- Thế thì tiền bối đến là được rồi, ông đem năng lượng cho tôi mượn, bảo đảm một quyên là có thể phá được Phong Giới này.
Diệp Phàm nói.
- Nếu cho ngươi mượn sắc mạnh thì đương nhiên được, có điều một quyền này ngươi cũng có thể khiến ta biến mất hoàn toàn trên thế giới này.
Tam Hóa nói.
- Một quyền dẫn đến kết quả như thế, việc này?
Diệp Phàm có chút rắc rối.
- Ta đã nói rồi, linh khí nội công của ta ở trong bức tượng chỉ có một ít. Vốn đã là không đủ năng lượng, lại thêm sự tiêu hao của mấy nghìn năm qua, không thể dùng quá sức. Chỉ làm những động tác nhỏ thì được, giống như là cho ngươi một một chút năng lượng để nhìn rõ Phong Giới kia.
Tam Hóa nói.
- Lẽ nào lại không còn cách nào nữa sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta cũng không rõ, trừ phi tìm được cao thủ.
Tam Hóa nói.
Diệp Phàm ngồi xuống đất nghĩ rất lâu.
- Đại sư, nếu dùng thuốc nổ bây giờ cho nổ liên tiếp vào Phong Giới đó, mỗi lần nổ liệu có làm giảm đi năng lượng của Phong Giới đó hay không? Uy lực của thuốc nổ cũng chẳng kém gì uy lực của cú đấm, hơn nữa lại còn mãnh liệt hơn.
Diệp Phàm mừng rỡ nói.
- Có lẽ cũng được, có thể thử xem. Tuy nhiên, phải chú ý công lực của chủ nhân bên trong có cao hay không. Nếu rất cao mà các người đụng đến bọn họ thì đúng la xui xẻo. Đây mới là vấn đề mấu chốt.
Tam Hóa cười nói.
- Có Đại sư ở đây, chúng tôi không sợ.
Diệp Phàm nói.
- Tiểu tử ngươi, hóa ra đưa ta đến là vì thế…
Tam Hóa đại sư nghẹn lại. Nếu là người sống chắc đã nhảy ra ngoài rồi.
- Ông không thể cứ đứng nhìn Mỹ Nhân Ngư gặp nạn phải không.
Diệp Phàm cười khan mấy tiếng.
- Tiểu tử giỏi lắm, bắt bí đại sư ta đến đây.
Tám Hóa thực sự tức giận.
- Hi hi, đều là do con cháu của phái Võ Đang các người mà. Diệp Phàm tôi chỉ là một người ngoài, tôi giúp người là vui.
Diệp Phàm nói.
- Đừng lôi thôi nữa, chuẩn bị thuốc nổ đi.
Tam Hóa “hừ” nói.
Nghe báo cáo của Diệp Phàm xong, Cung Khai Hà cũng giật mình thật lâu sau mới ậm ừ nói:
- Trên đời lại còn có thứ thuật kỳ lạ thế sao?
- Đương nhiên, thật sự là thần kỳ hết sức. Không nhìn thấy thì không tin, nhìn thấy thì sợ hãi. Thế nào, cho tôi mượn một ít đạn hỏa tiễn tốt nhất của Tổ có được không?
Phong Giới này đối với Tổ A chúng ta mà nói cũng là một chủ đề mới. Sau này nếu gặp phải thứ gì giống như thế, nếu chúng ta không giải quyết được thì chẳng phải sẽ mệt không.
Diệp Phàm uốn ba tấc lưỡi của hắn,
- Hơn nữa, đã có Phong Giới thì không chừng bên trong còn có nhiều thứ tốt hơn nữa.
Phong Giới này ít nhất cũng phải có lịch sử , nghìn năm ròi. Khi đó những thứ hay thực sự không ít.
Đến khi đó mở ra chúng ta chia thành , , phần thì thế nào?
- Bên trong đó cũng có thể có những thứ đáng sợ, tổ viên của chúng ta không thể bị thương.
Cung Khai Hà “hừ” nói,
- Tuy nhiên, cậu nói , , phần là ý gì?
- Phái Võ Đang phần, Tổ phần, tôi phần. Bởi vì công lao của tôi lớn nhất mà, hưởng theo công lao.
Diệp Phàm nói.
- Thế cũng được. Phái Võ Đanh nhất định phải cho một ít. Thế này nhé, ta cho cậu mượn đạn hỏa tiễn, người thì không.
Tin rằng cậu sẽ có mấy tay cũng sẽ sử dụng được cái đó, nếu không có người biết sử dụng mình cậu là được rồi có phải không?
Về phần nhân lực, tôi có thể phái đến một trung đội để bao vây khu vực đó làm một cuộc diễn tập, tránh những động tĩnh quá lớn khiến cho “sói” sẽ đến.
Cung Khai Hà nói.
- Các người đến xem náo nhiệt à, còn được phân phần, tính toán kỹ quá đấy.
Diệp Phàm bực bội nói.
- Ha ha. Đều là vì quốc gia mà. Tôi thì sợ mất nhân tài. Cậu nghĩ xem, tất cả đều là vì cậu thôi. Đồng chí Diệp Phàm, cậu không phải không biết có phải không nào?
Cung Khai Hà cười khan.
- Lời như thế cũng nói được.
Diệp Phàm nói.
- Rất đơn giản mà, nếu làn hành động này người của Tổ đi chẳng phải là do cậu dẫn đầu hay sao.
Cậu chính là đại soái của lần hành động này. Nếu người trong Tổ bị thương vong thì cậu phải gánh trách nhiệm.
Tôi đây không phái ngươi đi chẳng phải là vì nghĩ cho cậu hay sao?
Cung Khai Hà lý luận, Diệp Phàm thiếu chút nữa nghẹn họng.
- Lợi hại thật. Hôm nay xem như tôi thực sự biết được nghệ thuật của người làm lãnh đạo.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, cậu còn phải học nhiều mà.
Đồng chí Cung Khai Hà không biết liêm sỉ.
- Nếu được thì tôi sẽ phái Đường Thành và Trương Hùng đem đồ đến, không được thì thôi vậy. Các cậu thích làm thế nào thì chúng tôi cũng mặc kệ, chỉ cần đừng thả ác ma ra tấn công mọi người là được.
- Được rồi đồng chí lãnh đạo.
Diệp Phàm tức giận cúp máy điện thoại.
- Lão Kế, thuật Phong Giới anh đã từng nghe qua chưa?
Cung Khai Hà tủm tỉm cười hỏi.
- Chưa từng nghe qua.
Kế Vĩnh Viễn lắc đầu, nghe miêu tả của Cung Khai Hà xong cũng thốt lên thần kỳ.
- Anh nói đi lão Cung, nếu như thật sự có kỹ thuật này, chúng ta đem những cơ sở bí mật của chúng ta Phong Giới lại, thế chẳng phải đến cả những vệ tinh của đối thủ cũng bị mù hết hay sao?
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Theo cách nói của Diệp Phàm thì như thế, nói là vài cao thủ Thoát Thần Cảnh hợp sức lại là có thể đem địa bàn xung quanh khoảng mấy chục cây số ẩn giấu đi. Ngay cả anh đứng trước mặt chúng cũng không thể phát hiện ra, vệ tinh lại càng không quét thấy được.
Cung Khai Hà nói.
- Việc này nghe ra thì rất hay, tuy nhiên, điều kiện để thực hiện lại quá cao. Đừng nói là mấy cao thủ Thoát Thần Cảnh, ngay cả nửa người cũng chẳng tìm được.
Bây giờ chúng ta thấy có lẽ chỉ là Tiên Thiên Đại Viên Mãn, giống như Hoành Đoạn Thiên Hà. Thoát Thần Cảnh đối với người hiện đại mà nói chỉ là mọt truyền thuyết mà thôi.
Kế Vĩnh Viễn thở dài.
- Ừm, thuật Phong Giới đối với chúng ta mà nói chỉ là một khát vọng chứ không có thực. Không có điều kiện thực thi, mắt nhìn thấy mà thèm thôi.
Cung Khai Hà cũng thở dài, có chút thất vọng.
- Nhưng mong là Diệp Phàm có thể đạt được trình độ cao như chúng kỳ vọng, có lẽ lúc đó chúng ta đều đã xuống âm phủ uống trà rồi. Nhưng chỉ cần có thể đạt được cấp độ đó, chúng ta ở dưới âm phủ cũng vui mừng.
Kế Vĩnh Viễn cười nói.
- Nói về việc này, Diệp Phàm còn nói có cái gì “Âm Dương Bát Bảo Hoàn”. Nếu có thể điều chế ra có thể khiến cho người ta kéo dài tuổi thọ thêm năm nữa. Tuy nhiên, thứ này cũng chỉ là một truyền thuyết, chúng ta cũng đừng quá hy vọng.
Cung Khai Hà cười.
- Sinh tử do mệnh, phú quý tại thiên, muốn chết thì phải chết, lão Cung, chúng ta sống thêm , năm cũng không thành vấn đề. Cũng có thể sẽ thấy được ngày thành công của Diệp Phàm.
Kế Vĩnh Viễn cười sảng khoái,
- Đúng rồi, anh đồng ý phái một trung đội đi, vậy thì phái bộ đội nào đi?
- Gửi công văn xuống đại Quân khu, phái tổ viên của chúng ta đi dẫn đầu. Lực lượng phía dưới do bọn họ bố trí. Trên danh nghĩa chính là phối hợp với ngành đặc biệt để diễn tập, đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài.
Cung Khai Hà vẻ mặt nghiêm túc.
Không lâu sau, sau mấy cuộc điện thoại.
Bởi vì thân phận của Cung Khai Hà là Cục trưởng Cục Phòng vệ. Cho nên cũng có quyền điều động một trung đội.
Về cơ bản Đại Quân khu số cũng hiểu rõ thân phận khác của Cung Khai Hà, vì thế lập tức bố trí người.
Sáng ngày hôm sau, một đoàn xe quân sự đi ra từ một sư đoàn dã chiến gần đó km.
Buổi chiều ngày hôm sau, dừng lại ở nơi cách Diệp Phàm lý.
- Báo cáo thủ trưởng, đúng giờ Trương Hùng và Đường Thành đưa người đến Đào Vận Vô Song.
Trương Hùng và Đường Thành cùng đứng nghiêm.
- Toàn thể tập hợp.
Một nữ đội viên khác của Tổ A là Thái Nguyệt rất oai phong, hô lên một tiếng, hơn binh sỹ được huấn luyện thuần thục đồng thanh hô “rõ”, xếp hàng chỉnh tề.
Để phối hợp hành động với Tổ A, đích thân Phó Sư đoàn trưởng đại tá Liễu Vạn Minh dẫn quân đến, có thể thấy được sự coi trọng của quân khu đối với lần hành động này.
Mặc dù chức vụ quân hàm của Liễu Vạn Minh cao hơn so với Đường Thành và Thái Nguyệt, nhưng, Đường Thành và Thái Nguyệt lại là cấp trên xuống, về danh nghĩa là cán bộ chỉ huy do Bộ Tổng tham mưu phái xuống.
Phó Sư đoàn trưởng Liễu chỉ việc phục tùng. Cho nên khi tập hợp ông ta cũng nghiêm chỉnh đứng đầu hơn binh sỹ.
- Chào các đồng chí.
Vẻ mặt Diệp Phàm nghiêm túc, thân người thẳng đứng với bộ quân phục thiếu tướng đứng trước mặt các binh sỹ.
Trương Hùng cũng đã là thiếu tướng, bình thường những binh sỹ này rất ít khi gặp tướng quân, lúc này lại nhìn thấy hai người liền.
Ngay cả Sư đoàn trưởng của bọn họ cũng chỉ là đại tá mà thôi, vì thế từng người cảm thấy rất hứng thú. Tất cả đều ngay ngắn không dám húng hắng một tiếng. Còn cho rằng lần này có hành động lớn, mỗi người đều rất chờ đợi.
- Chào thủ trưởng!
Âm thanh vang lên rung động.
- Nghỉ!
Diệp Phàm khoát tay.
- Các đồng chí, nhiệm vụ lần này rất gian khổ, hơn nữa có thể có những nguy hiểm không ngờ tới, các đồng chí phải có tâm lý chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Các đồng chí đảm nhận nhiệm vụ cảnh giới bên ngoài, diễn tập bên trong là đang kiểm nghiệm một hạng mục huấn luyện khoa học kỹ thuật cao của quân tôi. Hơn nữa là diễn tập bắn đạn thật.
Vì thế, tất cả những gì các đồng chí nhìn thấy đều làm như không nhìn thấy. Rõ chưa?
Lời của Diệp Phàm tuy giọng không lớn, nhưng từng người đều có thể nghe rất rõ.
- Rõ!
Âm thanh lại rung động vang trời.
Sau đó, Diệp Phàm sắp xếp Thái Nguyệt phối hợp với Phó Sư đoàn trưởng Liễu phòng thủ bên ngoài. Binh sỹ thì chia ra phối hợp bao vây bên ngoài.
Còn bên này vũ khí sớm đã được Ngưu Bá và Xa Thiên cùng chuyển đến vị trí.
- Diệp lão đại, đây là đạn hoả tiễn có tính tán đạn tốt nhất mà Tổ chúng ta đã cải trang, thực tế thì không thể gọi là đạn hoả tiễn, mà là một loại đạn tìm mục tiêu loại nhỏ.
Sau khi phóng ra sẽ theo mục tiêu anh đã định và phát nổ, đồng thời phun ra mấy chục đầu đạn nhỏ khác, mỗi đầu đạn nhỏ đều có uy lực bằng mấy quả lựu đạn khi nổ.
Hơn nữa, trên không có thể đánh máy bay trực thăng, dưới đất đánh xe tăng thiết giáp. Tổ còn có một loại vũ khí đánh máy bay tốt hơn nữa.
Trương Hùng vừa sờ vũ khí vừa giới thiệu.
- Hì hì, Cung lão đầu chắc là đau lòng lắm. Trước khi đi đã dặn dò rất kỹ lưỡng, nói là nhất định phải dùng tiết kiệm. Khi có thể hoàn thành nhiệm vụ thì không cần phải lãng phí thứ này nữa. Lão rất keo kiệt. Chỉ cho viên, cũng chẳng biết có đủ hay không.
Đường Thành cười khan nói.
- Cũng khó trách, dù sao thứ này giá thành của nó cũng không nhỏ phải không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Ha ha, nghe nói một viên cũng phải hơn triệu.
Đường Thành cười.
- Chẳng trách, viên này cũng là triệu rồi. Nếu như đánh vào mà không thu hoạch được gì, có lẽ trở về Cung lão đầu mà không luộc đồng chí Đường Thành anh lên thì không được.
Diệp Phàm cũng cười khan.
- Tôi chẳng phải là heo, luộc cái gì. Tôi ngại gì chứ.
Đường Thành “hừ” nói.