- Tổng giám đốc Diệp đến đây Lúc này tiếng cười của Tuyết Lý Hồng trở nên thùy mị hơn.
Thân hình nàng đong đưa di chuyển khiến cảm xúc của người ta dâng trào mãnh liệt. Hơn nữa, cảm giác cái mông kia căng tròn, vểnh lên
- Anh đến đây cưng ơi! Diệp Phàm chạy tới.
- Đến đây, anh hạ gục tôi thì tôi sẽ cho anh. Tuyết Lý Hồng di chuyển người giống như một yêu linh sống động, động tác Diệp Phàm như người bình thường, nhưng mà, đương nhiên là không hơn được thân thể của Tuyết Lý Hồng.
Cuối cùng Diệp Phàm kết luận, trước khi Tuyết Lý Hồng đánh cho người thành tàn phế đều muốn trêu tức đối phương một chút. Chẳng lẽ cô ấy là một người điên cuồng đàn ông?
- Không chơi nữa, cô rất linh hoạt rồi, tôi không hạ gục được. Bảo bối, hãy ngoan ngoãn đến đây. Bốn chân Diệp Phàm xoa vào nhau nằm trên giường.
- Đến đây, tôi sẽ làm cho anh hạ gục mà. Lúc này, tự nhiên Tuyết Lý Hồng lại nằm dài ra trên ghế sa lon ở trong phòng, cả người ngửa mặt hướng lên trời, ẩn dưới chiếc khăn tắm màu trắng là chiếc quần lót hình tam giác màu hồng với những đường viền hoa.
Lúc này, tiếng của Mỹ nhân ngư lại truyền đến, hơn nữa, khẩu khí còn có chút mùi vị chua xót nặng nề.
Hay là tình cảm của Mỹ nhân ngư với tôi đã tăng thêm, không phải lúc trước Tam Hóa đại sự đã nói. Chỉ cần Mỹ nhân ngư đồng ý.
Nhất là về mặt tình cảm, chỉ cần đạt tới chiều sâu nhất định, nàng gọi ta là chồng là lúc có thể mở ra bí mật Tam Hóa giấu ở trong thân thể của cô ấy. Đến lúc đó, có thể biết được việc trên đảo Thủy Tinh trước tiên có phải không?
Nhưng thật ra trong lòng Diệp Phàm vui vẻ, suy nghĩ dùng phương pháp mỹ nữ để kích thích khiến cho mỹ nhân ngư bộc lộ ra tình cảm của mình cũng chưa chắc đã không phải là một chuyện tốt.
Thậm chí cho dù hắn đang ở cùng Viên Viên muốn hay không cũng làm cho Mỹ nhân ngư chịu kích thích một phen. Tuy nhiên, cuối cùng Diệp Phàm lại từ bỏ.
Tức nước vỡ bờ, nếu kích thích quá độ, làm cho mỹ nhân ngư nhớ lâu. Chẳng phải Viên Viên gặp phiền toái? Cho nên, cần phải dùng một cô gái khác để thực nghiệm.
- Tôi tới cũng Diệp Phàm mở ra song chưởng, thân thể của Tuyết Lý Hồng nằm trên ghế sa lon đều lộ ra hết.
Cơ thể Diệp Phàm đang gào thét mau chóng muốn tiếp xúc đến Tuyết Lý Hồng. Diệp Phàm phát hiện, đột nhiên cơ thể của Tuyết Lý Hồng phát lạnh. Hắn liền biết Tuyết Lý Hồng muốn ra tay.
- Đoán người này là Vương bát cao tử.
Tuyết Lý Hồng nháy mắt một cái dường như thay đổi cả người, bay lên đá một cước hướng về phía khu vực Diệp Phàm đứng.
Việc này nếu như nói thực, phỏng chừng Diệp Phàm có thể ở trong cung làm thái giám công công.
- Ha hả, cô nói ai là Vương bát cao tử? Diệp Phàm tiện tay đem Tuyết Lý Hồng chộp vào giữa. Miệng cũng cười một cách đánh khinh.
Hơn nữa, Tuyết Lý Hồng còn không có kịp phản ứng. Diệp Phàm vừa bỏ tay xuống, trong nháy mắt khiến cho chiếc quần màu hồng của Tuyết Lý Hồng rơi xuống đất. Két một tiếng, chiếc khăn tắm bị Diệp Phàm cho bay đi ra ngoài.
- Đạp chết anh này! Tuyết Lý Hồng giận dữ. Mồm vừa kêu chân vừa đạp. Cô rất muốn lao ngay đến, tuy nhiên, tốc độ của Diệp Phàm so với cô còn nhanh hơn. Dường như đi không vững lắm, cả người nằm đè lên Tuyết Lý Hồng.
- Ôi chao! Rất là trắng mịn. Diệp Phàm cười hì. Hai tay đặt lên khu vực phiến hồng của Tuyết Lý Hồng. Bởi vì, Tuyết Lý Hồng cũng không có mặc áo nịt ngực.
Diệp Phàm như ngọn núi lớn đè lên người, khiến cho bộ ngực trở bên biến dạng.
Tuyết Lý Hồng muốn giãy dụa, tuy nhiên, điều làm cô kinh hãi nhất chính là lúc này cơ thể mình không thể nhúc nhích. Giống như toàn thân bị vật gì đó rất cứng đè xuống, muốn cử động cũng khó khăn.
Còn Diệp Phàm lại không hề khách khí tìm niềm vui trên người cô ấy.
- Anh Tôi giết anh. Không thể ngờ được anh thật sự là một con người tàn nhẫn. Lúc này Tuyết Lý Hồng hiểu được, người đang nằm đè lên mình giở trò là một người vô cùng đểu giả.
Tự trách mình rõ ràng thấy con vua lại để rơi xuống đất cuối cùng lại bị rơi vào tay của người đàn ông? Tự trách mình sao lại thất bại thảm như vậy? Hèn gì
Biết hôm nay chắc chắn đào cũng không ra cặp nanh vuốt ma quỷ kia. Tuyết Lý Hồng chảy nước mắt.
- Tôi vẫn còn là một cô gái, hy vọng sau khi anh chơi tôi xong sau này cho tôi làm người tình của anh.
Giờ phút này tình cảm của Tuyết Lý Hồng thật phức tạp, nỗi đắng cay chua ngọt cùng nhau trỗi lên.
Hận đến muốn chết. Tuy nhiên, phải đối mặt, trong lòng Tuyết Lý Hồng có rất nhiều điều không hiểu.
Bởi vì, cao thủ này có thể nắm được tâm lý của người đẹp. Đặc biệt càng thích luyện võ với mỹ nữ theo kiểu này.
Có thể cho người như thế làm người tình. Dường như cũng thỏa mãn được tình cảm.
- Trả lại cho cô. Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, đứng dậy. Cách không xa giường là chiếc khăn tắm bị rơi, nhưng mà có điều kinh ngạc là thấy chiếc khăn tắm kia ở trên giường.
- Ừ, làm sao khăn tắm có thể tự đi lên đây được? Tuyết Lý Hồng nhìn trên giường, nhất thời trợn tròn mắt.
Thiếu chút nữa rớt cằm, bởi vì, trên giường chiếc khăn tắm và người cá dường như đang nhảy lên.
- Mau đi đi, đừng làm phiền phức thêm nữa. Diệp Phàm dùng truyền âm nhập mật nói với Mỹ nhân ngư trong khăn tắm.
- Cô ấy choàng được tại sao không cho tôi choàng, tôi không đi. Mỹ nhân ngư tức giận, lại càng lăn lộn.
Diệp Phàm nhanh chóng dùng nội khí đưa Mỹ nhân ngư đi ra ngoài sau đó ném vào trên người của Tuyết Lý Hồng.
- Ha hả, vừa rồi dùng nội khí mạnh quá, khiến cho khăn tắm di chuyển. Diệp Phàm lạnh nhạt cười.
Lúc này Tuyết Lý Hồng không để ý đến chiếc khăn tắm, nàng đứng lên, chậm rãi đi đến ngồi ở trên mép giường đối diện với Diệp Phàm.
- Anh là đại cao thủ có phải không? Tuyết Lý Hồng hỏi.
- Tôi không phải là cao thủ, cô đừng nghĩ vớ vẩn nhé? Diệp Phàm ngây ngốc cười, giả ngu cười.
- Gạt người, vì sao vừa rồi tôi không thể động đậy được? Tuyết Lý Hồng liếc mắt nhìn Diệp Phàm một cái.
- Tôi biết rồi, có thể là thần kinh của cô bị tôi đè nên cho nên nhất thời không động đậy được rồi. Diệp Phàm cười nói.
- Lừa dối, anh nói đi, rốt cuộc anh đang ở trình độ nào rồi? Tuyết Lý Hồng hỏi.
- Giai đoạn gì, cô muốn làm gì, tôi sẽ giúp cô chuẩn bị mơ hồ. Diệp Phàm cười, quay người nói, - Đúng rồi, người bảo vệ của tôi là một cao thủ. Cô nói cái giai đoạn gì đó, có phải là muốn đề cập đến giai đoạn của võ công không?
- Đúng vậy, anh còn đang định giả ngu với tôi. Đột nhiên Tuyết Lý Hồng nũng nịu, bộ ngực lôi cuốn hướng về phía Diệp Phàm, đương nhiên bên trong có sự tức giận, khiến cho Diệp Phàm phê phê hưởng thụ. Hai mắt người này nhắm nghiền lại, nói, - Tiếp tục đi, cái này mát xa thực sự thoải mái đấy.
Tuyết Lý Hồng giận, lần này dùng nội khí đánh.
Tuy nhiên, Tuyết Lý Hồng càng lôi trái tim càng trở lên băng giá. Nàng dùng toàn bộ nội khí trên bộ ngực gõ vào Diệp Phàm, người này giống như rất buồn ngủ, rên rỉ. Hơn nữa, từ đầu đến cuối Tuyết Lý Hồng cảm thấy dường như trên đôi gò bồng đảo dường như không gắng sức.
Không cần phải hỏi lại nữa, nhất định người này là một đại cao thủ.
Tuyết Lý Hồng dừng đánh, nàng ngoan ngoãn nghiêng người nằm bên cạnh Diệp Phàm. Hai người cứ tự lẳng lặng nằm như vậy, không ai nói chuyện với ai. Trên không trung vẻ mặt Mỹ nhân ngư chua xót, nhìn chằm chằm đôi cẩu nam nữ đang nằm trên giường căm giận.
- Tên cô là Tuyết Lý Hồng? Diệp Phàm hỏi.
- Anh đã biết rồi sao? Tuyết Lý Hồng sửng sốt, nhìn chằm chằm Diệp Phàm.
- Đương nhiên, cô là một trong Thập Tam Thanh Y. Diệp Phàm nói những lời này ra, khiến cho Tuyết Lý Hồng bật dậy như một điều kiện có phản xạ.
Tuy nhiên, nhất thời có một tiếng đánh giòn vang ở trên giường. Khiến tất cả các đồ đạc ở trên giường đều rung chuyển.
Bởi vì,trên không trung dường như có một vật gì đó bắn ngược trở về, đương nhiên phỏng chừng lúc này mấy chuyện xấu này là do Mỹ nhân ngư làm, muốn quét cái đuôi của Tuyết Lý Hồng.
- Nằm ngoan nhé. Vẻ mặt Diệp Phàm suy nghĩ dường như cười, Tuyết Lý Hồng kinh ngạc, còn tưởng rằng vừa rồi cũng là do Diệp Phàm dùng nội kình.
- Rốt cuộc anh là ai? Tuyết Lý Hồng thật sự khiếp sợ.
- Tôi á, là cán bộ thôi. Tổng giám đốc tập đoàn Hoành Không của tỉnh Thiên Vân. Diệp Phàm nói. Đưa cho Tuyết Lý Hồng một cái túi to rồi nói, - Mở ra xem đi.
Tuyết Lý Hồng mở ra, càng nhìn sắc mặt càng trở lên xanh. Cuối cùng đem tài liệu đặt lên trên đầu giường, lạnh lùng hừ nói: - Vậy anh muốn tôi làm gì?
Hơn nữa, tôi không tin anh vì tôi mà điều tra nắm rõ như vậy. Là một Tổng giám đốc của tập đoàn Hoành Không, anh có cả đống tiền.
Thiếu gì những cô gái đẹp chứ. Cho nên, khẳng định là anh có mục đích không thể cho ai biết, tôi không nghĩ rằng bị anh làm trò đùa giỡn.
Nếu không, anh trực tiếp bắt tôi lại giao cho cục công an là được.
- Rất đơn giản, từ này về sau cô chính là người tình và là cấp dưới của tôi. Diệp Phàm nói.
- Lừa dối, anh còn muốn tôi làm cái gì của anh nữa? Tuyết Lý Hồng hừ nói.
- Ha hả, không phải là cô đến bên cạnh tôi như là một mỹ nữ sao? Diệp Phàm cười gượng một tiếng, đưa tay ra sờ một cái.
Tuy nhiên, lúc này Tuyết Lý Hồng cũng liền ngồi dậy, hừ nói, - Đừng nhúc nhích, nếu không tôi sẽ tự tử. Dù sao tôi cũng biết anh là cao thủ, tôi không dám nghĩ đến việc giết anh.
- Ha ha ha Diệp Phàm nở nụ cười, vẻ mặt đứng đắn, nói, - Thế nào, suy nghĩ một chút về đề nghị của tôi nhé. Tôi có rất nhiều cấp dưới, công lực của bọn họ so với cô đều cao hơn. Bên ngoài còn có hai người, bất cứ người nào cũng có thể giải quyết cô một cách dễ dàng.
- Khoác lác, tôi là cao thủ ở trong xã hội này khó có thể tìm được. Dù sao tôi cũng đạt được đến đẳng rồi. Hơn nữa, tuổi của tôi còn rất trẻ. Tuyết Lý Hồng không tin.
- Được rồi, cô mặc quần áo vào, tôi cho Xa Thiên giáo huấn cô một chút. Để cô biết được trên đời này, còn có những người giỏi hơn nữa. Diệp Phàm cười nói.
Tuyết Lý Hồng thật đúng là dũng cảm, mặc xong quần áo liền đi theo Diệp Phàm ra ngoài.
So với Xa Thiên, đương nhiên là không thể bằng. Người ta là cao thủ bán thần tiên xuất ra nội khí cường đại lập tức khiến cho Tuyết Lý Hồng cũng cảm giác được đối phương rất mạnh, bằng lòng nhận thua.
Còn so tài với Ngô Tuấn, cũng là kém quá xa. Hai người đọ tay ở trên bàn để định thắng thua. Cuối cùng, đương nhiên là đồng chí Ngô Tuấn thắng Tuyết Lý Hồng một cách dế dàng.
- Thế nào, đã chịu phục chưa? Diệp Phàm cười nói.
- Phục rồi, từ nay về sau tôi là người tình của anh. Tôi đi theo anh. Tuyết Lý Hồng gật đầu nói.