Kỳ thật, nội khí trong cơ thể Diệp Phàm đang tiết ra quá nhiều, giãn gân cốt. Mà lúc này phản ứng của phong giới đối với bên ngoài đã yếu đến cực điểm rồi, lại thêm có cả Phác Nguyên ở đây, cũng khiến cho Phong giới chẳng thể có phản ứng gì được nữa.
Còn Diệp Phàm nhân cơ hội nổi điên này đã đã bỏ trộm mấy quả nhân sâm vương năm vào trong túi rồi.
Bởi vì ở eo Diệp Phàm có một cái túi, chuyên để giấu những thứ này, nhìn thì tuy hơi cộm lên nhưng không hề gây cho Phác Nguyên Thông chút nghi ngờ nào cả.
Còn những Yêu sâm vương thì Diệp Phàm không động tay vào, bởi vì Phác gia sẽ cho mình một nửa rồi. Nếu lấy hết đi thì chẳng phải không những kết thù oán với Phác gia, mà việc này truyền ra ngoài thì còn bại hoại cả danh tiếng của sư huynh Trương Vô Trần hay sao?
Diệp đại sư là quân tử mà, làm sao có thể “trộm” đồ chứ, không thể thừa cơ người ta gặp nguy hiểm mà làm thế được.
Cảm giác tất cả đều đã thoải mái vừa ý rồi thì Diệp Phàm mới cõng Phác Nguyên Thông ra khỏi Phong giới.
Lúc này đã là tối ngày hôm sau rồi, thoát ra ngoài phong giới mới phát hiện bên ngoài giống như vừa bị một trận cướp phá vậy.
Xa Thiên thì bị thương.
- Đại sư, anh ra rồi.
Vừa nhìn thấy Diệp Phàm, Xa Thiên vội vàng tiến đến.
- Có phải là do Phác Tín Đông đánh không?
Diệp Phàm hỏi.
- Có phải Phác Tín Đông hay không cũng không rõ, là mọt gã mặc đồ đen người đấy máu me xông ra đánh loạn xạ, gã đó quá lợi hại.
Hơn nữa, rất liều mạng, hoàn toàn không quan tâm đến vết thương của mình, chúng tôi và Đường Thành đánh một lúc thì đã biến đi.
Gã đó đã đánh bị thương rất nhiều người của Phác gia rồi chạy mất, quá lợi hại.
Xa Thiên nói, dáng vẻ dường như vẫn còn có chút sợ hãi.
- Phác Tín Đông quá lợi hại, Tiên thiên đại viên mãn. Cùng một đẳng cấp với Hoành Đoạn Thiên Hà, các cậu có thể giữ được mạng, lại không bị trọng thương đã là tốt rồi.
Diệp Phàm nói, còn Phác Thiện Hỉ cũng vất vả bước đến sai người đỡ bố mình đi.
- Hình như Phác Tín Đông cũng bị thương rất nặng, có lẽ phải mất vài năm mới hồi phục lại được. Hơn nữa, có thể giữ được mạng hay không cũng khó nói.
Xa Thiên gật đầu nói.
- Hắn đúng là kẻ điên, toàn thân máu phun ra mà vẫn còn có thể chịu đựng để đánh như vậy, tôi nghi ngờ không biết có phải hắn là người sắt hay không nữa. Tôi đánh vào người hắn thiếu chút nữa thì gãy tay. Mẹ nó, thật quá lợi hại, đáng sợ.
Đường Thành vẻ mặt đau đớn nói.
- Không sao Đường Thành, chờ chút nữa cắt ít Yêu sâm vương cho cậu bồi dưỡng.
Diệp Phàm cười nói.
- Hì hì, hẳn phải thế rồi, tôi cũng vào sống ra chết rồi có phải không nào?
Đường Thành cười một tiếng, sau đó nói.
- Cái này tạm thời cứ giữ lại trước đã, chờ khi đột phá lần sau dùng thì sẽ tốt nhất.
- Thế cũng được. Tuy nhiên, đến khi đó liệu có còn tí nào không thì cũng khó nói.
Diệp Phàm cười.
- Vừa phải thôi, tôi phải tự mình cất giữ mới được.
Đường Thành vừa nghe vội vàng nói.
- Nhìn bộ dạng keo kiệt của cậu kìa, Diệp đại chẳng lẽ lại tham lam với cậu sao? Đúng là chưa nhìn thấy mặt thật, còn là đại công tử của Đương gia nữa, sao lại có tầm mắt thôn phu nư thế. Chẳng có khí phách gì cả.
Xa Thiên lạnh lùng “hừ” nói.
- Ta là thôn phu liên quan gì đến cậu? Đồ của Bạch gia thì phải do Bạch gia cất giữ thì mới an toàn. Nếu không thì e là “sói” sẽ cứ thèm khát.
Đường Thành gật đầu “hừ” nói.
- Làm sao nào, muốn chơi vài chiêu có phải không hả Đại công tử Đường của chúng ta. Bây giờ hay quá rồi có phải không nào?
Xa Thiên giơ nắm đấm lên, Đường Thành vừa nhìn thấy lập tức tức tối “hừ” nói,
- Sẽ có một ngày. Xa Thiên, ngươi nhớ kỹ cho ta, sẽ có một ngày Đường Đại công tử ta sẽ khiến cho ngươi biết thế nào gọi là bị ăn đòn.
- Có lẽ kiếp này ngươi chẳng có cơ hội đó đâu.
Xa Thiên khinh thường nhìn Đường Thành.
- Ta sẽ muốn trở nên mạnh hơn.
Đường Đại công tử thực sự không nhịn được nữa. hét lên với mấy viên đá ở dưới đất, “bốp” một tiếng bị gã đá bay đi.
Tuy nhiên, trong nháy mắt, “bộp” một tiếng, viên đá đó lại bay ngược trở lại, tốc độ còn nhanh hơn lúc nãy gấp nói lần bắn về phía Đường Thành.
May là Diệp Phàm đã kéo ra, viên đá đó bay vù vù đâm thủng mấy bức tường của Phác gia rồi mới găm lại ở trên mặt của một bức tường.
Tuy nhiên, lực đánh ra của Diệp Phàm để ngăn viên đá kia thiếu chút nữa thì đập ngã một con chó.
- Tiểu tử người làm gì thế, không muốn sống nữa có phải không?
Xa Thiên chửi.
- Ta làm quái gì, chuyện gì xảy ra thế, sao viên đá lại bay ngược trở lại tìm ta.
Đường Thành thiếu chút nữa thì ngất xỉu, nhìn sợ hãi nhìn viên đá.
- Cậu muốn chết có phải không, viên đá đã đập vào Phong giới. Vừa rồi thiếu chút nữa thì giết chết người rồi. Đừng có hành động lung tung ở đây, cẩn thận mất mạng đấy.
Diệp Phàm nghiêm túc nhắc nhở.
- Rõ rồi, không dám nữa, không dám nữa.
Đường Thành tỏ ra rất thành thực.
Ngày hôm sau Phác Nguyên Thông mới tỉnh lại ở bệnh viện.
Tin tức mà người của Phác gia được phái đi nghe ngóng về Tân La Thị có lẽ vẫn chưa có động tĩnh gì.
- Giả mà thôi, chỉ là không muốn để cho Phác gia bên này nhìn thấy mà phản chế.
Xa Thiên cười nhạt.
Tuy nhiên, Phác Nguyên Thông từ trên giường bệnh cắn răng ra lệnh. Tấn công toàn diện vào Phác gia thành phố Tân La về kinh doanh. Phải tấn công mạnh mẽ, thừa cơ tiêu diệt bên đó.
Nghỉ ngơi ngày, Phác Nguyên Thông được Diệp Phàm dìu đi xuống Phong Giới. Lão khấu đầu cái chảy nước mắt nói,
- Tổ tông, xin lỗi các ngài. Nguyên Thông vô dụng, vô dụng, ngay cả các ngài cũng không bảo vệ được, các ngài đánh chết tôi đi.
- Đừng như vậy mà Phác gia chủ, ông chẳng phải là phải sống cho tốt sao. Chẳng qua chỉ là chia một ít Yêu sâm vương mà thôi.
Diệp Phàm khuyên.
- Một chút Yêu sâm vương, Diệp đại sư, Yêu sâm vương này là tượng trưng của Phác gia. Nó đại diện cho Tổ tiên Phác gia. Ôi…
Phác Nguyên Thông vẻ mặt tức tối trừng mắt nhìn Diệp Phàm.
- Phác gia chủ phải chăng đã hối hận rồi?
Vẻ mặt Diệp Phàm đanh lại.
- Đừng như thế Diệp đại sư, Phác gia đều là người giữ chữ tín, không thể như thế.
Phác Nguyên Thông vừa nhìn, vội vàng giãn cơ mặt ra cười. Lão không dám đắc tội với Diệp đại sư, bằng không, người ta lại động tay chân thì Phong Giới này có lẽ sẽ bị đập vỡ.
Cuối cùng, sau khi Phác gia chủ khóc lóc, đau lòng đem cắt Yêu sâm vương ra rồi đưa cho Diệp Phàm một nửa.
Còn củ nhân sâm vương năm cũng đã bị Diệp Phàm bỏ vào túi, Diệp Phàm phát hiện, trên mộc bài còn không nhiều, mà lại toàn là nhân sâm nhỏ, năm có lẽ chỉ còn lại vài củ.
Còn lại nữa thì có lẽ chỉ là mấy chục năm. Sau này Yêu Thủy này chẳng còn bao nhiêu dinh dưỡng, muốn nhanh chóng phát triển lên cũng khó.
Tất cả những cái này đương nhiên Phác Nguyên Thông không hề phát hiện ra.
- Đi mau.
Khi Diệp Phàm đang thầm đắc ý với việc ăn trộm của mình thì giọng nói của Lô Định Tông vang lên.
- Có tình hình gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Ta cảm thấy bên trong Phong Giới này có cái gì đó lạ lạ, hình như nó đang nhắm vào chúng ta. Nhanh chóng đi thôi, ở nơi bị cao thủ Thoát Thần Cảnh phong giới này có những thứ lợi hại khác nữa hay không cũng khó nói. Vả lại, Phòng Giới này đã có chút rối loạn. E là sẽ có những phiền toái không cần thiết.
Lô Định Tông nói.
Diệp Phàm vừa nghe xong liên vội vàng đứng lên yêu cầu ra ngoài, Phác Nguyên Thông đương nhiên đồng ý, lão không muốn để cho người ngoài lưu lại quá lâu ở trong Phong Giới này. Loại Ôn Thần tiễn đi ra sớm một chút thì mới là an toàn nhất.
Khi Diệp Phàm đang bước ra phía sau Phác Nguyên Thông để đi ra ngoài, đột nhiên cảm thấy trước mặt vang lên những tiếng rắc rắc.
Một luồng Thái Cực Huyết Đồ Án đỏ rực như lửa đang cuộn rất nhanh về phía mình, hơn nữa, trong nháy mắt Diệp Phàm phát hiện, trên luồng Thái Cực Huyết Đồ Án cuộn lên đó còn có một gương mặt người.
Đó là một khuôn mặt của một người trung tuổi, hình như vẫn còn sóng, mắt vẫn còn chớp, dường như ngay lập tức tỏ ra rất phẫn nộ.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ lại cái đầu được gắn ở trên mình của rết Cửu U ở trong Phong Giới lần trước, khuôn mặt Thái Cực Huyết này lẽ nào là Tổ tiên của Phác gia lưu lại một chút “Hồn khí”?
Diệp Phàm lại suy nghĩ cẩn thận, “khuôn mặt” này chẳng phải chính là giống với Tổ tiên được khắc trên tám gỗ treo ở chính giữa điện sao.
- Ôi trời ơi, chạy mau!
Hắn không dám nghĩ nữa, thầm kêu lên một tiếng, sợ hãi vội vàng ôm lấy Phác Nguyên Thông làm tấm lá chắn cho lão, chủ yếu là muốn ngăn cản việc tấn công Thái Cực Đồ của khuôn mặt người kia.
Tuy nhiên, trong nháy mắt vẫn cảm thấy chân bị đau.
Diệp Phàm cũng không kịp nghĩ, được sự tương trợ của Lô Định Tông, cuối cùng đã thoát ra khỏi Phong giới. Hắn không dám dừng lại, chạy thẳng đến Đại đường bên ngoài rồi mới dừng lại một chút.
Sau khi kiểm tra, phát hiện đùi có một vết rách, sâu chừng cm, hơn nữa, dường như vết rách này giống như vết răng cưa cứa qua vậy, mà chiếc răng cưa đó đã bị nung nóng, Xa Thiên ngửi thấy một mùi khét bay lên.
- Mẹ kiếp, Thái Cực Huyết lợi hại quá.
Diệp Phàm nói.
- Xem như mạng của ngươi lớn, khuôn mặt đó là Hồn khí của cao thủ Thoát Thần Cảnh. Còn Thái Cực Huyết Đồ được cao thủ Thoát Thần Cảnh bố trí trước khi chết. Người này, có lẽ là lão tổ tiên của Phác gia.
Lô Định Tông nói,
- Ngươi cũng nên nhanh chóng rời khỏi Phác gia đi, không chừng trong đại viện của Phác gia vẫn còn có khuôn mặt thứ nữa. Giống như Thái Cực Đồ ở trên cánh cửa và trên núi ở phía sau, đều hết sức kỳ dị.
- Tôi cảm thấy có chút kỳ quái, lúc trước sao chẳng cảm giác thấy có mặt người. Ví dụ như, chúng ta đã tạo nên sự náo động lớn như thế, sau đó khi đi ra cổng Phong giới mới phát hiện. Nếu như nó xuất hiện sớm hơn thì cái mạng nhỏ bé của tôi chắc đã toi rồi.
Diệp Phàm hỏi.
- Việc này cũng khó nói, có lẽ lúc trước ngươi vẫn chưa đụng phải sự bố trí của người ta. Hoặc phong giới này khi chưa bị tổn thương quá mức thì khuôn mặt Thái Cực Huyết sẽ vẫn chưa xuất hiện. Bây giờ lại không như thế nữa, ngươi nhất định không được vào đấy nữa. Bằng không thì e là sẽ nguy hiểm đến tính mạng.
Lô Định Tông nói.
- Đánh chết tôi cũng không vào nữa, vào cái nơi ma quỷ đó làm cái gì, muốn chết à.
Diệp Phàm nói, sau đó cầm tờ chi phiếu triệu đô la của Phác gia, cáo từ.
Tuy Phác gia cũng rất đau lòng việc này, nhưng có hợp đồng trong tay, nếu không trả mà truyền ra ngoài thì ảnh hưởng đến danh tiếng.
Thứ hai là thân thủ của Diệp Phàm cũng khiến cho Phác gia tương đối kiêng nể, nếu trêu trọc thì hắn có thể đập phá Đại viện của Phác gia.
Thứ ba là Phác Tín Đông bị trọng thương như ngày hôm nay sống chết vẫn chưa rõ, Phác Nguyên Thông tuy cũng bị thương rất nặng, nhưng tinh thần chắc chắn đã tốt hơn rồi.
Hơn nữa, Phác Tín Đông vẫn chưa chết, một khi thương thế của hắn khỏi thì có lẽ sẽ có phiền phức. Không chừng đến lúc đó vẫn phải dựa vào đại sư họ Diệp nay. Vì thế không thể làm hỏng mối quan hệ này được, phải để cho con đường sau này nữa.