Diệp Phàm đành phải tạm thời lui ra ngoài, dẫn Xa Thiên Ngô Tuấn xuống dưới chân núi. Hai người nghe Diệp Phàm nói xong cũng trợn tròn mắt há hốc mồm nửa ngày.
- Không thể tưởng tượng được khu nhà của nhà họ Phác có cao thủ phong giới. Vậy chúng ta còn trông cậy gì vào Sâm yêu.
Ngô Tuấn vẻ mặt buồn rầu.
- Sợ cái chó gì, đã chết mấy nghìn năm rồi còn sợ gì. Cuối cùng cũng sẽ nghĩ ra cách. Quan trọng hiện giờ chúng ta không biết Sâm yêu ở chỗ nào.
Xa Thiên hừ nói.
- Có thể là sinh trưởng trong phạm vi của phong giới không? Cách mở phong giới này Phác Nguyên Thông chắc chắn biết. Hơn nữa mặc dù là mở ra chúng ta cũng không vào được, bởi vì chúng ta không có huyết thống nhà họ Phác.
Ngô Tuấn nói.
- Cho nên, thế nào cũng phải bắt Phác Nguyên Thông mới được.
Xa Thiên nói.
- Đúng rồi, tôi phát hiện có một cô gái điên, bọn họ gọi cô là Thanh Thanh. Hình như là có quan hệ với Phác Nguyên Thông. Ngô Tuấn, cậu lập tức cho người điều tra, có lẽ đây là một điểm đột phá.
Diệp Phàm nói.
- Được, tôi lập tức đi thăm dò.
Ngô Tuấn nói.
Buổi tối về nghỉ ngơi.
Buổi sáng ngày hôm sau tiếp tục nghỉ ngơi, ban ngày hành động cũng không tiện.
Hai giờ chiều, Ngô Tuấn mới quay về.
- Đã rõ rồi, cô gái đó là Phác Thanh Thanh, là con gái lớn của Phác Nguyên Thông. Nghe nói bị điên.
Ngô Tuấn nói.
- Điên như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Nghe nói trước khi kết hôn mấy ngày thì đột nhiên bị điên. Việc này nghe có vẻ rất kỳ lạ.
Ngô Tuấn nói.
- Ở đây có phải có việc gì đó liên quan?
Diệp Phàm hỏi.
- Có chút liên quan, nhà họ họ Phác hứa gả con gái lớn cho nhà họ Liễu.
Liễu gia là gia tộc lớn, hơn nữa chuyên tâm ở quân đội. Nghe nói Phác Thanh Thanh trước kia đã có bạn trai, còn là người nước ngoài.
Là lưu học sinh đến Hàn Quốc học. Nhưng, nhà họ Phác là gia tộc lớn, kết hôn cũng phải do cha mẹ quyết định. Đây có lẽ là sự đau khổ của những đứa con trong các gia tộc lớn.
Ngô Tuấn nói.
- Nhà họ Phác là gia tộc lớn, trong kinh doanh rất phát triển. nhưng trong chính quyền yếu đi một ít. Có lẽ là muốn mượn thế của nhà họ Liễu để bù lại sự thiếu hụt này. Mà Phác Thanh Thanh chắc không chịu, việc điên có phải là giả vờ không?
Diệp Phàm nói.
- Người biết tin tức này nói không phải là giả điên, bởi vì, Phác Nguyên Thông đã mời chuyên gia về tâm thần học để khám bệnh cho con gái. Xem qua có thể thấy quá kích động mà điên. Hơn nữa, vài năm nay cũng đưa Phác Thanh Thanh ra nước ngoài điều trị, nhưng hiệu quả không tốt.
Ngô Tuấn nói.
- Nếu thật sự điên rồi sẽ không dễ chữa, chữa bệnh tâm thần là một vấn đề khó. Nhưng nếu như là giả điên thì dễ giải quyết một chút.
Tôi thấy, anh Diệp có duyên trong việc chữa bệnh, hay là thử làm lang trung xem.
Mấy năm nay có lẽ nhà họ Phác cũng bị Phác Thanh Thanh gây sức ép. Như người Trung Quốc chúng ta thì phải là người nhà mới tin tưởng.
Cứ như vậy có thể nhân cơ hội điều tra rõ, trị không hết thì rút lui, được thì có điều kiện để nói chuyện.
Xa Thiên nói.
- Phác Thanh Thanh điên, chắc chắn làm cho người nhà họ Phác sốt ruột. Việc này chính là chuyện mất mặt, bởi vì không có cách nào giải thích với thông gia. Cho nên chữa bệnh cho con gái chắc hẳn họ cần hơn ai khác.
Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, đối với nhà họ Liễu là mất hết thể diện. Tất nhiên việc này rơi xuống đầu nhà họ Phác. Hơn nữa nghe nói hôn ước của bọn họ đến giờ vẫn chưa hủy. Chăng qua nhà họ Liễu yêu cầu nhà họ Phác trong vòng ba năm phải chữa khỏi bệnh cho con gái, bọn họ sẽ đến đón người.
Ngô Tuấn nói.
- Như vậy là nhà họ Liễu không muốn mất đi mối quan hệ với nhà họ Phác này. Xem ra thực lực của nhà họ Phác không nhỏ. Cứ như vậy có thể lấy thừa bù thiếu. Mà hai nhà hiện nay bị Phác Thanh Thanh cho lâm vào quẫn cảnh.
Diệp Phàm nói.
Lúc này Diệp Phàm nhận được điện thoại, không lâu Đường Thành vội vàng vào.
Anh ta vội vàng, cầm cốc nước uống cạn mới thở ra hỏi
- Các anh còn chưa vào đó chứ?
- Tết không ở trong nước hưởng thụ, Đường thái tử chạy đến đây làm gì?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Việc các anh đến đây tổ trưởng Cung đã biết, cho nên, cho nhân viên đi điều tra chi tiết nhà họ Phác.Lần này điều tra thật ra điều tra là một tin tức kinh thiên, nên bảo tôi nhanh sang đây.
Đường Thành nói.
- Hả, tin tức kinh thiên gì?
Diệp Phàm sửng sốt hỏi.
“Sa sa đa bỉ khố sao, thái cực huyết phác tín đông, bồ đề tụng cam địa lan…” mấy câu vè này các anh đều nghe qua rồi có phải không?
Đường Thành hỏi.
- Quái, chẳng lẽ nhà họ Phác này chính là gia tộc trong Thái cực huyết phác tín đông?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, mới vừa nghe được tin tức nhà họ Phác ở Đạo Châu chính là gia tộc của Phác Tín Đông.
Tổ trưởng Cung sợ các anh chịu thiệt, ý tứ bảo các anh có thể đi thử xem. Mạnh mẽ thì không làm, đừng làm bị thương mình.
Phác Tín Đông năm đó có thể liệt vào trong mười đại cao thủ của thế giới, gia tộc này nhất định đáng sợ. Giống như gia tộc Tuyết gia có phải không? Cho nên tôi nhanh đến đây.
Đường Thành nói.
- Không đúng, gia tộc của Phác Tín Đông mấy năm trước chúng ta đã đến thăm, năm đó bởi vì Phác Muội Châu cùng Tuyết Hồng em gái tôi cùng học ở đại học Thanh Hoa.
Sau đó lại bởi vì cô bị đánh bị thương nên kéo đến trên đầu nhà họ Phác. Năm đó tôi còn đi đến nhà họ Phác, gia tộc họ ở ngay thành phố Tân La.
Hơn nữa, nhà này lập nghiệp từ rượu nho. Rượu nho nghe nói giá cả ba bốn chục nghìn. Thành phố Tân La và Đạo Châu cách xa mấy nghìn km.
Chẳng lẽ nhà họ Phác còn có hai ông chủ Phác Tính. Hơn nữa năm đó tôi đi giải quyết chuyện này còn cùng nhà họ Phác xảy ra xung đột kịch liệt.
Cuối cùng vì Kim Gia Sự mới giải quyết xong việc này. Cuối cùng vẫn là khăn tay của Hồng cực Yến phi phi Huyết mai khăn cứu mạng tôi.
Mà năm đó một phần tiền của tôi còn giữ ở nhà họ Kim, tôi thề phải lấy trở về.
Lần này đến Hàn Quốc vốn có quyết định này, chờ chuyện này kết thúc sẽ đến thành phố Tân La lấy lại tiền.
Diệp Phàm cảm thấy việc này khá kỳ lạ.
- Việc này tổ trưởng Cung cũng đã hỏi thăm rồi, tuy nói năm đó vẫn là Tổ trưởng Trấn quản lý tổ. Nhưng vì chuyện sinh mệnh tiềm lực hoàn mà tổ trưởng Cung đã sắp xếp người hỏi thăm tình hình nhà họ Phác ở Đạo Châu.
Tin tức mới nhất của chúng ta tuyệt đối chính xác. Gia tộc của Phác Tín Đông ngay ở Đạo Châu. Đây mới là nhà thật sự của ông ta.
Mà thành phố Tân La bên kia chỉ là một chi nhánh của nhà họ Phác khi việc kinh doanh của họ phát triển thôi.
Đương nhiên, chuyện cũng đã rất lâu, chỗ kia cũng có mấy trăm năm lịch sử. Mà nhà họ Phác là gia tộc lớn, chắc chắn không chỉ có một Phác Tín Đông.
Hơn nữa, lúc đó Tổ trưởng Cung cũng phân tích cùng một ít tư liệu.Thật sự là Phác Tín Đông và Phác Nguyên Thông hiện giờ có chút mâu thuẫn.
Đường Thành nói.
- Nói như vậy còn có lý một chút, thời xưa cha con còn thương tàn, anh em giết nhau cũng không hiếm thấy.
Có lẽ Phác Tín Đông và Phác Nguyên Thông có tranh chấp mà khác lập môn phái. Nhưng bọn họ mặc dù là như vậy nhưng quan hệ huyết thống vân không thể mất Cho nên, nếu gặp chuyện quan trong Phác Tín Đông chắc chắn đứng ra. Cho nên, không thể không tính bọn họ,
Muốn làm việc phải lo lắng chu toàn. Hiện giờ có một Phác Tín Đông, nhưng thật ra là đối thủ mạnh mẽ.
Diệp Phàm gật đầu.
- Ôi, bọn họ chính là mâu thuẫn trong gia tộc. Một khi có người ngoài tấn công gia tộc, nội đấu thì đấu nhưng đều phải nhất trí đối ngoại.
Xa Thiên gật đầu.
- Khó trách sao anh ta mạnh mẽ như thế, ngay cả phong giới đều có thể chế ra. Không ngờ còn có quan hệ với Phác Tín Đông.
Lý Cường nhịn không được mắng một câu.
Đường Thành vừa nghe, nhất thời há hốc mồm, vuốt vuốt tóc nói
- Có thể chế tạo phong giới, thật là đáng sợ.
Tôi thấy việc này không bằng dẹp đường về phủ rồi tính tiếp. Người như thế chúng ta không thể trêu vào.Nhớ lại lần trước Phong giới của con rết Cửu U mà lạnh hết da đầu.
Thật là đáng sợ, lúc đó còn có súng đạn hiện đại hỗ trợ mới giải quyết xong. Lần này chúng ta có vài người có thể làm được cái gì.
Chúng ta trong tay ngay cả vũ khí hiện đại cũng không có. Mặc dù là chợ đêm cũng phải làm đến, nhưng ở Hàn Quốc có lẽ cũng không thích hợp.
- Cậu sợ thì nhanh chạy về.
Diệp Phàm tức giận hừ một tiếng.
- Tôi sợ, Đường Thành tôi sợ cái gì. Không phải là phong giới sao? Phong giới thì rất giỏi rồi, không phải là người đã chết muốn gạt người sống sao. Ông đây người sống chẳng lẽ còn sợ người chết sao? Mẹ kiếp, phong giới cái rắm.
Đường Thành không ngờ hùng hổ lên.
- Ha ha, Đường Thành gan dạ, có dũng khí. Để cậu chết dùng đầu của cậu đi chàng phong giới là được. Đến lúc đó, giống đạn bông vậy.
Lý Cường cười gượng hai tiếng, Đường Thành bị nghẹn.
- Vậy lang trung cuối cùng không cần phải không?
Xa Thiên hỏi.
- Giả bộ? Nhất định cần. Nhưng một lang trung bình thường họ sẽ không tin, phải có chút tiếng tăm mới được. Nếu không, cánh cửa nhà họ Phác không thể vào.
Diệp Phàm nói.
- Có tiếng tăm, đi đâu mà tìm. Hơn nữa, có tiếng tăm còn có thể gọi làng thầy lang sao? Đã sớm thành đại sư rồi.
Đường Thành ngạc nhiên cười nói.
- Ha ha, Diệp Phàm tôi chính là sư phụ đệ của đại sư Trương Vô Trần. Tuy nói võ công không được như sư huynh nhưng về việc chữa bệnh có phải là so với sư huynh có chút hơn không.
Diệp Phàm cười thần bí, từ túi lấy ra một khối bài, chính là lệnh bài của TRương Vô Trần phái Vũ Đương.
- Nhà họ Phác nếu xuất phát từ mười đại cao thủ thế giới, thì đối với tiếng tăm phái Vũ Đương chúng ta hẳn không xa lạ. Lệnh bài này đúng là có công dụng.
Diệp Phàm cười nói.
- Ha ha, kế này hay. Lang trung như anh chính là đại sư.
Ngô Tuấn cũng cười.
- Không phải là đại sư Vô Trần sao?
Đường Thành châm chọc
- Tôi còn có sư huynh như vậy, Đường Thành cậu tìm thử xem.
Diệp Phàm nói.