- Vẫn có trường hợp đặc biệt, nếu như người nào đó phạm tội, chẳng lẽ cũng yêu cầu công khai ba tháng mới khai trừ sao.
Thiết Cúc Hoa cũng phải năm năm không tới làm rồi, mà tôi vừa mới đến tập đoàn hoành không đã bắt tay vào giải quyết việc này rồi.
Lúc ấy có khoảng hơn công nhân không đi làm. Nhưng sau khi công ty khuyên bảo, cũng có khoảng hơn nghìn công nhân nhận sự huấn luyện lại rồi.
Tuy nhiên, còn có công nhân viên chức không nghe theo lời khuyên bảo, vẫn không tới công ty đi làm. Mà đại bộ phận công nhân viên chức không đi làm này đều là phụ nữ.
Thiết Cúc Hoa chẳng những không tới làm, không nghe công ty khuyên bảo, rõ ràng còn dám lên mặt đến đòi tiền lương.
Không thể để cho cô ấy cùng với mấy trăm công nhân đều là phụ nữ đến tấn công tổng bộ của tập đoàn, đập hỏng dụng cụ gia đình và tài sản của bộ phận tài vụ của tập đoàn Hoành Không được.
Quấy rối ở công ty thông thường đã bị đuổi việc rồi. hơn nữa, đa số cán bộ cộ công nhân viên chức cũng đã hưởng ứng quyết liệt rồi.
Điều này đối với cán bộ công nhân viên chức đang đi làm thật không công bằng. anh vài năm không tới làm mà đòi lấy tiền lương, không những nói mà còn đến phá hoại tài sản của tập đoàn hoành không, ẩu đả với lãnh đạo của tập đoàn.
Mà đợt sóng thứ hai này, Thiết Cúc Hoa đã bị đồng chí Bao đưa vào cục công an. Không ngờ các cô ấy đã phát động đợt tấn công thứ hai.
Đối tượng tấn công lần này không ngờ lại là văn phòng của đồng chí Thiệu Trung. Kiểu này lại không ngăn chặn được, tập đoàn hoành không sao có thể quản lý được.
Người này tỏ vẻ không để ý những thật ra là đã gia tăng bảo vệ, là ai sai các cô làm như thế này, luật lao động nào quy định mấy năm không đi làm cũng không có trong diện tình hình đặc biệt còn có thể lĩnh lương.
Không những thế còn đánh người đập đồ này nọ. Bảo hộ luật pháp lao động chính là lợi ích của cán bộ công nhân viên chức đi làm bình thường.
Thật ra, công ty chúng ta đã sớm gửi thông báo đến đám người Thiết Cúc Hoa mấy lần rồi. Năm ngoái, năm kia nữa thông tư đều đến tay các cô ấy rồi.
Nếu quả thật là thời gian, đoán chừng thông báo cũng mấy năm rồi. Nếu như theo luậ pháp lao động mà nói, đã sớm khai trừ rồi. Việc này, đồng chí Khổng Ý Hùng chủ nhiệm văn phòng Đảng là người nắm rõ nhất.
Diệp Phàm nói:
- Đúng vậy, tôi tìm thông báo mấy năm trước. nếu như truy cứu Thiết Cúc Hoa thì đã đuổi việc từ năm năm trước rồi.
Đồng chí Vệ Quý Cường bí thư đảng ủy tập đoàn lúc ấy có trách nhiệm phát động ba thông báo rồi.
Chẳng qua những người này vẫn không tới làm, lúc ấy cũng bởi vì có nhiều nguyên nhân mà không xử lý việc này đến cùng, mới cổ vũ cho bọn họ dáng vẻ bệ vệ kiêu ngạo.
Đến bây giờ đã không còn nể nang ai gì cả. Nếu như cứ để tình hình này phát triển không xử lý, lời nói của chúng ta sẽ bị coi nhẹ, tập đoàn hoành không coi như xong rồi.
Bởi vì, đây là một quân bài rất có hiệu quả. Anh không đi làm thì sẽ không nhận được tiền lương, không những thế còn đập đồ. Đập đồ không thì không có vấn đề gì.
Đằng này còn không thể xử lý, hơn một vạn cán bộ công nhân viên chức đang làm ở đây họ sẽ nghĩ gì?
Đến cuối cùng, đội ngũ các đồng chí không đi làm đoán chừng càng ngày càng nhiều, hôm nay là người, có lẽ một tháng sau con số lên tới hai nghìn người.
Tháng nữa, có phải là nghìn người hay không, nếu cứ tiếp tục kéo dài như thế, đến cuối cùng, tập đoàn hoành không cũng không thể đi lên được.
Khổng Ý Hùng nói:
- Căn bản là tôi cũng không dùng lâu như vậy.
Lúc này, Dương Chấn Đông đột nhiên nói xen vào một câu, ánh mắt của mọi người đổ dồn vào anh ta, lão này mới sờ sờ cái mông.
- Lời nói này của đồng chí Chấn Đông vẫn chưa nói rõ ràng?
Bố Hoa Thanh nhìn anh ta hỏi một câu.
- Nói một cách khác là rất đơn giản. Nhân cơ hội lần này Diệp tổng hãy đưa người sang Canada cầm về đơn đặt hàng trăm triệu đô la Mỹ của tập đoàn Bang Đỗ.
Nếu như không có công nhân đi làm, một lượng lớn đặt hàng như vậy chúng ta làm sao có thể biến thành máy móc thiết bị, thiết bị điện lực, không có tất cả những cái đó thì lấy đâu ra của cải?
Đây vẫn còn là vấn đề nhỏ, nếu như lớn hơn một chút nữa mà nói, lúc ấy Diệp tổng đã ký đơn đặt hàng lớn như thế với tập đoàn Bang Đỗ rồi.
Nhưng nếu như hủy đơn đặt hàng, tiền bồi thường cũng lên tới vài trăm triệu đấy. Chi khoản tiền bồi thường này cũng có thể khiến công ty chúng ta bị đè bẹp rồi.
Cho nên, không thể để tình hình này tiếp tục tái diễn. Đến lúc đó, sản phẩm muốn bán ra bên ngoài, tập đoàn hoành không chúng ta cũng không kiên trì được tháng đâu.
Hơn nữa, bây giờ còn có vấn đề lớn. Mặc dù sự việc Thiết Cúc Hoa có áp lực rất lớn, mặc dù cán bộ công nhân viên chức đều đã yên vị rồi.
Nhưng, nếu một khi đã để lộ bí mật kỹ thuật ra bên ngoài. Người ta mà nắm giữ được loại kỹ thuật này, vậy tập đoàn hoành không chúng ta đã mất đi vầng quang “sát thủ” rồi. Nhưng kỹ thuật này Diệp tổng đã bảo đảm ký đơn đặt hàng lớn nhất này với tập đoàn Bang Đỗ rồi.
Nếu việc bảo đảm lớn nhất này thất bại, tập đoàn hoành không chúng ta phải làm sao? Nghĩ tới đây, Dương Chấn Đông tôi đau lòng quá. Cái mông của tôi cũng không thể ngồi chỗ này được.
Mặt lão già Dương Chấn Đông này thật đúng là gây sự mà.
Ra vẻ giải thích với Diệp Phàm, nhưng trên thực tế lại chuẩn bị dùng pháo mở đạn nhắm vào Cái Thiệu Trung. Bộ dạng như vậy là rất muốn làm, chẳng qua là muốn khơi mào Diệp Phàm với Cái Thiệu Trung tách ra.
Rõ ràng là muốn giáng chức mà, Cái Thiệu Trung đương nhiên không hài lòng rồi.
- Đồng chí Dương Chấn Đông, sự việc vừa rồi chủ tịch Bố đã định nói ra rồi. Anh còn đến đây nói dư thừa hay sao.
Chuyện này Cái Thiệu Trung tôi có chút trách nhiệm, đơn giản là phê bình đồng chí Bao Nghị một chút.
Mà tư liệu cũng không phải là Cái Thiệu Trung tôi sai người đi đánh cắp. Tôi nghĩ, mặc dù là có đồng chí Bao Nghị ở đây, mất hay không cũng khó nói.
Bởi vì, dưới nhiều tình huống mà xem, người ăn trộm có trình độ rất cao, gần như là không để lại dấu vết gì.
Phía sau nhất định còn có người sai khiến. Đã có người sai khiến, việc này chắc chắn có chủ mưu bên trong rồi.
Là sớm đã chuẩn bị, ngay cả trình tự của lối mòn cũng đều được sắp xếp không một chút kẽ hở.
Cái Thiệu Trung phát hỏa, nhìn dương chấn đông.
- Tôi cũng không nói có đồng chí Cái Thiệu Trung thì anh muốn chịu trách nhiệm cái gì chứ? Chỉ là nhắm vào tư liệu đối với tính quan trọng của lãnh đạo công ty chúng ta mà nói là một việc to lớn rồi.
Phân tích mối quan hệ lợi hại trong đó. Điều này một phần có lien quan đến hơn vạn cán bộ công nhân viên chức của tập đoàn công ty chúng tôi, đó là nhân tố quan trọng phát triển của tập đoàn.
Nếu như có thể phân tích triệt để, không chừng còn có thể tìm ra được sự thay đổi trong phương pháp.
Đem kỹ thuật của tập đoàn hoành không chúng ta hạ thấp vị trí xuống mức thấp nhất. Nếu chúng ta không nói đến chuyện này, nhưng đây lại là sự thật, đặt trước mắt các đồng chí quả là một vấn đề không nhỏ.
Không nói làm sao có thể giải quyết vấn đề lớn như thế này. Chẳng lẽ lại mặc kệ sao, cuối cùng thực sự chờ cho tới khi công ty chúng ta gặp nguy hiểm, chúng ta mới đến nói thì đã quá muộn rồi.
Các đồng chí, không phải là không có vấn đề. Lúc có chuyện chúng ta phải không sợ vấn đề mới được. Phải dũng cảm đối mặt với vấn đề mới đúng.
Tài liệu mất đi, đã làm chấn động đến đại bộ phận cán bộ công nhân viên chức. Rất nhiều cán bộ công nhân viên chức đều chú ý đến việc này.
Nếu chúng ta che dấu, nhưng ánh mắt của quần chúng sáng như tuyết đấy. Chỉ sợ đến lúc đó gặp phải một sóng gió lớn hơn, vậy phiền toái hơn rồi.
Dương Chấn Đông ra vẻ chính trực nói.
- Hừ, Cái Thiệu Trung tôi không ngu đến nỗi không hiểu rõ mọi chuyện đâu.
Cái Thiệu Trung hừ lạnh nói:
- Chủ tịch tỉnh Bố, việc làm cấp bách bây giờ là tìm ra tài liệu . Những thứ khác chúng ta tạm thời gác lại đã, quan trọng là phải đi tìm lại tập tài liệu.
Diệp Phàm nói, ý giải vây cho Cái Thiệu Trung đầy hứa hẹn.
- Đúng vậy, tôi hoàn toàn đồng ý với cách nhìn của đồng chí Diệp Phàm.
Cái Thiệu Trung vừa nghe lập tức nói luôn.
- Vâng, việc này cần phải có bộ công an tham gia vào phá án và bắt giam.
Bố Hoa Thanh gật gật đầu, nói:
- Tuy nhiên, phải tăng cường lực lượng cảnh sát.
Còn phải nhanh chóng yêu cầu cục trưởng Bao đưa người trở về. Nghe nói trang thiết bị của cục công an tập đoàn hoành không là mạnh nhất toàn tỉnh.
Hơn nữa, đồng chí Bao Nghị là đồng chí làm nhiệm vụ ở cục công an. Kinh nghiệm bắt giam và phá án của đồng chí ấy ở đây là phong phú hơn một chút.
Bởi vì phạm vi mà họ đối mặt là cả nước, thậm chí họ còn hợp tác với cảnh sát hình sự quốc tế. Hơn nữa, bởi vì bọn họ quản lí chỗ các anh, cho nên, về nghiệp vụ cũng quen hơn nhiều.
Hơn nữa, lực lượng của chúng ta mạnh nhất chẳng lẽ vẫn cần những thứ lạc hậu sao?
- Việc này tôi sẽ lập tức đi làm.
Mặt Cái Thiệu Trung xám lại gật đầu nói. Hôm nay đồng chí Cái Thiệu Trung thật mất mặt quá, trong lòng buồn bực chỉ nghĩ đã biết rồi.
Vào ban đêm, Diệp Phàm không ngờ lại nhận được điện thoại của cái thiệu trung. Lần đầu tiên mời Diệp Phàm ăn điểm tân.
Điều này khiến cho Diệp Phàm cảm thấy như bị đánh vào đầu vậy.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng vui vẻ đến. Địa điểm là tại quán ăn ngay tại thị trấn Hoành Không. Nghe nói nơi này tự sản xuất rượu gạo đặc biệt ngon tinh khiết.
- Hôm nay chúng ta mỗi người một bình rượu thấy thế nào?
Cái Thiệu Trung chỉ tay lên thùng tre đựng rượu trên bàn cười nói:
- Trung à, bí thư Cái nói như thế nào thì như thế đi.
Diệp Phàm cười ngồi xuống, trong một phòng nhỏ, có hai người Cái Thiệu Trung và Diệp Phàm.
Bên trên có một cái đĩa đựng hoa, một mâm đậu rang, một cá trắm cỏ, còn có một bát súp.
- Cạn một chén.
Cái Thiệu Trung cạn một hai chén. Cười nói. Diệp Phàm đương nhiên cũng không yếu thế, hai bên đều cạn ly kêu loảng xoảng.
- Ôi, nội bộ tập đoàn chúng ta vẫn có âm thanh không hài hòa. Đã đến nước này rồi, một số đồng chí muốn không phải là dốc toàn lực vì tập đoàn, đi phá án.
Mà là muốn làm một chút bên này một chút bên kia. Cứ tiếp tục thế này, chẳng những không có lợi cho lợi ích chân chính của tập đoàn.
Ngược lại lại muốn kéo tập đoàn chúng ta, có một số đồng chí, có cái nhìn rất hạn hẹp. Không biết cái gì nên xem trọng xem nhẹ cả.
Cái Thiệu Trung thở dài, nói một hồi cũng không hiểu cả lời nói.
Tuy nhiên, Diệp Phàm hiểu được, Cái Thiệu Trung ám chỉ Dương Chấn Đông.
- Ha ha, góc độ lý giải của mọi người có chút chênh lệch. Trách nhiệm đương nhiên muốn hỏi, nhưng, vấn đề đề cập không phải là thời gian đúng không?
Hơn nữa, chỉ cần tìm lại tài liệu, như vậy thì công ty sẽ không có bất kỳ tổn thất nào cả, trách nhiệm phải chịu cũng có thể nhẹ hơn không?
Diệp Phàm trả lời khéo léo:
- Hơn nữa, trước mặt chủ tịch Bố, nội bộ trong công ty cần phải thống nhất một lượt. Đừng để người ngoài nhìn chúng ta nhàn rỗi rồi cười.
- Đồng chí Diệp Phàm có cùng suy nghĩ với tôi, nội bộ có mâu thuẫn cũng bình thường. Nơi nào có người nơi đó có mâu thuẩn.
Nhưng, chúng ta cũng có mâu thuẩn nội bộ và mâu thuẫn bên ngoài có phải không? Mâu thuẫn nội bộ của chúng ta chính là lúc mở hội nghị thường vụ có thể ngồi xuống nói chuyện với nhau, kết nối với nhau.
Con người là động vật thông minh, chỉ cần có kết nối, tôi tin rằng các đồng chí có thể có cách giải quyết chung đúng không?
Bộ dạng như vậy bày đặt đứng trước mặt mọi người, thật ra toàn bộ là bộ mặt của bản thân chúng ta. Chúng ta bị làm cho mất mặt, chẳng lẽ một số đồng chí không cảm thấy khó chịu.
Tôi thấy là chưa chắc đâu, tất cả mọi người đều mất mặt. Cách này, không được, thật sự là không được. Lời nói không dễ nghe gì cả, điều này gọi là gì nhỉ, cái này gọi là đấu tranh nội bộ.
Cái Thiệu Trung nói: