Quan Thuật

chương 3275: cược lớn thắng lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Không lâu sau bước vào một phòng VIP, tương đối rộng. Một cái bàn dài khoảng mét rưỡi đặt giữa phòng. Tuy nhiên, Diệp Phàm phát hiện, chiếc bàn dài này được làm toàn bằng kính.

Trong phòng còn có một quầy ba hình chữ L, bên trong đặt loại rượu đỏ quý. Hai cô gái đứng phục vụ với thân hình nóng bỏng.

Cúc áo ngực dường như sắp bị hai tòa núi đôi làm cho bật ra. Ngay cả Diệp Phàm cũng cảm thấy được thịt ở chỗ đó đang phải chịu sức ép rất lớn. Hơn nữa, còn là cô gái tây.

- Diệp tổng, để công bằng. Bàn của chúng tôi tất cả đều được làm bằng kính chịu lực. Ông có thể nhìn một cái là có thể thấy rất rõ tất cả tình hình.

Hơn nữa, nhằm vào khách quý, chính tôi còn cố ý mời đến chuyên gia của Sở Công chứng Cương Hùng nổi tiếng ở Ngạo Môn chúng tôi đến tiến hành hoạt động giám sát.

Hồng Đô chúng tôi ở đây đã kinh doanh được hơn năm rồi, danh tiếng chắc chắn là số một. Chúng tôi sẽ làm cho mỗi quý khách đến với Hồng Đô chúng tôi mãn nguyện khi đến vừa lòng khi đi.

Bởi vì ở đây tất cả đều công bằng, rõ ràng.

Quản lý Trần đúng là biết nói.

- Ha ha, nếu hôm nay mỗi quý khách đều thua nhẵn túi, lẽ nào cũng vừa lòng ra đi sao?

Diệp Phàm cười nói.

Quản lý Trần chợt ngẩn người, tuy nhiên, gã cũng tương đối lão luyện, cười nói:

- Thắng thua đều phải chờ xem vận may và kỹ thuật đánh bài, kỹ thuật của ông không bằng người khác thì không nói. Còn về sự công bằng của Hồng Đô thì tất cả quý khách đều mãn nguyện. Hơn nữa, thua tiền thực ra cũng là một cách hưởng thụ có phải không nào? Trí ít cũng đã được trải qua một quá trình kích thích đặc biệt mà.

- Ha ha ha, bớt nói sàm đi, hôm nay ai đấu với tôi vài tay?

Diệp Phàm cười nói.

- Diệp tổng đặt thấp nhất là bao nhiêu?

Quản lý Trần hỏi.

- Lấy nghìn đô la làm cược thấp nhất có được không?

Diệp Phàm hỏi. Đường Thành lại cố ý vỗ vỗ vào cái va ly da đựng tiền của gã. Sau đó đặt lên trên bàn, khiến cho nhiều người phải mê mẩn.

- Đặt xuống dưới, đừng làm vướng măt ta.

Diệp Phàm lại càng ra oai, Đường Thành ranh ma đặt chiếc cặp đựng mấy triệu đô la xuống đất, tỏ vẻ như đây chỉ là cặp đựng giấy vụn vậy.

- Hồng Lý, cậu lại đây.

Quản lý Trần nháy mắt với mọt người đàn ông trung niên mặc quần áo màu hồng.

- Người này là trong Tam Đại Trang của tầng , kỹ thuật đặc biệt tốt.

Đường Thành lẩm bẩm nói thầm vào tai Diệp Phàm.

- Đừng có nhắc đến kỹ thuật trước mặt ta, ông đây đã lúc nào thua đâu.

Diệp Phàm tỏ vẻ tức giận vung tay một cái.

Đường Thành cũng giả vờ theo, gã loạng choạng thiếu chút nữa thì ngã vào người chia bài đang đứng ở giữa bàn.

Người chi bài này là một cô gái, hơn nữa, thân hình cũng rất bốc lửa. Vả lại mặc một chiếc váy hở cổ màu xanh. Khe ngực sâu cứ như đại dương vậy.

Hơn nữa, lộ nguyên nửa bầu ngực ra ngoài. Mép trên chiếc váy như sắp chỉ còn treo đầu “quả dương mai” nữa mà thôi.

Một khi khom lưng chia bài thì sẽ nhìn thấy hết bên trong.

Diệp Phàm cứ nhìn lơ đãng, chẳng hề tỏ ra háo sắc. Quản lý Trần nhìn thấy, mỹ nhân kế này có lẽ chẳng có hiệu quả gì.

Biết là hôm nay có lẽ là gặp phải “cao thủ” rồi. Đối diện với nhân viên chia bài đứng đầu của tầng mà không có thèm nhuốt nước bọt.

Mà vị Diệp tổng này lại nhìn như không, chứng tỏ Diệp tổng “kiến thức rộng rãi”.

Những cô gái đã từng lên giường có lẽ cũng ít. Bởi vì chỉ có những cao thủ đã từng trải qua tình trường mới có thể chẳng có cảm xúc gì khi nhìn một cô gái như thế.

Cô gái trộn bài một cách thuần thục, động tác đó giống như của những thần bài biểu diễn trên ti vi.

Sau đó lần lượt chia bài cho hai bên.

Diệp Phàm nhẹ nhàng đẩy nghìn đô la ra đặt cược. Sau đó tỏ vẻ như chẳng để ý đến cứ lật lật bài.

Vừa nhìn, thầm nói ván này thật sự là “nhỏ”. Bài được điểm. Tuy nhiên, Diệp Phàm đương nhiên là cao thủ, mắt chim ưng đã mở, Biên Bức cũng sớm đã bay đến bên phía đối thủ Hồng Lý, vừa nhìn, chợt thiếu chút nữa thì bật cười. Đối phương con nhỏ hơn mình – điểm.

Diệp Phàm chợt rất tự tin, lại cược thêm nghìn.

Tuy nhiên, đối phương không theo. Ván này Diệp Phàm lập tức kiếm được nghìn đô la.

Ván thứ , Diệp Phàm tiếp tục gặp may. Đồng hoa thuận. Còn đối phương là bão. Ván thứ này bắt đầu đặt cược, cuối cùng Diệp Phàm đặt nghìn đô la Mỹ khiến cho đối phương toát mồ hôi và thua cuộc.

Sau đó cục diện ban đầu nếu đối phương điểm to thì về cơ bản Diệp Phàm đã phải nhường nghìn đặt cược ban đầu cho đối phương rồi. Chỉ cần đối phương điểm nhỏ hơn là Diệp Phàm tấn công mạnh mẽ ngay.

Gần tiếng đồng hồ. Diệp Phàm đã thắng được triệu đô la Mỹ. Khiến cho quản lý Trần tức giận bảo Hồng Lý đứng lên để tự ông ta chơi.

Tuy nhiên, đích thân quản lý Trần ra trạn dường như hiệu quả cũng chẳng hơn gì. Đều là thua nhiều thắng ít, cuối cùng, lão cũng đã thua triệu khiến cho toàn thân lão vã mồ hôi, có lẽ giống như là vừa nhảy xuống nước vậy.

- Diệp tổng, nghỉ ngơi một chút nhé?

Quản lý Trần hỏi.

- Được, nghỉ một chút đi, lấy một chai Hồng tửu.

Diệp Phàm gật đầu nói,

- Tiếp sau đây chúng ta phải cược lớn hơn, thấp nhất là nghìn đo la Mỹ, thế nào?

- Việc này, mức cược quá lớn, tôi phải đi hỏi ông chủ một chút đã.

Quản lý Trần do dự một chút rồi nói.

- Ha ha, sòng bạc Hồng Đô này cũng chẳng có gì. nghìn cũng đã sắp không chịu được rồi sao?

Diệp Phàm châm biếm nói.

- Ai nói là không chịu nổi nữa, bản cô nương sẽ đấu mấy tay với ngươi.

Lúc này, một tiếng cười vang lên như chuông truyền đến.

Diệp Phàm ngước mắt nhìn, thầm nói quả nhiên cô đã xuất hiện.

Đương nhiên, xuất hiện chính là cô nương Tuyết Lý Hồng cao quý của chúng ta. Tuyết Lý Hồng hôm nay ăn mặc rất đẹp.

Chiếc áo khoác cổ rộng có hoa to màu đỏ, bên trong là áo cao cổ màu đỏ. Bộ ngực tầm trung cũng đang vươn lên.

Phía dưới là quần bò màu tím hồng, chân đi giày da màu đỏ, rất giống với tinh linh màu đỏ trên thảo nguyên.

Đúng là hợp với cái danh hiệu Tuyết Lý Hồng của cô ta, toàn thân dường như là một màu đỏ. Tuy nhiên, không hề khiến cho người ta nhức mắt, mà là một kiểu màu đỏ chất phác. Nhìn từ người cô ta có thể thấy được hương vị của tuổi thanh niên TQ chúng ta.

Hơn nữa, thân hình Tuyết Lý Hồng tương đối cao. Ít nhất cũng khoảng m. Còn đôi mắt thì lại có màu xanh của người châu âu. Có lẽ là con lai.

Cặp lông mày sau khi được tô vẽ đã rất dài, cong vút sang hai bên, giống như là hai chiếc thuyển nhỏ cong cong uốn trên đôi mắt của Tuyết Lý Hồng. Hơi giống với nhân vật Đông Phương Bất Bại trong ti vi.

- Cô nương là?

Diệp Phàm dùng ánh mắt bất cần nhìn từ ngực xuống đến cặp đùi của Tuyết Lý Hồng. Khiến cho người ta cảm thấy gã này chính là một tên háo sắc.

- Bọn họ gọi ta là Hồng Lý Tuyết, ông cũng có thể gọi ta như vậy.

Tuyết Lý Hồng đảo ngược tên mình lại.

- Hồng Lý Tuyết, ha ha, ta chỉ nhìn thấy một màu đỏ chứ chẳng thấy hương vị của tuyết đâu cả.

Diệp Phàm hơi ngẩng đầu lên bình luận.

- Ha ha ha, đó là do ông vẫn chưa thử qua tuyết có hương vị lạnh như băng.

Tuyết Lý Hồng cười ầm lên, trong mắt lộ ra vẻ khinh thường.

- Ồ, màu đỏ này của cô cũng đã khiến cho người ta cảm thấy nóng hừng hực rồi, làm sao lại biến thành tuyết trong hàn băng chứ?

Diệp Phàm nhẹ nhàng nhả khói của điếu xì gà, sau đó hớp một ngụm hồng tửu.

- Rất đơn giản, chờ chút nữa ông bị ta lột hết rồi thì đương nhiên trong lòng sẽ thấy ớn lạnh như băng thôi. Vì thế mọi người gọi ta là Hồng Lý Tuyết. Một màu đỏ của ta đây có chứa sát khí. Đương nhiên nếu Diệp tổng không dám cược thì bây giờ có thể rời khỏi đây.

Hồng Lý Tuyết dùng kế khích tướng.

- Ha ha ha, không dọa được ta đâu.

Vẻ mặt Diệp Phàm điềm tĩnh, ánh mắt lại dừng lại ở ngực của Hồng Lý Tuyết.

Cười nói,

- Tuy nhiên, ta cũng có một đam mê. Đặc biệt là thích trêu đùa với những cô gái mặc màu đỏ. Chúng ta muốn cược thì phải cược lớn một chút, cả người và tiền cũng cược.

- Ngươi…

Tuyết Lý Hồng có lẽ đã tức đến mức định chửi rồi, tuy nhiên, sau đó nghĩ đến thân phận của Diệp Phàm là khách quý, chờ chút nữa còn phải tặng tiền cho mình, đương nhiên đã kìm nén cơn giận lại, ha ha cười nói,

- Được, Diệp tổng muốn cược cả tiền và người cũng được. Bản cô nương sẽ tháp tùng, Diệp tổng muốn cược bằng cách nào?

- Tất cả trong chiếc va ly này của ta cộng thêm số tiền vừa nãy thắng được không dưới triệu đô la Mỹ, chỉ cần cô nương có bản lĩnh có thể lấy hết.

Tuy nhiên, nếu không lấy được thì phải tiếp tục cược với ta. Hơn nữa, phải cược cho đến khi nào ta thấy đủ thì mới thôi.

Bằng không, nếu cô nương muốn dừng lại thì phải đem người thế vào. Đi theo ta chơi một thời gian là được.

Những lời của Diệp Phàm khiến cho nhân viên của Hồng Đô đều tỏ ra phẫn nộ.

Ha ha ha…

Tiếng cười lanh lảnh lại lần nữa vang lên, hơn nữa, lần này cười còn rất tươi. Tuy nhiên, tiếng cười đó cũng rất chói tai, trấn động khiến cho cả đèn treo trên trần cũng như đang rung lên.

- Được, nếu hôm nay bản cô nương lột hết tiền của ngươi. Còn có một điều kiện nữa.

Tuyết Lý Hồng cười xong, lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Phàm, có lẽ cũng đang tức giận. Tuyết Lý Hồng dù sao cũng là cao thủ nên cũng có tính cách của cao thủ.

- Nói!

Diệp Phàm “hừ” nói.

- Cởi hết đồ cút khỏi Hồng Đô cho bản cô nương ta, hơn nữa, bao gồm tất cả đám thủ hạ đi theo ngươi phải bò ra khỏi đây.

Tuyết Lý Hồng lạnh lùng nói.

- Cô nương phải nghĩ cho kỹ, đến khi thua tiền còn phải thua cả người đấy, không sai đâu.

Diệp Phàm nói.

- Chỉ cần Diệp tỏng có khả năng cược cho đến khi bản cô nương nhận thua, bản cô nương không nói hai lời, chính là người của Diệp tổng ngươi. Tuy nhiên, phương thức cược lần này do bản cô nương chọn.

Tuyết Lý Hồng nói.

- Nói nghe xem, cách cược thế nào?

Diệp Phàm liếc mắt nhìn cô ta.

- Chúng ta chọn một cách cược khác, ném bài lên không trung. Chúng ta sẽ tùy ý bắt lấy lá bài khi chúng đang rơi xuống trên không trung, dùng phương thức bài cửu để phân định thắng thua. Đương nhiên, chỉ cần ngươi có bản lĩnh bắt được bài tốt thì bản cô nương cũng chẳng nói được gì nữa.

Tuyết Lý Hồng nói,

- Chúng ta cược từ triệu là thấp nhất, nghìn vẫn quá ít.

- Cược đi.

Diệp Phàm cười,

- Vận may của ta trước đến giờ không tồi, nếu nói chụp bài thì càng tuyệt.

Hai bên chuẩn bị một chút, đặt cược ban đầu là triệu.

Người chia bài ném cả bộ bài lên không trung, đột nhiên, những lá bài poker bay loạn lên. Diệp phàm và Tuyết Lý Hồng đứng ở dưới chụp bài.

Ván thứ nhất.

Diệp Phàm cố ý chụp được điểm, phát hiện Tuyết Lý Hồng chẳng hề thi triển nội công, mà là dùng kỹ thuật chụp bài, chụp được lá bài, Diệp Phàm dùng mắt chim ưng sớm đã nhìn thấy, là cây màu đỏ.

Có lẽ ánh mắt của Tuyết Lý Hồng cũng không tồi, chắc cũng đã sớm nhìn thấy điểm của bài mình rồi.

Hai bên đặt bài lên bàn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio