Mà một thanh kiếm quang của Phí Thanh Sơn đem toàn bộ cả người bao trong đó, chỉ có thể dùng phương pháp phòng thủ đơn giản hữu hiệu nhất này.
Mở đầu mấy chiêu qua đi, Phí Thanh Sơn rõ ràng bị vây trong hoàn cảnh xấu. Chỉ có thể là bị động phòng thủ, bởi vì căn bản không nhìn thấy Mễ Tử giấu ở chỗ nào.
Bóng người chợt lóe, Mễ Tử vào trong sông.
Nhưng Phí Thanh Sơn thực sự thông minh, vẫn đứng trên cây cỏ lau, không xuống sông. Nếu ở trong sông có lẽ càng trúng gian kế của Mễ Tử. Bởi vì trong sông Mễ Tử đổi cách ẩn nấp.
Mà Phí Thanh Sơn cũng có đôi mắt ưng của nhà họ Phí, chẳng qua không thay đổi lợi hại như Diệp Phàm thôi. Nhưng cảm giác vẫn rất mạnh mẽ.
Đúng lúc này, kiếm quang vừa xuất hiện bên trái của Phí Thanh Sơn. Ông ta không kịp tránh, đánh phải nghiêng người tránh.
Nhưng quần áo vẫn bị cắt qua. Mặt cũng chảy máu. Người nhà họ Phí giật nảy mình, mà Phí Thanh Sơn cả người ngã xuống cạnh sông.
Mà Mễ Tử lại nhảy lên không trung, một kiếm không lưu tình chút nào đâm xuống sông. Nhưng ngay lúc người nhà họ Phí lo lắng thì Phí Thanh Sơn đột nhiên chui vào bãi sông.
Mễ Tử thật ra cũng ngây người một chút, bởi vì, y thật sự không nghĩ Phí Thanh Sơn giả vờ.
Ngay lúc Mể Tử sửng sốt, Phí Thanh Sơn đã đến phía sau y, một kiếm xoay tròn qua đi, Mễ Tử hét lên đau đớn, da đầu bị lột một tảng lớn, nhất thời máu tươi ướt hết đầu người này.
Phí Thanh Sơn không lưu tình chút nào, đuổi theo, nhưng Mễ Tử đã chạy đến phía sau ông ấy, trả lại mấy kiếm. Phía sườn của Phí Thanh Sơn cũng bị thương, hơn nữa, hai bên đều ngã xuống bãi sông.
Vừa rồi Phí Thanh Sơn chui vào bãi sông cũng mất rất nhiều khí lực. Phải dùng nội khí để đào một cái hang ra.
Bởi vì mất nhiều lực, mới vừa rồi không có lực nghiêng người mới bị Mễ Tử làm bị thương.
Hai bên di chuyển trên bãi sông, anh đến tôi đi. Đứng nhìn chỉ thấy từng trận kiếm quang thoáng hiện, quá nhanh, ngay cả bóng người đều không thấy.
Ước chừng năm phút đồng hồ qua đi, bãi sông bình ổn xuống.
Bãi sông hiện ra hai bóng người, hai người đều là toàn thân đầy máu tươi đứng ở bãi sông như hai pho tượng.
- Ôi, lại một lần hòa.
Tri Túc có chút ủ rũ.
- Ha ha ha, các anh còn có người không?
Hai người Phí Mễ đi băng bó một hồi Hoành Đoạn Thiên Hà ngửa mặt lên trời cười to một lúc sau. Lão già này cuồng vọng lên giữa lôi đài, hướng về phía nhà họ Phí hét lên.
- Tôi không phải người sao?
Trương Vô Trần thản nhiên hừ một tiếng, bình tĩnh bước lên giữa lôi đài.
Hai bên không dông dài, vừa đáp lễ xong Hoành Đoạn Thiên Hà im lặng, ước chừng ba phút đồng hồ Hoành Đoạn Thiên Hà bước một bước, bước vững vàng dẫm nát mặt sông.
Mà Trương Vô Trần cũng không sai biệt lắm, bào phục phiêu diêu dừng trên mặt sông.
Hai bên cách xa nhau chừng ba dặm. Đoạn sông này khá thẳng thật ra có thể thấy rõ tình hình hai người.
- Đạo trưởng Trương, nghe nói Âm dương thái cực chính là tuyệt kỹ lớn nhất của Võ Đang các ông, hôm nay Hoành Đoạn Thiên Hà tôi sẽ lĩnh giáo một phen tuyệt kỹ của Võ Đang.
Hoành Đoạn Thiên Hà ngửa mặt lên trời cười, vỗ tay xuống nước.
Rồng nước đột ngột như ngư lôi từ trong nước hướng về phía Trương Vô Trần. Đừng nhìn rồng nước này tới thong thả, nhưng tất cả đều là nội khí của Hoành Đoạn Thiên Hà ngưng tụ cùng một chỗ, sắc bén nghiễm nhiên vượt qua bất kỳ binh khí nào.
Trương Vô Trần vừa thấy, hai tay cao thấp xoay tròn, nước xuất hiện một vòng xoáy.
Mà Trương Vô Trần nhấc lên trên, một bóng nước bằng quả bóng truyền hướng về phía rồng nước.
Giống như con rồng đang diễn trò, bóng nước đến trước mặt con rồng nhưng không đi xuống tiếp.
- Xem ra, công lực thật sự của Hoành Đoạn Thiên Hà mạnh hơn đại sư Trương một ít. Nếu không, cầu nước này đã nổ tung. Nếu vẫn giằng co như vậy, là đấu nội khí. Cứ tiếp tục như vậy đại sư Trương sẽ mệt.
Diệp Phàm thở dài.
Diệp Phàm vừa dứt lời, Hoành Đoạn Thiên Hà đột nhiên một chưởng howngs đáy nước. Rồng nước đột nhiên từ trong nước lao lên không trung, há mồm cắn bóng nước.
Không ngờ nuốt vào miệng. Trương Vô Trần vẻ mặt cứng đờ, kéo trở về, rồng nước chính là cũng hoảng đầu, nhưng bóng nước cũng dính ở miệng nó không kéo được.
Mà lúc này rồng nước quét đuôi về phía Trương Vô Trần.
- Hừ!
Trương Vô Trần hừ lạnh một tiếng, hai tay lại xoay tròn, đuôi rồng bị ông ta dắt quay về.
Vẻ mặt Trương Vô Trần trầm xuống, rồng nước cuối cùng bị ông ta chặt đứt. Nhưng bóng nước của Trương Vô Trần bị rồng nước nuốt vào.
Mà Trương Vô Trần vì bị môn bóng nước cắn lui ra sau hơn mười mét mới đứng vững trên mặt nước.
Sau đó đối chiến kịch liệt, nước biến thành nước tiến, mà nước lại trở thành lá chắn. Một lần thủy đao trên mặt sống, mà cát đá cỏ lau bên bờ biển, phàm có thể di chuyển đều bị hai người dùng làm binh khí hướng về phía đối phương.
Nhất thời chính là cát bay đá chạy, trước mắt một lần loạn, người xem là quáng mắt.
Đối với siêu tuyệt cao thủ như bọn họ mà nói, bất cứ vật gì họ cũng có thể sử dụng.
Hai mươi mấy tiếng sau, hai người bình ổn xuống dưới.
Lần này động tác của hai người có phần thong thả hơn, hình như là biểu diễn kỹ năng trên màn ảnh vậy.
Nhưng, vẻ mặt khán giả đều rất nghiêm trọng, bởi vì động tác vẫn chưa xong hiệu quả đã biểu hiện ra.
- Lui ra phía sau một cây số.
Trí Dã đột nhiên hét lớn, Phí Hoành hai nhà mọi người chạy nhanh lùi lại đến cả cây số.
Không lâu, có người kinh ngạc hét lên
- Nguy rồi, trong tay Trương đại sư hình như có khí cầu lớn.
- Đây không phải là khí cầu lớn, đây là nội khí ngưng trọng không khí và hơi nước tạo thành. Đây là lợi hại nhất trong Thái Cực.
Diệp Phàm nói.
Bởi vì trước mặt Trương Vô Trần xuất hiện một quả cầu rất lớn, đường kính ước chừng có ba thước, nhìn qua rất dọa người.
Mà trước mặt Hoành Đoạn Thiên Hà kỳ lạ xuất hiện một hòn núi nhỏ, so với quả cầu lớn còn lớn hơn một ít.
- Đây chẳng lẽ chính là bí thuật “Đoạn bối sơn” của nhà họ Đoạn?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng thế, trước kia bọn họ thi triển ra chính là trẻ con, đây mới thật sự là vậy.
Phí Thanh Sơn băng bó xong trở về thở dài nói.
- Bóng nước của Trương đại sư hình như nhỏ hơn một chút.
Vương Nhân Bàng nói nhỏ.
- Ôi, núi này và cầu đều dựa vào nội lực chống đỡ mới có thể ngưng tụ thành. Đại sư Trương nội khí vẫn kém hơn Hoành Đoạn Thiên Hà, tất nhiên liền nhỏ hơn một chút. Có lẽ, cuối cùng đại sư Trương chịu thiệt.
Diệp Phàm vẻ mặt nghiêm túc.
Cầu và núi giống như hai lão phu xe cuối cùng lao vào nhau.
Rầm một tiếng vang lên, đất rung núi chuyển, phạm vi mấy dặm đều cát bay đá chạy, giống như ở đây đột nhiên xảy ra động đất hoặc nổ mạnh. Nếu không phải mọi người biết là hai vị cao thủ tỷ thí thật đúng là nghĩ đến chuyện gì đó sợ đến mức chạy trốn.
Thật lâu sau, hết thảy mới bình ổn xuống.
Trên mặt sông đã không có người, mọi người tìm một chút mới phát hiện hai vị đại sư đều đứng trên bãi sông.
Mọi người chạy nhanh đến.
- Sư huynh, không sao chứ?
Diệp Phàm chạy nhanh đến hỏi, nhưng luận bàn còn chưa có chấm dứt, cũng không thể tới gần.
- Ôi, tôi thua.
Trương Vô Trần lập tức già đi rất nhiều, nói.
- Tốt, tốt, Hoành Đoạn uy phong, Hoành Đoạn uy vũ…
Người nhà Hoành Đoạn vỗ tay như sấm dậy.
Tất nhiên, nhà họ Phí bên này tất cả đều im lặng.
- Trương đại sư chính là thua nửa chiêu, Thái Cực âm dương của Võ Đang Thiên Hà tôi bội phục.
Hoành Đoạn Thiên Hà ôm quyền lễ một lễ thật tâm nói.
- Ha ha, Thiên Hà đại sư không cần tâng bấc tôi, thua thì thua, tôi tâm phục khẩu phục.
Trương Vô Trần quay người nói. Nhưng thật ra khiến Diệp Phàm thầm bội phục trong lòng.
- Theo ghi chép thì nhà Hoành Đoạn chúng ta thắng không bằng nhà họ Phí, nhưng Hoành Đoạn Thiên Hà tôi hiện nay một người đánh bại các cao thủ của nhà họ Phí. Chỉ cần nhà họ Phí có thể gọi một người đánh bại tôi, nhà Hoành Đoạn chúng tôi lập tức nhận thua.
Hoành Đoạn Thiên Hà lên lôi đài, đứng giữa lôi đài, kiêu ngạo đến cực điểm.
- Lên, lên, hảo hán của nhà họ Phí.
Người nhà Hoành Đoạn hét lên, trợ uy cho Hoành Đoạn Thiên Hà.
Phí Đống nhìn bên này một cái, còn có ai có thể lên. Mặc dù là có thể lên nhưng so sánh với Hoành Đoạn Thiên Hà đây chẳng qua là trứng chọi đá thôi.
- Tri Túc tôi lên.
Tri Túc nhịn không được.
- Tru Túc, từ đã, xuống dưới.
Phí Thanh Sơn chạy nhanh lên nhưng Tri Túc điên rồi, đã một cước lên đến lôi đài.
Rầm một tiếng, Hoành Đoạn Thiên Hà chính là một chưởng, Tri Túc như máy bay bị chụp xuống sông ngã vào nước, về sau được mấy người Phí Nhất Độ cứu lên bờ, cả người đã ngất đi.
Sau đó, lại có mấy cao thủ Trung Quốc lên sân khấu nhưng đều không thể ngăn một cái tát của Hoành Đoạn Thiên Hà.
Phí Đống bị thương, Phí Thanh Sơn bị thương, Quyền Thiên bị thương, Trương Vô Trần vừa mới bại, chỉ còn lại Diệp Phàm, nhà họ Phí đã không có binh để dùng.
Hoành Đoạn Thiên Hà muốn chính là tình trạng này, y vẻ mặt hào khí nhìn Diệp Phàm nói
- Bên các anh hình như tất cả đều như nhau, chỉ còn lại thằng nhóc Diệp Phàm này.
Như vậy đi, tôi chấp một bàn tay, chỉ dùng một bàn tay, chỉ cần hắn có thể đánh bại tôi, làm như vậy coi như nhà họ Phí thắng.
Từ nay về sau, Hoành Phí hai nhà luận bàn chấm dứt.
- Hoành Đoạn Thiên Hà, ông biết Diệp Phàm chỉ có thực lực bán Tiên thiên, hơn nữa hắn chưa đến tuổi, ông đã hàng trăm tuổi, luận bàn như vậy thú vị sao?
Phí Thanh Sơn hừ lạnh nói.
- Luận bàn chính là chuyện của tôi, đương nhiên, nhà họ Phí các ông hiện giờ không có người ứng chiến, có phải là đã muốn thua không?
Là tôi cho các ông một cơ hội, nếu các ông không cần tôi đây cũng không phản đối.
Chẳng qua…
Hoành Đoạn Thiên Hà nói đến đây hơi nhìn Diệp Phàm một cái, cười châm chọc nói
- Chẳng qua không thể tưởng tượng được, người thanh niên cũng như thế, nói như người Trung Quốc các ông, câu nói đầu tiên là – không loại.
- Ái dám nói bố không loại, Hoành Đoạn Thiên Hà, khiêu chiến của ông Diệp Phàm tôi tiếp nhận.
Diệp Phàm đột nhiên đứng lên, thong thả lên giữa lôi đài.
- Diệp Phàm, cậu không thể đi, nhà họ Phí chúng ta nhận thua.
Phí Thanh Sơn đau khổ hét lên.
- Không thể đi, Diệp Phàm.
Tri Túc sau khi tỉnh nhảy dựng lên kêu.
- Diệp Phàm, thắng bại là chuyện bình thường trong tỷ thí, không cần quá mức so đo.
Đại sư Nhất Diệp cũng lên tiếng.