Quan Thuật

chương 329: tâm sự của ba vị lão đại thị ủy thành phố

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Ẩn Vô Đao, khó trách mới vừa rồi tiền bối chém đứt đoạn cây kia vãn bối cũng không nghe tiếng động, hơn nữa hình như còn không nhìn thấy ánh đao, đao công của tiền bối có thể nói là tuyệt đỉnh.

Diệp Phàm vỗ mông ngựa làm Âm Vô Đao cực kỳ đắc ý, phất tay cười nói:

- Thằng nhóc, lão phu vốn không có đao, vậy thì tìm đao ở đâu, cậu còn bảo ta xuất đao từ đâu.

- Vốn không có đao, chẳng lẽ vừa rồi tiền bối chém đứt đoạn cây đó là không dùng đao.

Diệp Phàm khẽ giật mình tròn mắt.

- Ha ha ha, chúng ta coi như là hữu duyên, hôm nay ta sẽ cho cậu coi xem đao ở đâu.

Âm Vô Đao cười đắc ý, chờ Diệp Phàm đến gần thì lật tay khẽ vận khí một cái, chỉ thấy một đạo hư ảnh từ tay lão thoát ra rồi phạt qua một cành cây.

Một thanh âm rất nhỏ vang lên, cành cây tức thì bị cắt như một miếng đậu hũ rớt xuống, Diệp Phàm nhặt đoạn cây lên thì thấy nó bị cắt bằng phẳng, nhẵn mịn giống như bị tia laser cắt qua.

Trong lòng hắn nhất thời lại càng thêm khiếp sợ lẫn khâm phục, giương mắt nhìn Âm Vô Đao, hỏi:

- Tiền bối, ánh mắt vãn bối không phải là bình thường nhưng vẫn không thể nhìn thấy đao của tiền bối ở đâu, tiền bối có thể chỉ cho vãn bối được không?

- Đao! Cậu có nhìn thấy đao sao?

Âm Vô Đao hỏi.

- Không có?

Diệp Phàm thành thật trả lời.

- Đó chính là Vô Đao rồi, thằng nhóc, cậu còn chưa tới tầng thứ đó, rất khó tưởng tượng ra uy lực của chiêu số này.

Dĩ nhiên cậu cũng không cần tưởng tượng ra lão phu đã đạt đến cái gì mà trong truyền thuyết gọi là cảnh giới tuyệt thế vô đao thắng có đao.

Đây chỉ là một loại truyền thuyết, lão phu cũng chưa từng thấy qua, thật ra thì đao vẫn có, chỉ bất quá đao đã không phải là đao

Âm Vô Đao cười ha ha, giọng điệu cao thâm khiến Diệp Phàm lại càng hồ đồ, thầm nghĩ, " Đao đã không phải là đao, vậy là cái gì?"

- Chẳng lẽ là thủ đao?

Diệp Phàm thất thanh kêu lên.

- Ừ! Cậu không ngốc, cuối cùng cũng đoán ra được, không sai! Cho cậu nhìn xem một lần nữa thủ thế của Âm Vô Đao.

Thủ ảnh của ông lão lại nhoáng lên chỉ vào cành cây bên cạnh, vào lúc thu tay thì cũng là lúc cành cây bị chặt đứt.

Chính xác là lúc tay chỉ vào cành cây thì nội kình tuôn ra sắc như một cây đao nhỏ, Diệp Phàm sau khi nhìn rõ thì líu cả lưỡi, thì thào, " Lợi hại! Tuyệt kỹ của lão tiền bối có thể gọi là Thiên đao thủ rồi. Thủ đao như thiên đao, thiên mã hành không, dễ dàng chém ra mà vật nào không gãy! Lão tiền bối, thủ pháp thiên đao như ngài thì tới tầng thứ nào có thể sử ra?

- Ha ha ha, đến lúc có thể sử ra thì có thể sử ra. Cậu chắc sau này sẽ có cơ hội.

Âm Vô Đao cười khẽ rồi không nói thêm gì nữa.

Diệp Phàm biết đây là bí mật của ông lão, cũng không nên hỏi quá sâu.

- Đi! Đi theo ta.

Âm Vô Đao khẽ mỉm cười rồi thi triển ra thuật khinh công đi trước, Diệp Phàm theo sát ở phía sau, thầm nghĩ chắc là ông ta sẽ nói cho mình biết bí mật làm giàu của thôn Quy Lĩnh.

- Thuật khinh công này cũng không phải như trên TV, có thể thân nhẹ như chim yến, tung mình một cái thì đã nhảy lên cao hơn mười thước.

Điều này là không có khả năng, thuật khinh công trong quốc thuật đúng là có, tuy nhiên chỉ nhảy cao khoảng , mét đã là cực hạn, cao thủ đạt tới như vậy cũng phải bát đoạn trở lên.

Xét ngay Diệp Phàm mà nói thì nhảy cao nhất cũng chỉ khoảng mét, không kém nhiều lắm so với vô địch thế giới về nhảy cao.

Dĩ nhiên độ cao mét chỉ là độ cao tuyệt đối, nếu tính là tính là người đang thi triển thuật khinh công phải là gần bốn mét.

Vì thế khi thi triển ra chiêu thức đúng là cũng thấy dọa người, dĩ nhiên thuật khinh công trong quốc thuật là giúp cho người nhẹ bớt chứ không phải giảm cân, chân chính của nó là do nội kình chống đỡ hoặc mượn lực phản chấn của vật gì đó làm cho người nhẹ đi, chạy trên đường nhanh hơn. Có khi theo thế điểm trên một nhánh cây mà bay lên, làm cho người ta có một cảm giác "thảo thượng phi ".

Thật ra các đại sư quốc thuật rất am hiểu thuật dựa thế mà đi, giống như chim ưng có thể dang cánh nhớ khí lưu mà bay lượn trên không trung.

Đi được khoảng nửa tiếng thì nhìn thấy đằng xa một mảng cỏ tranh, nơi đây bốn bề là núi, thấp thoáng trong vùng cỏ tranh là một vũng nước.

- Đến rồi, chính là chỗ này.

Âm lão đầu cười nói.

- Hình như là một đầm cỏ.

Diệp Phàm cũng không xác định được, bởi vì cỏ quá dày nên cũng không biết đầm nước rộng bao nhiêu, nhìn qua không phân biệt được đâu là cỏ, đâu là nước.

- Tất cả là một đầm nước lớn, không đến gần thì không thể nhìn ra. Lão phu lúc ấy đi ngang qua bởi vì khát nước ngồi xuống uống một ngụm mới phát hiện ra nó.

Sau đó cao hứng đi xem một vòng thì phát hiện ra nó rất rộng.

Âm Vô Đao cười khẽ, phong phạm đại sư thể hiện rõ ràng.

- Rất lớn.

Diệp Phàm thuận miệng đáp, nhìn xem bốn phía xung quanh, cảm thấy Âm lão đầu đem mình tới đây chắc chắc là có bí mật, chẳng qua là tạm thời mình chưa phát hiện.

Hắn quan sát kỹ hơn thì thấy bốn phía trên núi xung quanh bờ đầm đều mọc đầy Thiên Nhĩ thảo, chợt nhớ lại lời của chủ tịch thôn thì đột nhiên bừng tỉnh, cười nói:

- Lão tiền bối, tôi biết nơi này tên gì rồi. Chủ tịch Phượng vừa rồi gọi đây là đầm Sừng trâu, có lẽ đầm này giống như một cái sừng trâu.

- Ha ha ha, quả nhiên là đầm Sừng trâu, đúng là giống nhau! Diệp tiểu tử, cậu ngẩng đầu nhìn về phía trước đi, nhất định là có phát hiện.

Âm lão đầu đột nhiên phá lên cười, vuốt râu vẻ đắc ý.

- Khó trách, đúng vậy.

Diệp Phàm ngẩng đầu nhìn ra xa, quả nhiên nhìn thấy vách núi giống như một con trâu đang nhìn lên không trung,cái sừng trâu trông đặc biệt bắt mắt.

- Kim Ngưu ngắm xuân, địa điểm đầm tốt! Từ phương diện thuật phong thuỷ mà nhìn thì bốn bề núi vây quanh, ôm lấy một đầm cỏ thiên nhiên, lượng nước phong phú, chất nước như linh tuyền. Không gian thanh tú, đồng cỏ và nguồn nước màu mỡ dĩ nhiên vượt ở nơi khác.

Âm lão đầu cười, đi vòng rồi kéo từ trong bụi cỏ ra một cái bè trúc rộng chừng mét.

- Đi!

Âm lão đầu cười nhẹ rồi nhảy lên bè, Diệp Phàm cũng nhảy lên, nhẹ nhàng chống sào trúc đi về phía giữa đầm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Bởi vì có cỏ nước ngăn lại nên bè đi khá chậm, cũng may Âm lão đầu là cao thủ, nếu không một người bình thường cho dù là thanh niên cũng khó có thể chống bè.

- Tiền bối, nước hồ sâu không?

Diệp Phàm hỏi.

- Sâu cạn không đồng nhất, chỗ trong đầm ta đã từng để ngập hết một cây sào cũng chưa tới đáy, chắc sâu khoảng mười mét hoặc hai mươi mét, còn chỗ này thì khoảng bảy, tám mét.

Âm Vô Đao thuận miệng nói, không lâu sau thì đến giải đất giữa đầm.

Ở giữa đầm ngoài cỏ còn có rất nhiều hao sen, vươn cao giữa đám cỏ trông rất nên thơ.

Âm lão đầu thả xuống một tảng đá lớn làm neo, sau đó lấy ra từ cái bao lớn sau lưng ra một cái cần câu gập bằng trúc, mắc mồi đưa cho Diệp Phàm, bản thân mình cũng có một cây, tuy nhiên sợi dây câu không quá dài.

Sau đó ông lão bắt đầu buông câu, khẽ xoay cái nón cỏ trên đầu, trông rất giống một ẩn sĩ câu cá.

Diệp Phàm cũng buông cần ngồi câu, trong lòng âm thầm buồn bực, " Đầm cỏ này chỉ là một đầm cỏ hoang, có cá lớn đâu chứ. Âm lão đầu cũng không nói bí mật gì cho mình lại bảo ra đây câu cá. Mình đâu có rảnh rỗi vậy chứ."

Sau một giờ, hai người cũng không động tĩnh, Diệp Phàm đã sớm không kiên nhẫn nổi, cá cũng không câu được một con, vừa định hỏi lại thấy bộ dạng nhàn nhã của Âm lão đầu nên không thể làm khác hơn là nhẫn nại tiếp tục ngồi đó.

Bên trong phòng làm việc của bí thư thị ủy thành phố Mặc Hương Chu Càn Dương, ba nhân vật đầu lĩnh của thành phố đang ngồi hút thuốc nói chuyện.

Chu Càn Dương lên tiếng:

- Lão La, lần điều chỉnh này đối với Ngư Dương rất lớn, trên căn bản là thay đổi toàn diện, những vị trí chủ chốt đều đã đổi hết, lại tăng cường thêm dòng máu mới, đối với phương diện tăng trưởng kinh tế chắc là có tác dụng.

- Ừ! Cũng coi là một lần thay bài, cũng không biết là họa là phúc. Ban bệ Ngư Dương cũng không thể không điều chỉnh, năm ngoái tăng trưởng chỉ được con số lẻ, năm nay nếu không thay đổi chỉ e lại tái diễn như vậy.

Ngư Dương vốn là huyện xa xôi nhất. Chúng ta cũng biết đây là nguyên nhân chính mà làm nó luôn đứng cuối trong huyện, hai khu, hai thành phố của Mặc Hương chúng ta.

Điều này có nguyên nhân lịch sử, Ngư Dương không thể so với thành phố Phúc Xuân lân cận. Người ta ở ven biển, có cảng nhỏ, có ngư nghiệp, công nghiệp đóng thuyền.. Ngư Dương khó khăn a!

Chủ tịch thành phố La Hạo Thông cau mày, trên mặt tràn ngập lo lắng, cũng không vì chuyện thay đổi ban bệ của Ngư Dương mà thư thái được bao nhiêu.

- Ừ! Ngư Dương tất cả đều là vùng núi, độ cao trung bình so với mặt nước biển đạt đến mét, chỗ cao nhất đến mét, chỗ thấp nhấp cũng phải đến bảy, tám chục mét. Lãnh thổ cả huyện theo một hình bậc thang không đều.

Địa thế vốn cài răng lược, ở phía nam kinh tế có khá hơn, ví như thị trấn Lâm Tuyền, thị trấn Vũ Khê, thị trấn Nam Khê, càng đi lên lại càng nghèo, chênh lệch rất lớn.

Nói ngay như thị trấn Lâm Tuyền và xã Khanh Hương mà nói, thu nhập tài chính và thuế một năm của Lâm Tuyền là hơn vạn, còn xã Khanh Hương mới bao nhiêu, chưa tới vạn, chỉ bằng một phần tư người ta, khó trách xã Khanh Hương lại có người chết đói.

Hiện tại xã Khanh Hương sáp nhập vào thị trấn Lâm Tuyền, dựa vào ưu thế của Lâm Tuyền mới có thể phát triển.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio