Không lâu sau nửa khuôn mặt cũng đã bị tiểu xà gặm. Cuối cùng tiểu xà lấy đuôi đánh lên đầu, khiến cho đầu rơi xuống đất.
Não là cơ quan thần kinh trung ương, khi đã bị rơi xuống thì chỉ còn hồn điều chỉnh mà thôi.
Nhưng đã mất đi tâm phúc rồi, bởi vì nó vẫn chưa hoàn toàn dung hợp, chiếm lĩnh được thân thể Diệp Phàm.
Diệp Phàm khó khăn rồi, mà đúng lúc này sư phụ Nam Lăng Hầu cũng đã đẩy khí mấy chục năm ra.
Cùng nhau dùng sức, khí của Diệp Phàm đã nuốt vào trong, tiêu hóa khí da tây pháp. Mà da tây pháp không ngừng kêu gào thảm thiết, kêu đến nỗi người nghe cũng phải phát run lên.
Nhưng Diệp Phàm cũng không trách. Nó chính là nội khí da tây pháp tàn khốc để hắn dùng.
- Thiên My, cô dừng lại đi, khí này quá dũng mãnh. Tôi ăn không tiêu được, như thế này sẽ nổ tan xác mất.
Diệp Phàm nói, bởi vì nội khí của da tây pháp quá mạnh mà phầm chất lại quá cao…
Có thể đến ngay cả sư phụ cũng không có được nội khí đó. Nhanh, cô tôi và dơi cùng dung hòa, tôi có thể truyền công lực cho cô, chúng ta cùng dùng cửu cung niệm hồn để hợp tác.
Nam Vân Thiên My đều không hề do dự, hai con dơi hòa làm một, bởi vì nó đã suy yếu đén mức sắp tan rã ra rồi.
Nếu như bị da tây pháp kia hút đi, không quay lại thân thể được thì chắc chắc công lực không lâu sau sẽ về thất, bát đẳng.
Hai người cùng nhau luyện theo phương pháp Cửu cung niệm hồn, rồi hòa vào nhau, cắn nuốt, tiêu hóa khí Da tây pháp.
Mà âm thanh kêu thảm thiết của da tây pháp đã không còn nữa, có thể là lão ta chết chắc rồi.
Cũng không biết được cầm cự được bao lâu, Diệp Phàm đứng dậy, tiến hành luyện quyền cước trong mật thất. Hình như cũng đã toát hết cả mồ hôi.
- Chúc mừng anh, cảnh giới bán thần tiên của anh đã có lực bão hòa và tràn đầy rồi, giờ chắc chắn là ổn định lại rồi.
Mà nếu nói về nội khí, anh còn mạnh hơn cả tôi đó, % nội khí da tây pháp đều đã vào anh rồi.
Mà còn có cả hơn một nửa cũng ở trong đó từ từ tiêu hóa đúng không?
Nam Vân Thiên My mở mắt, có chút hâm mộ, nói.
- Chắc là như thế, nhưng tôi cũng chúc mừng cô. Cô cũng có được một phần nội lực Da tây pháp, giờ cũng nhanh đột phá đến giai đoạn hai của cảnh giới bán thần tiên rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Tôi đã đột phá đến giai đoạn hai của cảnh giới bán thần tiên rồi.
Nam vân Thiên My vui mừng nói.
- Ôi lại chạy trước tôi rồi.
Diệp Phàm có chút buồn bực, làm mọi thứ mà vẫn cứ kém người ta.
- Ha ha, tuy nói cảnh giới của tôi cao hơn anh một bậc nhưng nội lực của anh mạnh hơn tôi nhiều. Vì thế, tôi chưa chắc đã đánh thắng anh.
- Cô đang an ủi tôi hay sao?
Diệp Phàm châm chọc nói.
- Không phải an ủi đó là sự thực. Giờ chính anh cũng không thể khẳng định nổi thể lực của mình đâu. Nhưng anh có thể tự nhìn thấy con dơi của mình.
Nam vân Thiên My nói:
- Nhưng anh cũng có thể thử phi đao của mình.
Diệp Phàm ngẩng đầu lên nhìn, lập tức kinh ngạc. con dơi trên không trung lại mỏ miệng thô bạo. giơ ra một đôi cánh lớn, với chiều dài lên tới gần mét.
Không cẩn thận thì bạn còn nghĩ nó là một chiêc máy bay không người lái. Mà nó cũng có thể bằng con dơi của sư phụ Nam Lăng rồi.
Diệp Phàm vừa dùng lực, đã có thể bắn ra ngoài, xuyên qua cả vách đá.
- Thấy không. Anh có thể xuyên qua cả tảng đá dày đến bảy, tám mét. Như vậy chứng tỏ nội khí của anh rất lớn, mà phẩm chất đã lên một bậc mới rồi.
Nam vân Thiên My nói.
- Có thực lực là được rồi.
Diệp Phàm cười rạng rỡ nói.
- Có chút hào quang là rạng rỡ luôn.
Nam vân Thiên My khách sáo nói, rồi lại tiếc:
- Thật tiếc, chúng ta chỉ có thể dùng tầng thứ nhất của Cửu cung niệm hồn. Công pháp này đúng là một công pháp tốt, nếu như luyện thành công thì chắc chắn anh có thể lên đến Thần tiên. Có thể tầng thứ sẽ cao hơn.
- Ha ha ha…
Diệp Phàm cười.
- Cười gì, điên à?
Nam vân Thiên My không hài lòng liếc mắt nói.
- Cô nghĩ đi, cô có biết đây là toàn bộ da tây pháp Cửu cung niệm hồn không?
Diệp Phàm cười thần bí.
- Đương nhiên biết.
Nam vân Thiên My gật đầu.
- Như vậy không phải hết rồi sao?
Diệp Phàm đẩy hai tay.
- Anh nói thế là sao?
Nam vân Thiên My hừ nói có chút tức giận, thấy người này cũng quá khoe khoang rồi.
- Nói cô ngốc lại còn không nhận, da tây pháp chính là dùng tinh thần, tư tưởng để tích tụ lại nội khí hàng trăm năm. Khi này không phải là tôi đã chiếm rồi sao, giờ còn thế nào nữa?
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Ý là tinh túy của nó đã bị anh nuốt hết rồi sao? Hiểu rồi, nội khí mà anh nuốt vào chính là của ông ta, cũng chính là nuốt vào niệm hồn. Nếu thế này thì não của anh ta có phải cũng đã vào người anh không?
Nam vân Thiên My vui vẻ nói.
- Ha ha, may mà niệm hồn này còn chưa hoàn thiện. Nhưng những thứ khác còn khiếm khuyết, có thể trong quá trình tôi nhận vào đã vứt bỏ đi nhiều.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy anh cho tôi một phần đi.
Nam vân Thiên My nói.
- Tôi sẽ dạy công pháp tầng thứ hai cho cô, đợi đến lúc hoàn thành tôi sẽ dạy tiếp tầng thứ ha.
Diệp Phàm cười tiếng nói.
- Anh…không ngờ lại còn ép tôi thế?
Nam vân Thiên My tức giận, trừng mắt.
- Không thể nói thế được, công pháp hiện giờ thuộc về tôi. Tôi cho cô cũng là tốt rồi. Sao lại nói khó nghe như thế, cái gì mà ép. Cô cũng biết, người luyện võ thì công phu chính là sinh mệnh của họ mà. Ngay cả sinh mệnh còn cho cô rồi mà cô còn nói thế.
Diệp Phàm nói.
- Không thèm.
Nam vân Thiên My tức nói.
- Vậy đi, cô làm giúp tôi một chuyện, tôi sẽ truyền cho cô công pháp thứ hai.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện gì?
Nam vân Thiên My chau mày hỏi.
- Lần trước đến Ngũ đài sơn, hòa thượng đó đã lấy mất huyết trích tử của tôi. Chúng ta một chọi một thì chắc không qua được ông ta. Nhưng chúng ta hợp lại thì ông ta không thể bằng được.
Diệp Phàm nói.
- Đó là chuyện của anh, bản cô nương không hứng.
Nam vân Thiên My hừ nói:
- Mà tôi cũng không hứng thú với Cửu cung niệm hồn kia.
- Thật không muốn hả?
Diệp Phàm hỏi.
- Muốn.
Nam vân Thiên My cắn răng nói.
Hai người nghĩ ngơi, Nam vân Thiên My đột nhiên hỏi:
- Đây là cái gì?
Diệp Phàm vừa đi vừa nghe, nghĩ lại về da tây pháp trước, cũng ngây cả người.
- Đúng là ghê gớm.
Diệp Phàm hít một hơi, phát hiện trong cái hũ lớn này có một xác con rết khổng lồ.
Con rết có đầu, nhỏ nhưng thân thì to, có thể khiến người ta phải kinh sợ. trong hũ còn có cả mùi tanh tưởi.
- Không phải, hình như không phải chỉ một cái đầu.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, lấy ra xem mấy cái là biết liền.
Nam vân Thiên My nói, khổ sở này chắc chắn Diệp Phàm phải làm chứ còn ai nữa.
Hắn ta vừa bịt mũi vừa kéo ra lúc này Nam vân Thiên My nói:
- Từ từ thôi, xác nó đã thối rữa chưa. Anh đừng nghĩ nó thế không chừng lại cho anh tan xác đó.
- Có lý, xác ướp người cũng làm như thế mà.
Diệp Phàm gật đầu:
- Hay là đập cái hũ này ra, thế mới không làm hỏng cái xác được.
- Cái hũ này có giá trị gần nghìn năm lịch sử, là đồ cổ rồi. Vì thế anh cũng phải suy nghĩ, nếu đã tan tành thì còn giá trị gì?
Nam vân Thiên My chau mày nói.
- Tôi có tiền.
Diệp Phàm đắc chí nói, khống chế phi đạo rồi rạch ra.
- Đồ khoe khoang.
Nam vân Thiên My kích Diệp Phàm.
Sợ làm hỏng thứ trong hũ nên Diệp Phàm vạch ra rất cẩn thận. Mà trên hũ còn có cả đốm lửa lóe ra.
Không lâu sau cả cái hũ đã bị Diệp Phàm tách ra làm hai, Nam vân Thiên My cũng giúp để tách hẳn nó ra.
Toàn xác con rết khổng lồ đang hiện ra trước mặt hai người.
Con rết này có chút kỳ lạ, miệng thì giống chim. Trên cái đầu thì có thể nói là giống loài chim, còn thân hình thì lại thuộc họ rết, có thể là sự kết hợp của hai cá thể đây.
Mà nó lại có đến ba cái đầu, hai người cẩn thận để mở cả thân thể nó ra, phát hiện nó dài đến mười lăm, mười sáu mét.
Mà đến cái chân của nó cũng phải đến hai mét. Thô bạo. kỳ lạ là thân thể của nó không bị thối rữa.
Diệp Phàm dùng nội lực tìm về ký ức của da tây pháp, cười nói:
- Da tây pháp đúng là thiên tài.
- Thiên tài cái gì?
Nam Vân Thiên My hỏi.
- Đột nhiên ông ta muốn cộng sinh, giới tự nhiên có vô vàn quan hệ cộng sinh. Ví dụ trong hệ tiêu hóa của con người có vô vàn những vi sinh vật khác.
Trên thực tế, những thứ mà con người tiết ra đều là do vi khuẩn tạo thành. Những vi khuẩn này có nhiều chức năng. Nhưng có chức trách quan trọng nhất chính là những thức bên trong hệ tiêu hóa, bài tiết.
Nếu như không có chúng, hệ tiêu hóa của con người chắc chắn không thể hoàn thành tốt nhiệm vụ của mình. Những vi sinh vật này chính là có quan hệ cộng sinh với cn người chúng ta.
Mà Da tây pháp cũng đã tìm hiểu. Không ngờ ông ấy lại có thể tìm được con rết mình rết mà đầu chim. Nghe nói loại động vật này đến từ sông âm dương trên được đến hoàng tuyền địa phủ.
Đương nhiên, cái này chỉ có thể nói là truyền thuyết trng cổ đại vô tri thôi. Mà chính xác ra con rết này ở nơi sâu đến hàng trăm mét ở địa ngục đó.
Cho nên trên mặt đất khó mà nhìn thấy con vật này.
Da tây pháp vì kéo dài tính mạng của mình nghĩ ra nhiều cách để bảo vệ não bộ của mình.
Mà thân hình lại quá lớn, nếu như muốn bảo vệ cũng khó. Vì thế, ông ta đã tìm rất nhiều sách cổ cuối cùng cũng đã tìm được con rết quái dị này.
Sau đó dùng để thay thế bản thân ông không ngờ lại khiến não bộ có thể sống được mấy chục năm.
Nhưng trong mấy chục năm đó cũng không có ai xuống. Da tây pháp cuối cùng cũng không chống lại được quy luật tự nhiên, đúng là cũng phải chết.
Nhưng trước đó ông ta cũng đã nghĩ đến việc để nội khí đó trong đầu, mà cũng dùng nhiều dược liệu bao gồm cả dược liệu chống cả thối rữa nữa.
Hơn nữa ông cũng võ công cao cường, có thể cảnh giới của ông cũng đã vượt qua cả cảnh giới lợi hại nhất của người luyện võ rồi.
Cho nên chúng ta tin là không có cách nhưng ông ấy có thể dùng nội lực mà hoàn thành được.
Từ đó có thể truyền nội khí hồn ba đến não, mấy trăm năm đều không thể tiêu tan, vừa nãy suýt đã nói.
Cô nói ông ấy có phải thiên tài không?
Diệp Phàm nói.