Một tay người này chộp hai cánh tay Diệp Phàm, tay còn lại vòng qua bên hông.
Bốp một tiếng giòn tan, còn kêu to hơn vừa nãy.
Chờ cho ba người Giám đốc sở Chu phản ứng, thấy đội trưởng Trịnh của bọn họ oai hùng đã muốn ngả vào người Diệp Phàm, mông chạm đất, rất khiếm nhã.
- Cô làm gì đồng chí Diệp Phàm đấy hả?
Giám đốc sở Chu đứng lên nhìn Diệp Phàm.
- Dám dùng bạo lực chống lại pháp luật, Giám đốc sở Chu, tôi không khách khí đâu.
Mặt Đội trưởng Trịnh đỏ lên rút súng ra, đúng lúc vừa sờ tới eo, súng sáng loáng nhắm thẳng vào Diệp Phàm.
Nhưng, không để cho anh ta khoe khoang. Cảm thấy tay quặn đau. Hơn nữa, trong giây lát, súng lục trong tay Diệp Phàm giống như bùn vậy, bị Diệp Phàm nắm lại, nòng súng biến thành bánh quai trèo rồi vo ở trong tay. Đương nhiên, băng đạn sớm đã bị Diệp Phàm gỡ ra rồi.
Kêu ba tiếng.
Giám đốc sở Chu nhảy dựng lên chạy đến bên cạnh, đoán chừng nghĩ rằng Diệp Phàm tức giận rồi.
- Trả lại cho các anh, quay về nói với đồng chí Võ Thông Sơn một tiếng. Các anh còn chưa đủ tư cách hỏi tôi. Nếu như muốn hỏi, kêu đồng chí Võ Thông Sơn tự mình đến đây.
Súng lục bị Diệp Phàm ném trước mặt Giám đốc sở Chu, nhưng, cũng là đồ bỏ đi rồi.
- Đồng chí Diệp Phàm, dùng bạo lực chống lại pháp luật, hơn nữa còn cướp đỏa súng trong tay nhân viên công an, còn cố ý làm hỏng súng.
Những điều này là gây tội rất to rồi. Nhưng, mặc dù anh đã như thế, chúng ta mai gặp.
Giám đốc sở Chu tức giận đến tái xanh cả mặt, dẫn người đi.
Nhưng, lúc đi tới cửa, hừ nói:
- Đội trưởng Trịnh, gọi mấy người tới đây, theo dõi đồng chí Diệp Phàm giờ.
- Vâng sếp Chu!
Đội trưởng Trịnh nghiêm một cái, sờ sờ vào cổ tay nhanh chóng bước đi.
- Quá kiêu ngạo rồi, hôm nay nếu như không ở đây, tôi thật muốn nổ súng cho tên cuồng nhân này rồi. Nghĩ đến việc lãnh đạo rất giỏi, lãnh đạo cấp trên còn có quốc pháp, là quốc pháp to chứ không phải lãnh đạo to, quả thực cuồng điên cực đại rồi.
Đội trưởng Trịnh vừa ra khỏi cửa, vừa vào trong xe thật sự chịu không nổi kêu lên.
- Trịnh Đông, nơi này là địa bàn của hắn. anh thật sự muốn làm to chuyện chúng ta có thể đường đường chính chính bắt hắn. Nhưng, vừa rồi anh thấy rồi đấy. Người này thực sự rất giỏi, nếu như vẫn còn muốn làm việc, rốt cuộc thì người ta cũng là trợ lý tỉnh, chúng ta không thể đối đãi với cấp trên như thế.
Giám đốc sở Chu nói:
- Ôi, không thể tin người này lại lợi hại như thế. Súng lục ở trong tay đã biến thành bùn rồi. Tôi nghi ngờ súng lục này có phải là do công xưởng sản xuất hay không.
Vẻ mặt nữ cảnh Dương Ngọc Thanh bội phục.
Tức giận Trịnh Đông hừ lạnh nói:
- Giỏi cái gì, tôi sơ xuất quá. Bằng không, mang đao với súng đến sân thể dục thử xem, không đánh cho hắn răng rơi đầy đất thì không phải là Trịnh Đông.
- Thì đó, đội trưởng Trịnh Đông là ai chứ. Đã từng là anh hùng đánh một lúc thắng năm kẻ bắt cóc.
Dương Ngọc Thanh nói khích lệ, thật ra rất khinh bỉ.
- Cho là có quyền kiêu ngạo đi, công an tỉnh của chúng ta cũng không phải là ăn chay niệm phật. Chu Ninh, tôi thấy loại người này chúng ta phải đối đãi thật tốt.
Là việc đi, nên làm như thế nào thì làm như thế, phải nghiêm khắc xử lý. Giám sát hắn cẩn thận, sẽ ở trong tay chúng ta thôi. Xem hắn còn có thể làm được cái gì.
Đội trưởng đội cảnh sát giao thông Tần Quốc Trung cũng căm giận, dù sao mọi người cũng cùng nhau đến, bị người ta khinh rẻ trong lòng thật không thoải mái gì.
Văn phòng Giám đốc Công an tỉnh Võ Thông Sơn.
- Sao lại như vậy, bốn người các anh lại ủ rũ thế. Có phải là sắt đá không?
Võ Thông Sơn liếc nhìn bốn người này một cái, cảm thấy rất buồn cười. nhưng, trường hợp này, không thích hợp cười, cho nên, đành phải làm mặt như thế.
- Võ Ninh, việc anh giao cho tôi không thể hoàn thành.
Giám đốc sở Chu thở dài nói:
- Ngày hôm qua mới từ trên tỉnh về, nghe nói khu Giang Hoa xảy ra việc. Cấp trên cứ giục, gọi các anh đi điều tra một chút, tối hôm qua đi như thế nào hôm nay lại như thế, có phải là gặp phải phiền phức hay không?
Giám đốc sở Võ cũng có chút kỳ lạ.
Đương nhiên, việc này do Giám đốc sở Chu phụ trách, gặp Diệp Phàm thì Giám đốc sở Chu tự nhiên không hiểu được.
- Không phải là trợ lý Diệp trên tỉnh sao…
Trịnh Đông giận dữ nói một hồi, nói xong lấy súng biến thành bánh quai chèo rút ra, hừ nói:
- Giám đốc sở Võ, việc này nên xử lý như thế nào. Không nghiêm túc xử lý sau này công an tỉnh chúng ta cũng không cần phá án nữa.
- Diệp Phàm, chẳng lẽ là Diệp Phàm đấy? Không thể nào đâu…
Không thể tin được là Võ Thông Sơn đột nhiên nhắ tới một câu kỳ lạ.
- Giám đốc sở Võ, việc này phải nhanh chóng giải quyết. tôi thấy tên Diệp Phàm rất khả nghi, không chắc cũng là chó cùng rứt giậu.
Bản lĩnh người này rất cao, hơn nữa địa vị rất cao, tôi sợ cảnh sát dưới tay tôi cũng làm gì được hắn.
Vậy, chắc chắn là có đề cập đến quyền giao dịch nhận không ra người hoạt động. việc này, có phải là nên phản ánh với ủy ban kỷ luật tỉnh một chút không.
Trịnh Đông lại ép.
- Nói nhiều cái gì, anh cứ ngồi xuống.
Không thể tin được Giám đốc sở Võ lại khách khí với Trịnh Đông. Bản mặt giờ phút này, đúng là giáo huấn rồi.
Trịnh Đông anh cũng không được lấy chuyện của Võ Thông Sơn ra được. Phó bí thư kỷ luật ủy ban tỉnh thì sao, mọi người đều khách khí. Dù sao, Trịnh Đông anh chính là Trịnh Đông, cũng không phải là phó bí thư Trịnh.
Trịnh Đông vừa nghe, sắc mặt cứng đơ, sắc mặt hạ xướng không dám lên tiếng nữa. tuy nói chú mình làm ở ủy ban kỷ luật tỉnh, nhưng, cũng không thể lấy Võ Thông Sơn mà che cả công an tỉnh được.
Đương nhiên, Võ Thông Sơn không thể kiêm luôn cả chức bí thư ủy ban chính trị và pháp luật. nói cách khác, Trịnh Đông nào dám nói gì ở trước mặt anh ta nữa.
Gặp anh ta là tức rồi, bốn người cũng không dám hé răng nói gì, đứng yên trừng to mắt nhìn.
Ngược lại Võ Thông Sơn mở máy tính, gõ gõ cái gì ở bên trong, sau đó vào phòng vệ sinh gọi điện.
Sau khi đi ra ngồi lên ghế, thật lâu sau cũng chưa nói chuyện.
- Các anh quay trở lại gặp trợ lý Diệp, thái độ phải thành khẩn, phải sửa chữa, việc này chỉ được hỏi lãnh đâọ cấp trên một chút.
Hơn nữa, việc đầu tiên, các anh phải thành khẩn giải thích. Để cho trợ lý Diệp hài lòng, quay về đi, điều tra rõ vụ án quan trọng hơn.
Làm cho nhanh, không kiểm tra không được.
Võ Thông Sơn mở mắt ra, vẻ mặt nghiêm túc, ra lệnh.
- Giám đốc sở Võ, có là trợ lý Diệp Phàm ở trên tỉnh cũng không thể xử lý xằng bậy như vậy được có phải không? Lãnh đạo ở trên tỉnh cũng không thể yêu cầu chúng ta phán án được.
Như vậy sao mà phá án được, căn bản là biến thành tình huống chúng ta đi cầu xin hắn à. Công việc này tôi không làm, mời Giám đốc sở Võ đổi người khác đi là được.
Trịnh Đông tôi đi thật sự rất mất mặt, súng của nhân viên phá án bị người ta bẻ gãy lại còn đi cầu xin hắn, lý nào lại vậy, uy nghiêm của pháp luật ở đâu?
Trịnh Đông tức giận đến cực độ, can đảm nói ra.
Bang một tiếng.
Võ Thông Sơn đập một phát xuống bàn làm việc.
- Láo xược!
Võ Thông Sơn nhìn chằm chăm Trịnh Đông nói:
- Hôm nay tôi đã bảo vệ anh, anh cho rằng người của công an tỉnh có thể giận dữ ngút trời sao.
Diệp Phàm là trợ lý trưởng trên tỉnh, theo lý mà nói còn là lãnh đạo của chúng ta. Các anh phải khách khí với tình huống này chứ.
Còn nữa, Giám đốc sở Chu, lúc đi nhất định phải tôn trọng trợ lý Diệp. anh nói lại hai chữ này thật không thỏa đáng.
Chính tôi nghe cũng thấy chói tai, lần sau phải chú ý, bằng không, không cần mang lại những phiền toái không đáng có đâu, ảnh hưởng tới việc điều tra án.
- Tôi biết rồi, nhưng, Giám đốc sở Võ, chúng tôi có chút không thỏa đáng. Nhưng, trợ lý Diệp có phải là cũng làm quá lên một chút có phải không?
Giám đốc sở Chu nói có chút không phục.
- Ba người các anh đi trước lo liệu, đồng chí Ngọc Hà ở lại.
Giám đốc sở Võ nói, ba người Trịnh Đông tức giận đi ra ngoài.
- Haiz…
Giám đốc sở Võ thở dài ném cho Chu Ngọc Hà một điếu thuốc, còn vươn vai kêu răng rắc một tiếng, Chu Ngọc Hà cũng im lặng hút thuốc.
- Anh Chu, bây giờ chỉ còn có hai chúng ta. Tôi không phải là lãnh đạo của anh, anh cũng không phải là cấp dưới của tôi. Thật ra, tôi cũng khó xử. Vừa rồi tôi bảo các anh phải thay đổi thái độ cũng vì nghĩ tốt cho các anh.
Võ Thông Sơn nói:
- Anh Võ, có gì thì anh cứ nói thẳng ra đi. Đương nhiên, nếu như anh Võ coi Chu Ngọc Hà tôi là người nhà thì cứ nói thẳng.
Tôi đảm bảo là một chữ cũng không nói ra. Bằng không, chữ chết tôi cũng hiểu được có phải không?
Tôi chỉ sợ là không hiểu được nhịn không nổi lại tức giận.
Chu Ngọc Hà hỏi, anh ta và Võ Thông Sơn có mối quan hệ rất tốt.
Hai người làm việc với nhau cùng nhau đề bạt tới vị trí hiện tại, cũng có thể nói là cùng nhau giúp đỡ mới có ngày hôm nay.
- Hắn không những là trợ lý trưởng trên tỉnh, mà còn là trợ lý của bộ trưởng bộ công an.
Võ Thông Sơn liền nói một câu.
- Sao có thể như thế?
Chu Ngọc Hà trừng mắt, vẻ mặt không tin.
- Tôi có nhất thiết phải lừa anh không anh Chu?
Võ Thông Sơn nói:
- Tôi hiểu rồi, tôi quay về, sẽ đến Giang Hoa.
Giám đốc sở Chu đứng lên, vẻ mặt thận trọng cúi người trước Võ Thông Sơn.
- Tin anh sẽ làm thỏa đáng, vụ án của Tiễn Thành Quý nhất định sẽ phá được. Nhưng, phải chú ý đề cập đến những nhân vật có liên quan.
Nói ví dụ như, vụ án tôi vừa nhắc đến. Chu Gia Sơn cũng là người có liên quan. Anh Chu, là người ở giữa anh có nhìn thấy cái gì không?
Võ Thông Sơn một lần nữa mời Chu Ngọc Hà ngồi xuống, hai người giống như là hai người bạn cũ ngồi nói chuyện với nhau vậy.
- Trong đó có một vướng mắc rất lớn, tất nhiên đều có liên quan đến hai người đứng đầu địa ủy Giang Hoa rồi.
Đã tuyên bố việc điều Tiền Thành Quý chuyển công tác, việc này lại có liên quan đến anh ta.
Vướng mắc của mấy người này ở cùng một chỗ, thật là không dễ làm. Tôi lo lắng, làm việc không thỏa đáng, thì bản thân sẽ bị cuốn vào những khó khăn không dứt ra được.
Chu Ngọc Hà rất lo lắng.
- Tôi cũng lo lắng việc này, nhưng, anh là người tôi tin nhất. Việc này bảo các đồng chí khác đi làm tôi không yên tâm.
Tôi sợ bọn họ làm qua loa cho xong, cuối cùng, phiền toái lại đổ lên đầu chúng ta.
Võ Thông Sơn nói:
- Nhưng, điều tra vẫn phải điều tra.
Anh không cần nói cách làm là được. tận trung tận lực để không bị cuốn vào những việc nằm ngoài điều tra vụ án.
Trong đó, anh Chu, chắc chắn có đề cập đến vài phương án. Hơn nữa, hậu phương của những người này đều trên tỉnh cả.
Kỳ thật đúng là trận chiến trên tỉnh, khu địa chính Giang Hoa chính là tiền tuyến chiến đấu. Chu Gia Sinh chính là một con cờ, nhưng Diệp Phàm cũng bị cuốn vào.
Nếu như là một người nào đó thiết kế ra cái bẫy này, người ta thủ đoạn cao minh như thế, thật sự khiến cho người ta khiếp sợ.
Hơn nữa, đoán chừng có liên quan đến việc tách khu địa chính Giang Hoa.
Võ Thông Sơn nói.