Tuy nói vai vế không bằng Trương Vô Trần và Quyền Thiên, nhưng cũng không thấp. Hơn nữa, cũng đạt đến trình độ Bán tiên thien.
Sau khi ăn cơm xong mọi người lại ngồi ở phòng khách.
- Trước tiên là nói về tình hình các cao thủ.
Một người hòa thượng đầu trọc hỏi, người này là một hòa thượng, bạn của Phí Thanh Sơn, tên là Tri Túc.
Thật ra, người này cũng không phải là hòa thượng thật sự, tuy nhiên, ai cũng thích bộ đầu trọc của người này, hơn nữa, còn không quên tự mang cho mình mấy cái chấm. Khiến cho giống như thật, đơn giản là để giả hòa thượng thôi.
- Về các cao thủ bọn họ cũng thực giữ bí mật, chúng ta cũng không có thể hỏi thăm được chút ít tin tức nào. Tuy nhiên, trận chiến lần trước Hoành Đoạn gia thua rất thảm.
Cho nên, lần này bọn họ đã chuẩn bị từ vài năm nay rồi, nghe nói, vài năm nay đều đi khắp nơi tìm cao thủ.
Mà ngay cả sát thủ nổi tiếng trên thế giới là ‘Hắc Ba’ cũng được bọn họ bỏ ra số tiền rất lớn mời tới. Còn có cả cao thủ ẩn đao lưu của Nhật Bản – Thước Tử.
Phí Thanh Sơn nói.
- Hắc Ba, không phải cảnh sát quốc tế còn đang truy nã anh ta sao? Anh ta dám đến, chẳng phải là chui đầu vào lưới sao?
Trí Dã Đại sư của Thiếu Lâm có chút không hiểu hỏi.
- Ha hả, người ta tới tham gia so tài. Là chủ nhà, ngay cả anh ta, Phí gia cũng không thể bảo vệ được, chẳng phải là mất hết thể diện sao?
Một người trung niên nói.
- Ừ, chuyện đối ngoại lần này đến bây giờ vẫn giữ bí mật. Chắc là bọn cảnh sát sẽ không đến gây chuyện đâu.
Ít nhất cũng phải đợi đến sau khi so tài xong, cảnh sát muốn làm gì thì làm. Lần này Phí gia chúng ta là chủ nhà.
Ít nhất là trong lúc so tài không thể để người bên ngoài vào quấy nhiễu được.
Phí Thanh Sơn nói,
- Về chuyện lần này chúng ta sẽ lên tiếng kêu gọi những ngành liên quan.
- Nghe nói Thước Tử là người rất thần bí, cơ bản là không để lộ mặt, ngay cả là nam hay nữ cũng không biết được. Tuy nhiên. Người này quả thực được xưng là ẩn đao lưu.
Trí Dã nói.
- Đại sư, ẩn đao lưu Nhật Bản có đặc điểm gì?
Diệp Phàm không nhịn được hỏi.
- Ẩn đao lưu, Diệp tiên sinh. Anh nghĩ một chút xem, đã xưng là ‘ẩn’. Điểm mấu chốt của phái là nằm trong chữ ‘ẩn’ này.
Thực ra, nói trắng ra, chính là thuật kiên nhẫn. Thuật kiên nhẫn chính là đặc điểm thần kỳ lớn nhất không đổi, việc ẩn trốn là rất khó hiểu. Hơn nữa lại rất khác thường.
Ví dụ như, bọn họ có thể trốn trong lòng đất trong một khoảng thời gian ngắn để công kích. Hơn nữa, cũng không hiểu được là bọn họ dùng biện pháp gì, mà có thể chui xuống dưới mấy trăm mét giống như con chuột.
Với suy nghĩ của chúng ta, cho dù là đất xốp chúng ta vẫn có thể bị nghẹt thở mà chết có phải không?
Vậy mà bọn họ có thể làm được. Tuy nhiên, trong việc tỷ thí muốn ẩn trốn giữa ban ngày sẽ là rất khó khăn.
Tôi đã nghĩ, Thước Tử sẽ dùng ẩn đao lưu như thế nào vào ban ngày đây.
Trí Dã nói.
- Có thể hay không trước tiên cứ thử dụng cụ ô xi hóa trong lỗ mũi trong một thời gian ngắn, có thể cung cấp một ít dưỡng khí.
Mà nếu là cao thủ. Hai tay di chuyển giống như cơ thịt di chuyển. Không cần nói đất xốp. Ngay cả đến nham thạch, đối với người có trình độ Thần Tiên mà nói phỏng chừng đều có thể xoay chuyển được.
Việc di chuyển nham thạch giống như việc làm đậu phụ có phải không?
Ngọc Vô Tu ở Không Động sơn nói.
- Ha hả, cô nương ơi. Ẩn đao lưu của người ta có hơn một ngàn năm lịch sử rồi. Nếu như nói người bây giờ có thể dùng bình ô xi để bơi trong nước, nhưng ngày xưa có đồ dùng này sao?
Trí Dã cười nói.
Kỳ thực. Ngọc Vô Tu không hề đính chính khi mọi người gọi là cô gái, chỉ có thể nói là cô gái Đài Loan.
Bởi vì, cả đời này Ngọc Vô Tu không kết hôn, nhưng chưa chắc đã là một trinh nữ. Mọi người bảo cũng chừng năm mươi tuổi rồi.
Thật ra, có thể gọi là lão trinh nữ. Tuy nhiên, nếu gọi là lão thái bà phỏng chừng sẽ bị ăn bạt tai ngay lập tức.
- Đại sư, việc này nói như vậy cũng không chính xác. Chúng ta là người hiện đại sẽ có cách làm của người hiện đại, người ngày xưa có cách làm của người ngày xưa.
Bây giờ con người dùng công nghệ cao, mà người cổ đại không có được, nhưng mà, bọn họ so với chúng ta bây giờ có nhiều cao thủ hơn.
Ví dụ như, khi tức giận bọn họ cũng có thể dự trữ được tinh thần và tư tưởng, chuyển hóa về trạng thái cũ.
Việc dự trữ dưỡng khí tôi nghĩ cũng không khó khăn. Ví dụ như, thông qua nội khí để dự trữ dưỡng khí. Đương nhiên, việc này nói thì dễ làm mới thấy khó khăn.
Tuy nhiên, đặc điểm chính là cố ý. Đây là đòn sát thủ lớn nhất trong môn phái của họ có phải không?
Diệp Phàm nói.
- Tinh thần cũng có thể chuyển hóa thành nội khí, đây là phương pháp gì, việc này, tuyệt đối không có khả năng. Diệp tiên sinh, anh đừng có lừa dối người khác.
Trong lòng Nga Mi cơ bản là không tin Diệp Phàm.
Diệp Phàm vừa thấy, ngoại trừ người nhà Phí gia tin tưởng vào những lời nói của mình. Ngay cả Quyền Thiên và Trương Vô Trân đều nhìn chằm chằm, hoàn toàn tỏ vẻ không tin.
- Sư đệ, tôi tin cậu sẽ không nói lung tung. Tuy nhiên, việc này, cũng không thể tưởng tượng được.
Chúng ta chính là những con người hiện đại, cơ bản là không tin vào quỷ thần. Hơn nữa, trong thế giói này cũng không thể giở trò quỷ thần được.
Khi con người chết đi, tinh thần tư tưởng đều tan thành mây khói theo thể xác.
Trương Vô Trần hỏi.
- Ha hả, anh, đây là chuyện có thật. Tôi đã từng gặp qua rồi.
Diệp Phàm cười nói, cả phòng khách kinh sợ, nhất thời, líu ríu lên, tất cả đều không tin vào những lời nói đó.
- Nói nghe một chút xem nào.
Quyền Thiên hừ lạnh một tiếng.
Diệp Phàm đem chuyện gặp gỡ trong giếng Cổ Hà nói ra.
- Là anh biến tấu nó đi rồi, nếu thật sự trên đời này có kỳ thuật, chẳng phải cơ bản là những cao thủ này không dùng đến là đã chết sao.
Trước khi chết tìm một người thích hợp để mình chuyển hoán tư tưởng là được. Chẳng qua chỉ là thay đổi cái xác, còn thân thể vẫn còn tồn tại.
Căn bản cái này là mâu thuẫn với những lời nói. Diệp Phàm, cậu muốn lòe thiên hạ cũng không cần phải nói ra những điều ma quỷ này không có thể tin tưởng được, quả thực là hoang đường, rất hoang đường.
Quyền Thiên hừ lạnh nói.
- Có tin hay không là tùy mọi người, tôi chỉ nói như vậy để mọi người mở mang hiểu biết thôi, ha ha.
Diệp Phàm châm chọc cười nói.
- Cậu nói ai nhìn thiển cận?
Quyền Thiên nghiêm mặt, giận.
- Ai thì tự thừa nhận tôi cũng không có cách nào nói ra.
Diệp Phàm hừ nói.
- Ha hả, sư thúc, có một số việc Diệp Phàm nói cũng có chút quy luật. Thế giới này to lớn như vậy, chuyện lạ gì mà chẳng có chứ.
Tất nhiên, việc các cao thủ ngày xưa lợi dụng phương pháp độn thổ hay không chúng ta cũng không rõ ràng lắm. Dù sao, việc này là rất quỷ dị, quỷ dị đến mức khiến mọi người không thể tin được.
Có lẽ là trình độ của chúng ta quá thấp, trình độ có thể là nguyên nhân?
Phí Đống đi ra ba phải nói.
- Ừ, tuy nói việc này khiến mọi người không thể tin được. Nhưng mà, tôi tin rằng sư đệ không có nói bậy để lừa gạt chúng ta. Dù sao, lừa gạt chúng ta cũng chẳng có ý nghĩa gì cả có phải không?
Trương Vô Thần có vẻ bênh Diệp Phàm.
- Cho dù mọi người nói như thế nào, Quyền Thiên tôi không tin đây là chuyện có thật.
Quyền Thiên hừ một tiếng, thấy Phí Đống và Trương Vô Trần đều ra mặt, đành phải buồn bực không dông dài nữa.
- Lần này quy định có chút thay đổi.
Lúc này, Phí Thanh Sơn nói.
- Thay đổi như thế nào?
Tri Túc hỏi.
- Lần trước là thi đấu trên võ đài, chuyện gì cũng đều giải quyết trên võ đài hết. Lần này không giống như vậy, phạm vi mở rộng hơn.
Định rõ một khu vực trên núi làm phạm vi để thi đấu. Cho nên, cách thức tấn công sẽ đa dạng. Ví dụ, ẩn đao lưu có thể trốn vào trong đất, hoặc nấp ở trong lá cây để tiến hành công kích. Đương nhiên, có một điều duy nhất không thay đổi chính là không thể đánh chết người, còn việc bị thương thì tự lo liệu.
Đương nhiên, để đảm bảo sẽ phải ký kết một khế ước sinh tử để không thể chối cãi được.
Phí Thanh Sơn nói.
- Địa điểm ở đâu?
Trí Dã hỏi.
- Địa điểm chắc chắn sẽ ở một nơi hẻo lánh, không thể để cho mọi người biết. Cho nên, cuối cùng chúng tôi quyết định là ở trong núi Hùng Cốc của mạch núi Tấn Lĩnh.
Thật ra trước kia Hùng Cốc được gọi là ‘Hung Cốc’, là một địa phương ít người đặt chân đến. Là một hẻm núi rất sâu, trong phạm vi hơn một trăm mét cũng không có người ở.
Đương nhiên, là chỉ trong khu vực núi đã được quy định, sẽ có người tuần tra xung quanh núi. Có một con sông chảy qua núi, rộng chừng hai trăm mét.
Có chỗ nước chảy rất mạnh, có chỗ nước chảy rất nhẹ nhàng. Mà hai bên thung lũng là bờ vực cao khoảng ba bốn trăm mét.
Hơn nữa, vách đá rất trơn trượt, khó để leo lên, đương nhiên trên vách đã có rất nhiều cây cối, đối với chúng ta mà nói thì không có gì khó khăn cả.
Mà chỉ được đấu trong phạm vi này của thung lũng, có thể xuống nước, có thể leo lên vách đá, có thể công kích trên vách đá.
Có thể dùng vũ khí lạnh, sau khi chúng tôi xác định địa điểm Hoành Không gia cũng cho người tới xem qua rồi. Bọn họ đã nhận lời.
Phí Thanh Sơn nói.
Đúng lúc này, Diệp Phàm cầm điện thoại. Đi về phía nhà vệ sinh sau đó nói:
- Vừa nhận được một tin tức mới, Hoành Đoạn gia có tình hình mới.
- Tình huống mới gì?
Phí Đống hỏi.
- Đúng vậy, lão tổ tông của Hoành Đoạn là Hoành Đoạn Thiên Hà đã mất tích năm nay giờ đã quay về. Nghe nói năm trước Hoành Đoạn Thiên Hà chính là cao thủ số của Hoành Đoạn, đã đạt tới đỉnh cao của đẳng. Năm đó Hoành Đoạn Thiên Hà mới chỉ có tuổi, sau năm, bây giờ đã tuổi rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tin này có thể tin được không?
Tri Túc hỏi.
- Tuyệt đối tin cậy, để nghênh đón ông ta trở về. Vừa rồi Hoành Đoạn gia đã tổ chức yến tiệc, mời các nhân vật cao thủ nổi tiếng đến đây cùng chung vui.
Diệp Phàm nói.
- năm trước đã là đỉnh cao của đẳng, điều đó chứng tỏ không kém mười cao thủ lúc đó. năm sau, chẳng lẽ thiên tài còn không có thể đột phá thành Tiên thiên sao? Thậm chí còn cao hơn.
Đại sư Trí Dã có chút buồn bực thở dài.
- Nếu chỉ là Tiên thiên thì không sợ, chỉ sợ là cao hơn thôi.
Quyền Thiên hừ một tiếng.
- Ừ.
Phí Đống lên tiếng, bầu không khí trong phòng khách nhất thời có chút nặng nề.
- Thật ra, tôi nghĩ, việc đột phá Thần Tiên của Hoành Đoạn Thiên Hà phỏng chừng là đạt được. Nếu như có thể đạt đến giai đoạn ‘niệm khí’ là điều rất khó khăn. Việc này, không phải nói có thể đạt tới là có thể đạt được. Nhìn chung trong thế giới này, chúng ta vẫn chưa thấy cao thủ nào có trình độ cao hơn Tiên thiên.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, việc đột phá đến giai đoạn niệm khí thực sự rất khó khăn. Trừ khi thân thể là siêu nhân, hơn nữa, còn phải có duyên mới đạt được. Thiên thời địa lợi nhân hòa, đều không thể thiếu một thứ.
Trương Vô Trần nói.
- Đúng vậy, võ thuật hiện đại đang phát triển. Đây là điều không thể tranh cãi, chúng ta cũng không thể xoay chuyển trời đất được.
Phí Đống nói.
Trở lại biệt thự Hồng Diệp Bảo thấy Xa Thiên đang đứng ở ngay trước mặt.
- Tiên sinh, Vương Nhân Bàng đang đợi anh.
Xa Thiên nói.
- Người này tới đây làm gì, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không có gọi?
Diệp Phàm cười nói.
- Không biết được nữa, anh ta chưa nói.
Xa Thiên lắc lắc đầu.
Diệp Phàm đi vào phòng khách.