- Sao anh lại thở dài thế Hữu Toàn? Tối nay Sư trưởng Trương đến thì chúng ta phải vui vẻ mới phải. Nếu không Sư trưởng Trương lại cho rằng chúng ta nhỏ nhen, một bữa cơm cũng thở dài có phải thế không nào?
Chiến Nhất Cương vừa cười vừa nói.
- Đúng vậy lão Dương, kinh phí của phân khu dù có khó khăn vẫn có khả năng trả cho một bữa cơm. Hơn nữa tướng quân Trương là khách từ xa tới, chúng ta dù có bỏ tiền túi ra cũng phải vui vẻ.
Một thượng tá ngồi bên cạnh cười nói.
Trương Cường cười trong lòng, biết là mấy người này đang đóng kịch. Tuy nhiên, vì sao Trương Cường cũng không rõ, cũng giả vờ chờ bọn họ nêu ra vấn đề.
- Haiz, Lão Lý, không lo lắng cũng không được. Anh quản lý huấn luyện quân, còn tôi lại quản lý hậu cần. Không có tiền, khó làm lắm. Hoạ đều là di tiền.
Dương Hữu Toàn vẻ mặt khổ sở.
- Có phải là gặp phải khó khăn không?
Trương Cường vội vàng nói, thầm nghĩ trong lòng vừa khéo, cơ hội của ta đến rồi.
- Không phải là khó khăn nhỏ, là tôi đang lo lắng thay cho Tư lệnh Chiến thôi.
Dương Hữu Toàn vẫn tỏ vẻ.
- Lão Dương, đang vui vẻ trên bàn rượu, đừng nhắc đến những chuyện không vui.
Tư lệnh Chiến nhíu mày, tỏ vẻ có chút bất mãn.
- Tư lệnh Chiến, hôm nay tướng quân Trương đến đây. Sư đoàn Ma Bộ là con cưng của quân khu Thiên Phủ chúng ta. Kinh phí mỗi năm quân khu rót xuống tương đương với ba sư đoàn cộng lại. Việc này tâm sự với sư trưởng Trương thì có gì mà không thể. Không chừng sư trưởng Trương vui vẻ, khi gặp thỉ trưởng quân khu lại nêu vấn đề, đến lúc đó , triệu cũng không thành vấn đề có phải thế không nào?
Phó Tư lệnh Dương nói.
- Tôi đâu có như thế. Ngay cả Sư đoàn Ma Bộ chúng tôi cũng khó khăn về kinh phí. Gần đây lại thêm khá nhiều khí tài huấn luyện.
Trương Cường cố ý nói, tuy nhiên, sau đó lại hỏi:
- Tuy nhiên, rốt cuộc các anh gặp đã phải phiền phức gì. Việc này nếu thực sự là vấn đề kinh phí, hoàn toàn có thể xin chính quyền địa phương một ít mà. Tuy là việc xin xỏ hơi ngại, nhưng cũng còn tốt hơn nhiều khổ sở.
- Ôi, lần này Tư lệnh Chiến gặp phải phiền phức lớn rồi. không phải là việc chỉ , triệu là có thể giải quyết được.
Tư lệnh Dương thở dài.
- Rốt cuộc là chuyện gì thế hả, chúng ta đều là quân nhân, cứ che che đậy đậy như đàn bà làm gì.
Trương Cường cố ý nghiệm mặt.
- Chuyện là như thế này, sáng nay mới mở hội nghị Đảng uỷ viên Địa uỷ, Tư lệnh Chiến được sắp xếp…
Dương Hữu Toàn đem chuyện hồi sáng kể một lượt.
- Việc này tương đối phức tạp, Tư lệnh Chiến phụ trách xây dựng một khu vực di dời trước kia. Nếu theo các anh tính ra bây giờ có uỷ viên.
Đúng vậy, còn trừ đi Bí thư Diệp và Chủ tịch Chu thì chỉ còn lại uỷ viên. Chia huyện Lăng Hà thành khu vực, mỗi khu vực xây dựng bình quân phải bốn năm trăm triệu mới làm được.
Nếu không may được phân khu vực mà có nhiều hạng mục của các ban, ngành phải xây dựng thì có khi phải sáu bảy trăm triệu.
Cứ tính tổng là năm trăm triệu đi. Trừ đi một nửa tỉnh cấp, địa khu cũng cấp một ít.
Có lẽ Tư lệnh Chiến vẫn phải chạy được hơn một tỷ nữa. Chúng ta là quân nhân, là hệ thống quân đội.
Chạy được tiền chỉ có thể xin cấp trên. Nếu cấp trên thực sự đồng tình cấp cho đến triệu là hết cỡ.
Cần triệu, nếu nói là công trình quân sự hoặc là dùng cho quân đội thì cấp trên còn có thể xem xét, tuy nhiên khó khăn cũng rất lớn.
Nhưng việc sử dụng của các anh lại không phải cho quân đội mà là dân sự. Chắc chắn là không thể được.
Trương Cường nói.
- Đúng là thế, tôi là ước tính, xin lãnh đạo Bộ chỉ huy tỉnh, lãnh đạo quân khu, rồi ép xuống Bộ chỉ huy quân sự các huyện, nhiều nhất có thể gom chưa được triệu.
Một tỷ, căn bản là không thể được, Chiến Nhất Cương tôi tuy phía dưới có lính, nhưng cũng không thể đi cướp ngân hàng.
Mẹ kiếp, mang tiếng là uỷ viên Địa uỷ, chẳng được cái gì, việc phiền phức cứ đầy ra.
Việc xây dựng thị chính là của cơ quan Địa uỷ, làm sao lại có thể phân chia lên đầu Chiến Nhất Cương tôi được. Phân công một chút thì còn được dù sao tôi cũng mang danh là Uỷ viên.
Giao quá nhiều như thế.
Chiến Nhất Cương cuối cùng đã mở lời, gã nhíu mày, tỏ vẻ rất là đáng thương.
- Đúng vậy, tôi thấy Địa uỷ Giang Hoa làm như vậy không đúng. Yêu cầu chúng tôi làm những việc vừa sức thì không sao.
Đằng này lại bảo chúng tôi đi kiếm tiền, việc này có phải là quá đáng không. Chúng ta là quân nhân cũng không phải là bộ đội ăn mày.
Việc này, hay là Tư lệnh Chiến phản ánh lên các thủ trưởng quân khu tỉnh một chút. Không thể cứ làm như thế có phải không nào?
Dương Hữu Toàn tỏ vẻ tức giận.
- Việc này không phải nhắc nữa, ở hội nghị Đảng uỷ bọn họ ép tôi, Chiến Nhất Cương cũng là cha sinh mẹ đẻ, bọn họ có thể làm thì ta cũng có thể làm được. Dù có lăn lộn cũng phải kiếm được tiền. Hơn nữa, tôi thấy có vài đồng chí uỷ viên dường như cũng chẳng tốt hơn tôi mà.
Chiến Nhất Cương hùng hổ.
- Đó là đương nhiên, ví dụ Đỗ Tử Khải của Ban Tổ chức, Ngọc Thanh Thanh của Ban Tuyên giáo cũng không dễ gom tiền.
Ban Tổ chức càng khó khăn, còn Ban Tuyên giáo càng không cần phải nói. So với bọn họ, dường như việc gom tiền của Phân khu còn dễ hơn một chút.
Dương Hữu Toàn nói,
- Tuy nhiên, Tư lệnh chiến cũng phải sớm có công tác chuẩn bị.
Nếu chúng ta muốn đứng lên thì không thể để người khác nhìn vào cười nhạo được. Vì thế phải nhanh chóng mở hội nghị Ban Chỉ huy phân khu.
Tất cả mọi thành viên của Ban Chỉ huy phải cố gắng, tất cả đều phải gom được một ít. Tuy nhiên Sư trưởng Trương đã đến đây rồi, cơ hội gặp thủ trưởng quân khu của anh ấy nhiều.
Việc này, hay là nhờ Sư trưởng Trương khi nào gặp thủ trưởng thì nói với cấp trên về những khó khăn thực tế của chúng ta trước.
- Việc này không tiện lắm.
Chiến Nhất Cương ra vẻ khách khí.
“Mẹ kiếp, ngươi vừa muốn làm kỹ nữ lại vừa muốn lập miếu thờ.” Trương Cường thầm chửi một câu, cố ý do dự một chút, nói:
- Việc này khi tôi gặp thủ trưởng quân khu có thể đề cập đến một chút, tuy nhiên, tám phần là lãnh đạo không quản đâu.
- Quản hay không thì cứ nói cũng tốt rồi, hơn nữa, sư trưởng Trương nói thì hơn phân khu chúng tôi rất nhiều.
Dương Hữu Toàn đã bám lấy Trương Cường.
Trương Cường cũng đã hiểu, mục đích Chiến Nhất Cương mời mình đến có lẽ là đây. Cũng có thể giải thích tại sao vừa rồi lại bày ra nghi lễ đón tiếp thủ trưởng để đón mình. Đơn giản chẳng phải là muốn mình giúp hắn ta.
Tuy nhiên, Trương Cường cũng cười thầm. Bởi vì, cũng vừa khéo Diệp Phàm đã dặn dò anh ta khi tiếp xúc với Chiến Nhất Cương.
Kéo người này vào hội của Diệp Phàm. Đến lúc đó trên hội nghị Đảng uỷ đã lại có thêm một phiếu nữa.
- Đúng rồi, làm sao tôi lại quên mất ông ta cơ chứ.
Đúng lúc này Trương Cường đột nhiên vỗ đùi nói.
- Quên ai thế?
Chiến Nhất Cương cuối cùng đã ngồi không yên, vội vàng hỏi.
- Ha ha ha. Tư lệnh Chiến, anh đúng là…đúng là…
Trương Cường chỉ Chiến Nhất Cương cười.
Chiến Nhất Cương cũng gượng cười nói:
- Sư trưởng Trương nói thế là sao, anh làm tôi thấy mơ hồ quá. Sư trưởng Trương nói đi.
- Đúng vậy, chính là ông ta. Tư lệnh Chiến, anh đúng là ôm núi vàng mà không biết. Đáng tiếc, đáng tiếc.
Trương Cường cười nói.
- Sư trưởng Trương, núi vàng này ở đâu thế. Tôi chỉ phát hiện được một cái bát vỡ chứ lấy đâu ra núi vàng? Nếu có núi vàng thì Chiến Nhất Cương tôi sao phải khổ như thế này.
Chiến Nhất Cương cười khổ sở.
- Ông chủ Diệp của Địa uỷ các anh đấy.
Trương Cường cười nói.
- Nói hắn thì có tác dụng gì, việc phân chia này chính là do hắn làm. Có lẽ bây giờ tất cả các đồng chí uỷ viên cũng đang thầm oán trách ông chủ Diệp của chúng ta đấy.
Làm sao hắn lại có thể đưa tiền cho tôi. Hơn nữa, ở hội nghị Địa uỷ hắn cũng đã ba hoa rồi. Nói tiền kiếm được còn phải nhiều hơn chúng tôi. Hắn thì dễ dàng rồi, Tập đoàn Hoành Không bây giờ có tiền, ủng hộ trực tiếp một hai trăm triệu là chuyện nhỏ. Khổ là những tiểu lâu la chúng tôi đây này.
Chiến Nhất Cương không vui vẻ “hừ” nói.
- Anh xem xem. Tư lệnh Trương, tôi có bảo anh trực tiếp đi hỏi mượn tiền của ông chủ Diệp đâu.
Trương Cường cười nói.
- Không mượn tiền thì mượn cái gì? Thứ khác lấy thì có tác dụng gì?
Chiến Nhất Cương hỏi.
- Đương nhiên có tác dụng, mượn tay của anh ta đi vay tiền. cũng không thể nói là mượn tay, nên nói là nhờ quan hệ.
Trương Cường nói.
- Mượn tay, mượn thế nào, xin sư trưởng Trương chỉ rõ cho. Đến khi việc này thực sự thành Chiến Nhất Cương tôi sẽ mời liền sư trưởng Trương nửa tháng.
Chiến Nhất Cương lên tinh thần, nhìn Trương Cường như nhìn Hoa cô nương.
- Ha ha, đừng nhìn tôi như thế, tôi buồn nôn đấy.
Trương Cường cười, uống một miếng súp cuối cùng xong.
- Nào, nào, nào, lấy đầu vào. Súp gà rừng này rất bổ, sư trưởng Trương uống nhiều một chút cho bổ thận.
Chiến Nhất Cương đứng dậy múc thêm cho Trương Cường súp và thịt gà.
- Có lẽ các anh không biết quan hệ của ông chủ Diệp, tuy nhiên, Tư lệnh Chiến, quan hệ của anh ta tôi cũng không thể nói lung tung được. Tuy nhiên, anh đi tìm anh ta, bảo đảm có tác dụng.
Trương Cường thừa cơ nói.
- Mối quan hệ này cũng là có liên quan đến quân đội có phải thế không?
Chiến Nhất Cương vừa liền rất vui mừng.
- Đó là đương nhiên, anh chỉ có thể xin tiền từ quân đội. Nếu là mối quan hệ khác, người ta cũng phải dùng mà. Tuy nhiên, mối quan hệ trong quân đội chỉ có thể có tác dụng trong quân đội, sử dụng ở những chỗ khác cũng không có tác dụng. Tiện cho anh còn gì.
Trương Cường nói.
- Có thể tiết lộ trước một chút được không, chỉ một chút thôi, cũng tốt cho tôi có chút yên tâm.
Tư lệnh Chiến không đợi được.
- Việc này…
Trương Cường cố ý liếc mắt lên bàn, những đồng chí khác nghe xong thì cũng ngầm hiểu.
Lập tức từng đồng chí mượn cớ người thì nói có việc, người thì về nhà, người thì đau bụng đi lấy thuốc…, vì thế chỉ một thoáng đồng chí ở bàn chỉ còn lại Trương Cường và Chiến Nhất Cương.
- Phó Bộ trưởng Kiều Hoành Sơn.
Trương Cường liền nói ra mấy chữ.
- Cám ơn sư trưởng Trương, chén này tôi kính anh, nhất định phải uống.
Chiến Nhất Cương không hỏi gì nhiều nữa, đứng lên rót hai chén rượu đầy, nâng một chén cho Trương Cường.
- Ha ha ha, không cần nói câu đó đâu.
Trương Cường vỗ vai Chiến Nhất Cương, đỡ lấy chén rượu, hai người cụng ly “keng, keng”.
Chiến Nhất Cương lần này thực sự rất có khí thế, vì thế giờ chiều ngày hôm sau anh ta đã sách cặp đến Địa uỷ Giang Hoa, sau đó đi thẳng đến phòng làm việc của Diệp Phàm.
- Ha ha ha, đồng chí Nhất Cương mời ngồi.
Diệp Phàm chỉ sang chiếc ghế đối diện, cười vui vẻ chào hỏi, trong lòng cũng biết rõ người này đến muốn gì, bởi vì Trương Cường đã gọi điện thoại qua.
- Bí thư Diệp, việc phân công đã có chưa thế? Chia thành mấy khu, mỗi khu cần phải xây dựng như thế nào và tôi phụ trách khu vực nào?
Chiến Nhất Cương hỏi liên hồi.