.
Xa Thiên cũng lắc lắc đầu.
- Chúng ta đi xem thử.
Diệp Phàm rất hứng thú, Xa Thiên đương nhiên không có ý kiến, ba người vội vàng chuẩn bị và đi thẳng.
Đến chùa, phát hiện các hòa thượng đều ngồi cả ở đó rồi. Một đám người ngồi quanh Thiên Sinh Bát trống trơn, mồm năm miệng mười, mảnh đất còn lại cực kỳ rộng.
Về phần Viên Tri đại sư, sắc mặt xanh mét đứng như tượng ở đó.
- Các người còn tới làm gì.
Viên Tri đại sư tức giận hừ nói.
- Ha ha,đến xem náo nhiệt.
Diệp Phàm cười nói, đôi mắt chim ưng lướt qua một lượt, rốt cục đã phát hiện ra một dấu vết.
Mắt chim ứng nhận ra có một sợi tơ hồng chỉ thẳng về phía sau núi, Diệp Phàm vội vàng đi theo, Xa Thiên và Ngưu Bá cũng theo sau.
Ba người đang chạy trong núi.
- Diệp Phàm này, đêm hôm khuya khoắt thế này mà chạy gì chứ?
Ngưu Bá không kìm nổi hỏi.
- Hỏi gì nhiều vậy, Diệp Phàm có cái lý của anh ấy, chỉ cần cứ đi theo là được.
Xa Thiên quát lên, Ngưu Bá cũng không dám nói thêm lời nào.
Chạy được khoảng hai trăm mét, Diệp Phàm đột nhiên vung tay lên kêu dừng lại.
Sau đó, ba người nhẹ nhàng đi lên núi. Diệp Phàm mang kính viễn vọng ra quan sát một lúc, ngay người ra.
Cảm tạ ‘thoái ẩn hào’ đại hiệp, cảm ơn cẩu ca.