- Lại còn dối tôi sao, có cần tổ trưởng Cung nói chuyện với anh không. Đồng chí Diệp Phàm, anh cũng là một trong những thành viên của tổ chức.
Cũng không thể xem thường chuyện này được, có phải muốn cho một cùi chỏ không? Mà lần trước đồng chí Cung Khai Hà cũng đã giúp anh về chuyện bãi Yến Nguyệt rồi.
Bằng không anh nghĩ quân khu Việt Châu lại có thể ngốc ngếch như vậy sao?
Kế Vĩnh Viễn lại nói đến chuyện này.
- Cũng không thể nói như vậy được, lần trước tôi đã khiến Điền Nhất Đao vào tổ rồi còn gì. Đã hoàn thành xong nhiệm vụ rồi, chuyện nào vào chuyện đó đúng không? Hơn nữa lần trước không giống nhau, chúng ta đều không rõ ràng, như cao thủ như vậy, rất kiêu ngạo.
Diệp Phàm nói.
- Việc triệu kiến Điền Nhất Đao vốn là nhiệm vụ mà anh phải hoàn thành còn người con gái lần này, anh cũng cố gắng nghĩ cách để về tổ đi. Cao thủ như thế trong tổ không có nhiều, rất cần.
Kế Vĩnh Viễn nghiêm túc nói.
- Tôi cũng chẳng có cách gì cả, không phải cứ muốn là làm được. Nhưng thế này đi, tôi có thể cung cấp những thông tin liên quan đến cô gái này. Còn về phần mời cô ấy về tổ thì đó là việc của các anh. Đấy là Diệp Phàm đã gắng hết sức vì tổ rồi đó.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, anh nói đi. Cô ấy là ai, làm gì?
Kế Vĩnh Viễn không kỳ kèo hành vi nói dối nãy của Diệp Phàm.
- Cô ấy tên là Mộc Nguyệt Nhi, là sư thái của Bạch Vân Am trên núi. Chỉ là một ni cô trẻ thôi, có thể cũng đến rồi, nhưng là ni cô nên tâm thanh tịnh, lại tu luyện, tĩnh dưỡng nên trẻ như thế.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ có vậy thôi sao?
Kế Vĩnh Viễn không tin nói.
- Thật sự tôi chỉ biết có thế, những thứ khác không hề biết. Việc này nói ra cũng chỉ là suy đoán của tôi tôi, chứ tôi cũng không thể xác định được. Bởi vì trên Bạch Vân Am có một vị toàn che mặt, đúng hôm nay cô ấy cũng che mặt nên tôi nói thế.
Diệp Phàm nói.
- Được rồi, chắc anh cũng chẳng lừa tôi. Việc này tôi sẽ thương lượng với đồng chí Cung Khai Hà xem rốt cuộc người kia là ai. Còn về nói cho dù thế nào thì anh cũng phải giúp chúng tôi nghĩ cách để mời người con gái đó về tổ đó.
Kế Vĩnh Viễn nói.
- Tôi sẽ cố gắng, nhưng không dám bảo đảm.
Diệp Phàm nói.
- Người con gái này luôn luôn trêu chọc sơn trang Chu Tước, có phải có liên quan đến người chủ của sơn trang này không?
Kế Vĩnh Viễn hỏi.
- Tôi cũng đã cho người điều tra người chủ cũ là Vân Hùng của sơn trang Chu Tước rồi. Có thế sáng mai sẽ có tin tức.
Trương Hùng cũng đã chen miệng vào nói:
- Chỉ là có chút quái lạ, nghe nói sơn trang này đã có chuyện ma quỷ cả chục năm nay rồi. Người con gái kia không đến năm, sáu mươi tuổi, nếu có chăm sóc tốt cũng không được như thế có phải không?
- Trong chuyện này chắc chắn có vấn đề rồi.
Diệp Phàm cũng có chút hoài nghi.
- Liệu có phải có hai người đang làm trò ma quỷ không, người mà mấy chục năm trước làm có thể là già hoặc là chết rồi phải không. Có lẽ trước kia có liên quan đến Vân Hùng. Nên người sau này có thể là đồ đệ hay con gái gì đó.
Trương Hùng nghĩ chút rồi nói.
- Đúng rồi, chắc chắn có khả năng đó.
Kế Vĩnh Viễn gật đầu nói.
- Thật là tức quá, hắn ta rốt cuộc là ai chứ, lại còn nói là Hương Quân, chỉ là một kẻ khốn kiếp, một laoij dâm tặc.
Mộc Nguyệt Nhi tức đến run cả người, vừa về trong am đả nhảy dựng lên.
- Em, ai làm em tức giận thế? Để chị bảo Khương Quân tìm đánh cho hắn một trận.
Mộc Châu Lệ đã về.
Bởi vì Khương Quân không chịu nằm trong viện cứ khăng khăng về đi làm nên tối Mộc Châu Lệ mới vội vã về đến am. Có thể lần này muốn từ biệt Mộc Nguyệt Nhi.
- Ôi, đúng là một tên khốn kiếp, một kẻ háo sắc.
Mộc Nguyệt Nhi mắng chửi.
- Ủa, hắn ta là gì em?
Mộc Châu Lệ như vẻ nhìn ra điều gì đó.
- Chị, lại thế rồi.
Mộc Nguyệt Nhi nhăn nhó nói.
- Có phải em đã để ý người ta rồi không?
Mộc Châu Lệ hỏi.
- Phì phì phì, xấu như vậy, nếu trên đời này đàn ông có chết hết em cũng không thèm đếm xỉa đến hắn.
Mộc Nguyệt Nhi nhổ xuống đất.
- Thật là xấu như vậy sao?
Mộc Châu Lệ nói.
- Thật sự là rất xấu chị ạ, xấu kinh lên được, nếu nhìn đến cơm tối qua ăn cũng nôn cả ra được. Khuôn mặt đó, nói thế nào giờ, một đống thịt, cứ như thắt cổ tự tử vậy.
Mộc Nguyệt Nhi khôi phục lại bình tĩnh, nhìn Mộc Châu Lệ nói:
- Mà lại còn nói là Hương Quân chứ, thật kinh tởm.
- Thế thì phiền rồi, nếu như hắn là tên háo sắc, em sau này cũng phải cẩn thận đó.
Hay là rời khỏi đây một thời gian đi, có thể hắn đã biết em ở trong này rồi. Bằng không nếu như đúng là háo sắc, sao có thể để em về được đúng không?
Mộc Châu Lệ phân tích, Mộc Nguyệt Nhi ngây người, đúng là cũng lo lắng rồi.
- Chẳng nhẽ hắn lại dám đến đây giươn oai sao?
Mộc Nguyệt Nhi nói.
- Hắn ta thì có gì không dám chứ, có thể đánh thắng lại em, chứng tỏ người ta là cao thủ rồi. Cao thủ sẽ làm những việc không theo thông lệ đâu.
Đến lúc đó, chị thực sự lo lắng hắn ta có thể làm chuyện hủy hoại đến sự trong sáng của em. Chị thấy việc này em nên nói vơi Khương Quân đi.
Hay là chúng ta chuyển đến Hoành Không một thời gian ngắn. Nghe nói ở đó có cả công an chuyên bảo vệ.
Có mấy chục cảnh sát ở đó, trong tay họ còn có súng, tên dâm tặc kia có thế nào cũng không dám đấu với cảnh sát đúng không?
Mộc Châu Lệ hoảng hồn nói.
- Việc này, chẳng nhẽ lại đến tổng cục Hoành Không thật sao, thật là ghét cái tên Diệp Phàm kia, lại phải đến gặp mặt hắn sao, không đi, không đi.
Mộc Nguyệt Nhi lắc đầu.
- Em, so với sự trong sạch của em thì cái nào quan trọng hơn? Mà chủ tịch Diệp kia cũng rất giỏi, trẻ như thế, lại đẹp trai phong độ.
Hơn nữa lại rất tốt, có thực lực, chuyện lần này của chị và Khương Quân nến không có anh ta ra tay thì chắc chắn Khương Quân phải ngồi tù rồi.
Nghe nói anh ta vừa ra tay thì viên tư lệnh quân khu nhà họ Lý kia đều xui xẻo. Mà Lý Chí còn bị vào tù, bị ngồi tù những năm.
Người ta trẻ tuổi như thế mà là chủ tịch của tập đoàn Hoành Không, chắc chắn sau này sẽ có tiền đồ. Nghe nói lại còn chưa kết hôn.
Mộc Châu Lệ nói.
- Anh ta có kết hôn hay chưa thì có liên quan gì đến em, không nên nói đến điều đó. Một thương nhân rồi lại kiên trì không cần dùng đến tiền mà tổ chức mạng lưới quan hệ được.
Hiện tại toàn dùng tiền để có thể làm được nhưng tục không chịu được. Hơn nữa, đừng chỉ thấy anh ta trẻ vậy có thể là tuổi tác cũng không còn nhỏ.
Người bây giờ chăm sóc tốt nên năm mươi tuổi nhìn thì cũng chỉ bốn mươi, bốn mươi tuổi thì chắc cũng chỉ là ba mươi thôi.
Có thể ngồi vào vị trí này, không đến bốn mươi tuổi thì không thể nào. Em muốn gả cho người già sao?
Ha ha ha…
Mộc Nguyệt Nhi thể hiện sự khinh bỉ.
- Chị thấy không phải người tuổi, hay là để gọi điện hỏi Khương Quân, thăm dò xem anh ta bao nhiêu tuổi.
Mộc Châu Lệ hỏi.
- Không cần hỏi, anh ta bao nhiêu tuổi không liên quan đến em. Ngũ độc giáo đã thề rồi, cả đời này cũng rời khỏi núi này, cả đời này chỉ trông sơn trang Chu Tước thôi.
Trừ phi sơn trang bị sụp đổ. Bằng không lời thề này cả đời em sẽ thực hiện, còn nữa, đàn ông chẳng phải là thứ gì tốt đẹp.
Người si tình như Khương Quân không nhiều, ngày trước bà nội mình cũng đã bị Vân Hùng lừa như vậy thôi, kết quả thì sao?
Ông ta chế giễu, rõ ràng nói giải phóng quay lại, nhưng lại phủi mông chạy mất để cho bà khóc mù hết cả mắt.
Tên khốn đó, đúng là khốn nạn.
Mộc Nguyệt Nhi tức giận.
- Ôi, đều là chuyện cũ rồi. Em sao lại chấp nhặt như thế, em mới ba mươi, sau này còn dài, sao có thể lạnh lẽo mà sống được. Không thể cả đời ngồi bên đèn Bồ tát được, cuộc sống bên ngoài rất phong phú, em không thể thế cả đời được.
Mộc Châu Lệ tận tình khuyên bảo.
- Không cần phải nói nữa, cả đời này cứ vậy thôi. Nếu sau này chị còn muốn có người em là em thì sinh thêm vài đứa cho em để chúng sống cùng em là được rồi. Yên tâm, em không để chúng là ni cô đâu, em sẽ dạy dỗ chúng.
Mộc Nguyệt Nhi có chút réo rắt thảm thiết, vô tình lại vuốt vuốt chiếc vòng trong tay.
- Cái này em lấy ở đâu?
Mộc Châu Lệ vừa thấy đã sửng sốt, hỏi.
- Thế nào, không phải là sơn ưng, chị đã thấy rồi hình như không phải là vàng, mà là một vật không đáng tiền gì cả.
Mộc Nguyệt Nhi hừ nói.
- Em, có phải cái này của tên khốn kiếp kia không?
Mộc Châu Lệ hỏi.
- Đúng vậy, chính là cái kẻ mà em đã khinh bỉ. Kết quả em đã lấy được vòng của hắn mà hắn không phát hiện ra.
Nhưng hắn ta đeo ở cổ, cũng phải có ý nghĩa gì đó, em sẽ khiến hắn phải khó chịu.
Lúc nữa em sẽ ném cái vòng của hắn xuống hố phân, cho thối đi cái tên khốn đó.
Mộc Nguyệt Nhi nghiến răng nghiến lợi.
- Chính là giật trên người tên xấu xa đó sao?
Mộc Châu Lệ nhanh truy hỏi.
- Quái, chị có vẻ rất lo lắng, sao thế ạ. Đúng, chính là giật từ trên người tên xấu xa đó, thế thì sao ạ?
Mộc Nguyệt Nhi ngẩng đầu nhìn Mộc Châu Lệ có chút nghi ngờ.
- Việc này, đúng là có chút kỳ lạ.
Mộc Châu Lệ cũng vẻ mặt khó hiểu.
- Sao lại kỳ lạ?
Mộc Nguyệt Nhi nhanh hỏi.
- Chị nói với em, em đúng nói là chị nằm mơ ăn nói bậy bạ.
Mộc Châu Lệ nghiêm túc nói.
- Chị nói đi, chúng ta là chị em, sao có thể trách chị được. Có bậy bạ cũng không sao đúng không ạ?
Mộc Nguyệt Nhi nhíu mày nói.
- Chị đã nhìn thấy vòng này rồi.
Mộc Châu Lệ nói.
- Chị thấy rồi á, ở đâu, chị nói đi?
Mộc Nguyệt Nhi ở bên giường đã nhảy lên.
- Chính là chiếc vòng trên cổ chủ tịch Diệp của tập đoàn Hoành Không, khi anh ta đến thăm Khương Quân lúc bên giường Khương Quân chị đã vô tình nhìn thấy.
Sau đó chị nhìn kỹ lại thì đúng là giống chiếc này. Nhưng cái này trên thị trường bán nhiều cũng khó nói, có thể là trùng hợp thôi.
Mộc Châu Lệ nói.
- Chẳng lẽ lại có thể trùng hợp, giống nhau như vậy sao, không đúng. Có phải hai người họ là thân thích không, nhưng sao lại không giống nhau. Một người thì bình thường, một người thì quá xấu, mà lại háo sắc nữa.
Mộc Nguyệt Nhi sửng sốt nói.