Nhưng, từ sự thực quan hệ giữa Mộc Lý Cát và Nông Hồng Căn, Tiền Thành Quý chắc chắc sẽ bị việc này đè chết mất. Có thể chắc chắc đây là một vụ án mưu sát.
Chu Ngọc Hà báo cáo vụ án này lên tỉnh, trên tỉnh cũng bị chấn động. yêu cầu tăng thêm tốc độ điều tra, nghiêm túc điều tra ra hung thủ.
Nhưng, hung thủ cũng rất mờ ảo, một chút manh mối cũng không có. Vụ án này tạm thời rơi vào bế tắc.
Diệp Phàm triệu tập mọi người mở cuộc họp kịp thời, tập hợp lại tất cả cán bộ mở rộng hội nghị.
Buổi tối khi trở lại phòng, mắt Diệp Phàm khép lại, đèn vẫn để sáng bên cạnh. Quan sát một chút, phát hiện không có động tĩnh gì mới đi đến bàn trà, ném phi tiêu vào bàn trà, bên trên có một tờ giấy – gặp ở núi Tây Lang.
- Còn muốn hạ độc ông đây à, mày còn non lắm.
Diệp Phàm cười lạnh một tiếng, xoa hai tay, tờ giấy biến thành bụi bay đi.
Sau đó, Diệp Phàm gọi điện thoại cho Khương Nguyệt, nói rõ vị trí của núi Tây Lương, sau đó xoay người bước đi.
Núi Tây Lang cách thành phố Giang Hoa km, bởi vì ngọn núi này có hình dáng giống một con sói đang nằm, cho nên gọi là núi Tây Lang.
Núi này cũng không cao lắm, nhưng có điều, rất xa xôi hẻo lánh, bình thường rất ít khi nhìn thấy người qua đây. Cây cối trên đối cũng khá nhiều.
Diệp Phàm tới ngọn núi đưa mắt nhìn bốn phía, lúc này, có một tiếng hừ lạnh nói:
- Ngươi đã đến rồi, rất đúng giờ.
Quay đầu nhìn lại, có một người thanh niên. Sắc mặt lạnh lung, mặc áo choàng rộng thùng thình màu trắng, áo choàng tóc dài bay nhẹ nhàng trong gió, người này, rất có khí chất là một nghệ sĩ.
- Chính là anh gọi tôi tới đây?
Diệp Phàm hỏi:
- Ừm.
Bạch Y Nhân thừa nhận.
- Các hạ tên gì?
Diệp Phàm hỏi:
- Duẫn Thiên Thạc.
Người kia nói:
- Hình như tôi không biết các hạ?
Diệp Phàm hừ nói:
- Đúng là không biết, nhưng, bà của tôi biết anh.
Duẫn Thiên Thạc hừ nói:
- Bà của anh, là ai?
Diệp Phàm sửng sốt.
- Anh đã quên thời gian trước đây chuyện có một ngày ở bờ sông Thông Thiên câu cá không?
Duẫn Thiên Thạc hừ nói:
- À, người phụ nữ ấy chính là bà của anh sao?
Diệp Phàm cuối cùng cũng nhớ ra, lúc ấy Ngưu Bá còn bị bà ấy làm cho điêu đứng.
Cho nên hắn mới ra tay làm cho bà ấy nhục nhã một phen. Không thể tin được bà ấy lại tìm đến tận đây.
- Bà tôi tên là Lạc Thanh Trần, là người mà tôi yêu quý nhất. Cũng là người thân duy nhất của Duẫn Thiên Thạc tôi.
Ánh mắt Duẫn Thiên Thạc trở nên ôn nhu.
Anh chàng này bị trúng độc tình yêu rồi, trong lòng Diệp Phàm khách sáo, hừ nói:
- Anh muốn thế nào?
- Bà bị làm nhục, anh nói tôi muốn thế nào. Rất đơn giản, anh hãy tự chặt một cánh tay mà anh dùng để đánh bà tôi đưa tôi là được.
Duẫn Thiên Thạc hừ nói:
- Tôi nhớ, hình như trước đây là tay phải, nhưng thôi…
Diệp Phàm nói đến đây cố ý nhìn lòng bàn tay phải, hừ:
- Vậy thì các hạ có nhiệm vụ đến đây lấy à, tay phải của Diệp mỗ tôi cứ tùy ý lấy đi.
- Hừ!
Duẫn Thiên Thạc hừ một tiếng, rút cái kéo ở thắt lưng ra, chiếc đao cũng phải dài khoàng Triệu Nhất Thác mét, bổ về phía Diệp Phàm.
Chiếc đao cắt qua không khí, âm thanh vang lên.
- Đao công cũng không tệ lắm. Nhưng thôi, công lực cũng vẫn còn yếu lắm.
Diệp Phàm trêu chọc nói, vung đao ra, đao nhất thời bay qua.
Kết một tiếng, thân cây to cách đấy mấy chục mét đã bị chặt làm đôi. Một âm thanh ghê rợn vang lên, làm chim chóc sợ bỏ trốn mất tích.
- Lại nào!
Duẫn Thiên Thạc chém ba bốn phát. Nhưng, vẫn vô ích.
- Hồng Tao chưởng!
Duẫn Thiên Thạc hô to một tiếng, tự nhiên vứt đao đi. Chắp tay hành lễ, hé ra bên ngoài một chút, đẩy mạnh về phía Diệp Phàm.
Dưới đôi mắt chim ưng, Diệp Phàm phát hiện. Nội khí trong tay Duẫn Thiên Thạc sau khi gặp không khí, bên trong nội khí này anh tay tung ra một thứ nhỏ bé màu đỏ.
- Thịt kho tàu chưởng, ha ha, bàn tay của anh cũng không phải hùng chưởng, làm thịt kho tàu không thể ăn được.
Diệp Phàm hơi lắc đầu, điên cuông cười một tiếng, bổ vào người anh ta.
Duẫn Thiên Thạc cảm thấy Hồng Tao chưởng của mình dường như gặp phải ngọn nữ, một lưc đẩy vô cùng lớn.
Ba tiếng két.
Cả người Duẫn Thiên Thạc bị Diệp Phàm dùng lực chặt hết mấy cái cây nhỏ đằng sau anh ta, cả người cuối cùng bị ngồi chật vật ở một chỗ. tóc dài của tên này giờ bay bồng bềnh như cỏ cây.
- Đồng chí tiểu Duẫn, có thân thủ, chẳng có ý nghĩa gì cả.
Diệp Phàm vỗ vỗ tay, vẻ mặt nhìn khinh khỉnh, tự nhiên gọi cái tên không biết trời cao đất dày này không biết nhục rồi.
- Ha ha ha.
Duẫn Thiên Thạc như cá chép nhảy bật lên, ngửa mặt lên nhìn trời cười điên cuồng.
- Kỳ lạ, có phải là bị đánh đến nỗi muốn làm người điên à?
Diệp Phàm trầm ngâm một chút làm bộ nghi hoặc nhìn người này.
- Các hạ, đến lúc đó người điên chính là anh đấy. Không lâu đâu, một phút đồng hồ, sau một phút anh sẽ biết như thế nào gọi là điên.
Duẫn Thiên Thạc cười to nói:
- Ồ, biểu diễn thật lợi hại, tôi thật sự muốn nếm thửm chút dư vị của điên.
Diệp Phàm nghĩ dường như mỉm cười nhìn người này. Sau đó ngồi xuống, lấy bao thuốc ra.
- Có muốn một điếu không?
- Tôi không có tật xấu này, hơn nữa, thuốc khiến người ta nhu nhược.
Duẫn Thiên Thạc lắc đầu.
- Ha ha.
Diệp Phàm cười hút thuốc.
Sau một phút Diệp Phàm hút xong điếu thuốc.
- Các hạ, có phải có cảm giác bị ngứa không. Không có gì, càng về sau sẽ càng ngứa, sẽ cho anh biết thế nào gọi là ngứa, rất ngứa, cực ngứa, ngứa đến nỗi phát điên lên.
Duẫn Thiên Thạc cười lạnh.
- Giống như không có cảm giác, ngược lại hút một điế thuốc cảm thấy rất thoải mái. Thoải mái quá, thật sự muốn nằm xuống đất. Nhưng, có anh ở đây không tiện lắm.
Diệp Phàm nhún vai.
- Đừng giả bộ nữa, anh bây giờ không phải là bắt đầu rồi à, ngứa chưa?
Duẫn Thiên Thạc vẫn rất tự tin về khả năng làm ngứa của anh ta. Bởi vì, trăm trận trăm thắng.
- Thật sự là không có gì, thật sự rất thoải mái.
Diệp Phàm cười nói, quay mặt nghiêm túc, hừ nói:
- Anh lại khoe khoang khả năng làm ngứa trước mặt tôi đây, Mộc Lý Cát chính là anh động tay động chân hả?
- Anh …anh thật sự không bị ngứa hả?
Duẫn Thiên Thạc mở mắt thật to, vẻ mặt khiếp sợ nhìn Diệp Phàm.
- Anh thấy tôi có giống người bị ngứa không?
Diệp Phàm nhìn giống như tên ngốc vậy.
- Đoán chừng anh đã sớm có phòng bị rồi, không sao. Nhưng, tôi đã thay đổi chủ ý rồi. chỉ cần anh cùng tôi đi gặp bà tôi quỳ ba cái coi như xong. Miễn cắt tay phải luôn.
Duẫn Thiên Thạc hừ lạnh nói:
- Anh có yếu điểm có phải không? Hôm nay anh khó lòng có thể bảo toàn tính mạng. Chỉ với việc hạ độc, ngăn cản việc thi hành án, hôm nay tôi có thể bắt anh rồi, cho anh vào ăn cơm tù mấy năm rồi đấy.
Vẻ mặt Diệp Phàm đứng đắn.
- Vậy anh đưa tôi đi chất vấn là được chứ gì, tôi biết công lực của anh cao hơn tôi.
Duẫn Thiên Thạc tự nhiên giơ tay lên, làm cái dáng vẻ thuận theo tự nhiên.
- Kỳ lạ, bộ dạng của anh giống như lo lắng vậy?
Trong lòng Diệp Phàm cũng sửng sốt, nhìn người này.
- Ha ha, có phải là không muốn biết Phi Hùng rơi như thế nào à. Có phải là có cao thủ đứng phía sau muốn sát hại Tiễn Thành Quý có phải không. Rốt cuộc người muốn bịa đặt là ai? Có phải là người đứn đầu những sóng gió này hay không. Có phải là muốn vơ vét chiến tích thăng quan phát tài hay không? Các anh làm quan như thế, đều giống nhau.
Duẫn Thiên Thạc cười lạnh nhạt, có vẻ rất thần bí.
- Xem ra, vụ án này anh là người làm rối loạn cả lên. Tôi nói sao lại có biến đổi bất ngờ như thế được, không sao, chỉ cần bắt được anh, đến lúc đó, chính là do anh.
Diệp Phàm cười kỳ lạ.
- Vô dụng, chứng cứ tài liệu cũng không có trong tay tôi. Hơn nữa, chỉ cần tôi hai mươi giờ không về, tất cả sẽ bị hủy. Hơn nữa, nếu như tôi dám đến đây, đương nhiên cũng có kế sách vẹn toàn rồi. Việc này anh biết là cái gì không?
Duẫn Thiên Thạc đưa tay chỉ chỉ về phía thân cây.
Đôi mắt chim ưng của Diệp Phàm nhìn, nhất thời ngạc nhiên, trong lòng nói kỳ lạ, cái này giống như camera quay vào ban đêm trong nhóm vậy. là khoa học kỹ thuật mới nhất, lại có ống rất to, nhưng hiệu quả quay lại rất tốt, thật sự rất rõ ràng, đoán chừng rõ ràng như thế này tốc độ phân giải cũng phải p.
Người này chẳng lẽ cũng là người trong tổ sao? Việc này thật đúng như lọt vào dòng nước chảy của miếu Long Vương rồi.
- Anh có thể không biết, nói cho anh biết, đây là thiết bị quay camera ban đêm mới nhất của nước ngoài. Hơn nữa, có thể quay lại tất cả sự chuyển động đồng bộ. Cho nên, chỉ cần anh phạm phải sai lầm gì, đều có nhg đến tìm anh.
Duẫn Thiên Thạc đắc ý vì thiết kế chặt chẽ như thế, ngược lại lại khiến cho Diệp Phàm có chút phục người này.
- Ha ha, rất tốt, có thể nói là có đối thủ. Đã lâu không gặp một người có thể chơi một ván, thật là cao thủ giấu mặt.
Diệp Phàm vẫn ra vẻ bình tĩnh. Quyết định kiểm tra xem người này có phải là người trong tổ hay không.
Đương nhiên, cũng không thể ngoại trừ người nước ngoài thật sự có loại trò chơi này. Về phương diện kỹ thuật khoa học điện tử, người Hoa Hạ vẫn kém hơn người Mỹ và người Nhật một chút.
- Nhưng, anh lấy cái gì để cho tôi tin là trong tay anh có đồ tôi cần?
Diệp Phàm liến nhìn anh ta một cái hỏi.
- Trước hết hãy để cho tôi xem một chút.
Duẫn Thiên Thạc lấy điện thoại du động ra quơ quơ.
- Nói đi, anh muốn giao dịch như thế nào.
Diệp Phàm hỏi:
- Rất đơn giản, vẫn là điều kiện vừa nãy, anh đi theo tôi, đến quỳ trước mặt Lạc Thanh Trần nhận lỗi. Hơn nữa, thái độ phải thành khẩn.
Duẫn Thiên Thạc nói:
- Tôi là tôi lo lắng bà ấy không chịu nổi cái cúi đầu của Diệp Phàm tôi thôi.
Diệp Phàm cười lạnh nói:
- Chịu không nổi là chuyện của bà ấy, quỳ hay không lại là chuyện của anh.
Duẫn Thiên Thạc quyết tâm để Diệp Phàm quỳ.
- Trước hết hãy để tôi gặp bà ấy rồi nói, không chắc là bà ấy sẽ nghĩ thông suốt đâu.
Diệp Phàm nói:
- Không được, vừa nhìn thấy bà ấy anh đã phải lập tức quỳ xuống rồi. Nói cách khác, giao dịch này của chúng ta sẽ không thành công rồi.
-
Duẫn Thiên Thạc hừ nói:
- Tốt lắm, chúng ta đi gặp bà ấy.
Diệp Phàm nói:
- Đừng có giở mánh khóe với tôi, tất cả đều vô dụng thôi. tôi biết công lực của anh mạnh hơn tôi, anh có thể tùy ý lấy mạng của tôi.
- Nhưng tại sao tôi lại dám làm như vậy, đương nhiên còn có cái đảm bảo. Duẫn Thiên Thạc tôi cũng không đánh không chuẩn bị gì.
Cho nên, tất cả những mánh khóe ở trước mặt tôi đều chưa dùng. Ví dụ như, anh bắt bà của tôi uy hiếp tôi, nếu như anh định làm như thế, anh sẽ nhanh chóng bị đánh gục thôi.
Nói cách khác, hậu quả rất nghiêm trọng đấy.
Duẫn Thiên Thạc nói:
- Ha ha, chúng ta đi, anh dẫn đường đi.
Diệp Phàm cười nói, vẻ mặt bình tĩnh. Nhưng thật ra có chút nghi ngờ Duẫn Thiên Thạc, nhưng, anh ta không nói nhiều, xoay người bước đi.
Nửa giờ sau, tới một ngôi nhà ở triền núi. Trên sườn núi có đủ loại cây cối, đã đến cuối tháng chín rồi, cam ở khắp núi đã chín rồi. nhưng, cam vẫn màu xanh, nhìn qua thấy rất đáng yêu.