̣i ích phía sau.
- Đúng vậy, đã thông qua hội nghị Thường vụ tỉnh ủy rồi. Bây giờ tôi chính thức thông báo với anh, bên phía chúng tôi không đồng ý xây dựng Khu kinh tế Hoành Không. Bởi vì điều kiện và thời cơ đều chưa chín muồi. Việc này tôi thấy anh cũng không cần thiết phải tiếp tục tiến hành nữa. Thái độ bên phía chúng tôi rất rõ ràng và kiên quyết.
Chủ tịch Dương nói.
Sau khi cúp điện thoại Diệp Phàm rất bực bội.
Suy nghĩ một hồi mở điện thoại gọi cho Ninh Chí Hòa bàn về việc này.
- Các đồng chí bên Điền Nam không đồng ý việc này thật là khó giải quyết.
Ninh Chí Hòa nói.
- Tôi nghĩ mà không hiểu tại sao bọn họ lại kiên quyết cản trở việc hình thành Khu kinh tế Hoành Không như thế. Đối với mọi người mà nói đây là việc lợi trăm đường mà không có hại, vì sao bọn họ lại không muốn làm?
Diệp Phàm có chút bực tức.
- Ha ha, đó là do góc độ cậu nhìn vấn đề không giống với bọn họ mà thôi. Cậu nghĩ xem, tỉnh Điền Nam có bao nhiêu cổ phần ở Tập đoàn Hoành Không?
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Bốn phần!
Diệp Phàm trả lời.
- Thế thì đúng rồi, thực ra cậu phải nhìn cho thấu, sự phát triển của Đại quy hoạch Hoành Không bây giờ khiến người ta phải kinh ngạc.
Có thể dự kiến trong tương lai không xa Đại quy hoạch Hoành Không sẽ cải thiện triệt để tình trạng của Tập đoàn Hoành Không.
Còn Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam thì đã già rồi, bọn họ muốn ổn định và đi theo bước phát triển của các cậu là rất khó có thể.
năm sau, có lẽ bọn họ sẽ chạy theo các cậu. Cậu hiểu được đạo lý bên trong đó chưa?
Ninh Chí Hòa nói.
- Ý của chú Ninh là đến khi đó phải dựa vào “tiên khí” chính là bọn họ chứ không phải chúng ta. Còn về tỉnh Điền Nam mà nói, bọn họ có % cổ phần trong Tập đoàn Hoành Không, mà Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam chẳng có quan hệ gì với bọn họ cả.
Cấp trên trực tiếp của hai tập đoàn đó là Ủy ban Quốc tư. Liên quan trong việc này chính là sự cạnh tranh về lợi ích.
Bên phía tỉnh Điền Nam không muốn để cho tập đoàn này lấy đi những lợi ích mà nó vốn thuộc về tỉnh Điền Nam.
Nói sâu xa hơn thì còn có phần của Ủy ban Quốc tư nữa.
Diệp Phàm nói.
- Không sai, nhãn quang của đồng chí tiểu Diệp rất tinh tường. Tuy nhiên, còn một điểm nữa cậu chưa nhìn ra.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Còn nữa?
Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, cậu đã quên mất tỉnh Thiên Vân của chúng tôi rồi sao?
Ninh Chí Hòa nói.
- Nhưng bên chú cũng là người bị hại mà, Thiên Vân và Điền Nam chẳng phải cũng để cho hai tập đoàn bọn họ lấy đi một phần lợi ích hay sao? Đương nhiên, trước mắt đây chỉ là giả thuyết năm sau Tập đoàn Hoành Không chúng ta phát triển đến mức khiến cho hai nhà bọn họ phải dựa vào.
Diệp Phàm nói.
- Ha ha, tôi hỏi cậu. Khu kinh tế Hoành Không nếu thực sự được thành lập, tổng bộ, Ban lãnh đạo sẽ được đặt ở đâu?
Ninh Chí Hòa cười hỏi.
- Đó nhất định là sẽ đặt ở trấn Hoành Không bây giờ mà tương lai là huyện Hoành Không có phải không nào?
Diệp Phàm thuận miệng nói,
- Cháu hiểu rồi, nếu như thế, tỉnh Thiên Vân sẽ thuận tiện hơn, còn lợi ích có được của tỉnh Điền Nam lại càng ít hơn. Hơn nữa, sau khi Khu kinh tế Hoành Không được thành lập nhất định sẽ có Ban quản lý, cũng chính là Ban lãnh đạo Khu kinh tế Hoành Không.
Mà đại đa số thành viên của Ban lãnh đạo đều là những đồng chí của tỉnh Thiên Vân đảm nhiệm và Ủy ban Quốc tư cũng sẽ có người nằm trong đó.
So sánh mà nói, quyền lực của tỉnh Điền Nam trong Ban lãnh đạo sẽ càng ít. So với tiếng nói của họ ở Tập đoàn Hoành Không thì bị giảm đi rất nhiều.
- Ha ha, nói hay lắm, chính là lý do này. Các đồng chí bên Điền Nam không thể vô duyên vô cớ không đồng ý việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không đâu.
Mà đơn giản liên quan trong đó chính là cạnh tranh lợi ích mà thôi. Việc xây dựng khu kinh tế Hoành Không ngược lại sẽ làm giảm đi quyền lực của bọn họ.
Nếu không có Khu kinh tế Hoành Không mà chỉ có Đại quy hoạch Hoành Không thì ít nhất bên Ủy ban Quốc tư chẳng có mấy tiếng nói.
Còn một khi gia nhập Cơ khí TQ và Điện khí Tây Nam, tiếng nói của Ủy ban Quốc tư sẽ mạnh hơn. Còn tỉnh Điền Nam thì lại yếu đi.
Cậu nói xem, bọn họ không phản đối mới lạ. Hơn nữa, so với tỉnh Thiên Vân mà nói, sự tham gia của Ủy ban Quốc tư tuy cũng sẽ phải chia bớt một muỗng canh của bọn ta.
Nhưng, bởi vì đại đa số địa bàn của Khu kinh tế Hoành Không được xây dựng trên tỉnh Thiên Vân. Ngay cả địa bàn của hai tập đoàn Cơ khí Hoa Hạ và Điện khí Tây Nam cũng sẽ nằm trong tỉnh Thiên Vân.
Việc này, chẳng phải là đã béo cho tỉnh Thiên Vân hay sao?
Ninh Chí Hòa cười lớn, nói.
- Thế thì việc này nhất định chú Ninh sẽ đồng ý có phải không ạ?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Đó là nhất định, việc thành lập Khu kinh tế Hoành Không có lợi cho việc thúc đẩy sự phát triển kinh tế của Thiên Vân. Bọn ta nhất định là phải thúc đẩy để thành công.
Đương nhiên, trước tiên vẫn phải lấy hiệp thương là chính. Hy vọng các đồng chí bên Điền Nam sẽ nghĩ thông. Nếu bọn họ thực sự không đồng ý, bọn ta đành phải sử dụng ưu thế cổ phần của bọn ta để quyết định chuyện này.
Dĩ nhiên nếu như thể thì cũng đồng nghĩa với phá vỡ quan hệ của hai tỉnh chúng ta. Đương nhiên ta không mong muốn nhìn thấy xảy ra tình hình như thế.
Nhưng có những việc nếu hiệp thương không có kết quả thì chỉ có thể làm như vậy.
Ninh Chí Hòa nói.
- Ý của chú Ninh là thông qua Hội đồng quản trị để phủ quyết quyết định của tỉnh Điền Nam. Mà tỉnh Thiên Vân là phía khống chế cổ phần của Tập đoàn Hoành Không, có quyền quyết định những việc những việc lớn của Tập đoàn Hoành Không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ha ha, cậu nghĩ có phải là lý do này hay không. Hơn nữa, trong việc này Ủy ban Quốc tư cũng là phía có lợi, nhất định bọn họ sẽ ủng hộ quyết định của bọn ta.
Ninh Chí Hòa cười nói.
- Chỉ hy vọng là như thế, tuy nhiên, sáng mai tập đoàn chúng cháu sẽ ngồi lại với nhau bàn bạc về chuyện hợp tác dưới sự kết hợp của Ủy ban Quốc tư.
Đây cũng là một việc rất phức tạp. Tập đoàn Hoành Không muốn làm ông chủ, hai tập đoàn còn lại tất nhiên cũng không phục.
Bởi vì bọn họ có lý do để không phục. Bởi vì sự phát triển của bọn họ bây giờ tốt hơn so với chúng cháu.
Thuyết phục bọn họ thế nào cũng là một chuyện khó khăn.
Diệp Phàm nói.
- Công việc và cuộc sống, thực ra chính là quá trình từng bước giải quyết những khó khăn. Đây cũng là niềm vui trong cuộc sống con người.
Thực ra, con người sống trên thế giới phải không được sợ khó khăn, gặp khó khăn thì chúng ta giải quyết là được. Nếu không có khó khăn gì cả thì sống còn có ý nghĩa gì.
Đây cũng là đạo lý cuộc sống trống rỗng của rất nhiều người có rỗng tuếch về mặt tinh thần.
Ninh Chí Hòa nói.
Buổi tối Diệp Phàm đưa Kiều Viên Viên đến đại viện Kiều gia.
Bởi vì sáng mai tập đoàn tiến hành hiệp đàm, cho nên Kiều Báo Quốc nhất định sẽ về nhà. Vừa nhìn thấy đứa cháu yêu quí về, vợ chồng Kiều Viễn Sơn rất vui mừng.
Vui đùa một hồi rồi người vào trong phòng sách.
- Đại cữu ca, giờ cảm thấy thế nào rồi?
Diệp Phàm hỏi. Bây giờ quan hệ với Kiều Báo Quốc đã được cải thiện rất nhiều, Diệp Phàm cũng đã gọi được tiếng “Đại cữu ca”.
- Cũng tàm tạm thôi.
Kiều Báo Quốc vẻ mặt bình thản gật gật đầu nói.
- Cái gì mà tàm tạm, được là được mà không được là không được.
Kiều Viễn Sơn vẻ mặt nghiêm túc “hừ” nói,
- Bây giờ là con đang nói chuyện cùng với em rể của con, có khó khăn gì, vấn đề gì thì đưa ra, dù sao về mặt nhà máy nó cũng có kinh nghiệm hơn con.
Diệp Phàm biết Kiều Viễn Sơn là người vì thể diện có thể chịu khổ. Người của Ngô Trung Bảo vẫn còn đó, mà Bí thư Đảng uỷ của Cơ khí TQ Nạp Mãi Đề Lâm lại là một lão hồ ly thành tinh.
Dù là nể mặt Kiều gia đại viện mà để cho ngươi thoải mái một chút, nhưng những rắc rối nhỏ sẽ cứ diễn ra. Mọi việc trên đời này đều là vì cạnh tranh lợi ích và quyền lực.
Hơn nữa, Nạp Mãi Đề Lâm có thể ngồi được vào vị trí như ngày hôm nay, sau lưng nhất định sẽ không thể kém Kiều gia đại viện là bao.
Quả nhiên, sau khi bị giáo huấn một câu vẻ mặt Kiều Báo Quốc tỏ ra xấu hổ, nghĩ một lúc rồi nói:
- Mới xuống chưa được lâu có những việc không tránh được.
- Nói đi Báo Quốc, đều là người nhà cả.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Việc này nói ra cũng không giải quyết được. Trong Ban Đảng ủy Tập đoàn có người là người của Ngô Trung Bảo trước kia.
Tập đoàn không có điều chỉnh lớn về Ban lãnh đạo, chỉ là thay đổi phó soái mà thôi. Nếu ép tất cả xuống thì con cảm thấy có sự điều chỉnh thích thành viên ban lãnh đạo mới.
Trước kia thế lực của Ngô Trung Bảo rất mạnh, ngay cả một Bí thư Đảng uỷ như Nạp Mãi Đề Lâm cũng phải nhượng bộ lão mấy phần.
Tình hình bây giờ không như thế nữa, những người này có lẽ đều sẽ phải nể sợ Nạp Mãi Đề Lâm.
Kiều Báo Quốc nói.
- Có lẽ tên cáo già Nạp Mãi Đề Lâm này lại nghĩ đến chuyện quyền lực. Hơn nữa cho rằng Đại cửu ca anh chưa từng làm việc ở nhà máy nên dựa vào đó để làm phiền anh.
Diệp Phàm nói.
Không nói là “làm khó dễ” mà sửa thành “làm phiền” như thế đã là giữ thể diện cho Kiều Báo Quốc rồi.
- Đây thực sự là một vấn đề thực tế, Nạp Mãi Đề Lâm dù đã già rồi, nhưng dù người có già thì cũng sẽ không bỏ qua quyền lực.
Kiều Báo Quốc gật gật đầu, mặt hơi ửng đỏ lên.
- Tạm thời mà nói, đám người của Ngô Trung Bảo kia chắc không dám hành động thiếu suy nghĩ đâu, dù sao khi ngày đó đến thì cũng phải để cho bọn họ nhìn thấy khả năng tiềm ẩn của Kiều gia đại viện.
Diệp Phàm nói.
- Không nhất định.
Kiều Viễn Sơn đột nhiên khẽ lắc đầu.
- Cũng đúng, khả năng của Kiều gia đại viện ở tầng trên. Đối với bên dưới lại nằm ngoài tầm với. Huống chi đám người của Ngô Trung Bảo kia nếu không phải là đối kháng trực tiếp thì anh cũng khó mà tìm được lý do để chỉnh lý họ. Em lo rằng đám người này liệu có phải nhiều đồng chí đã đi theo Nạp Mãi Đề Lâm rồi hay không?
Diệp Phàm nói.
- Riêng lẻ thì chắc là có đấy, tuy nhiên, Kiều gia đại viện vẫn có sức ảnh hưởng nhất định. Tin rằng một vài đồng chí nào đó khi có sự lựa chọn thì sẽ phải suy xét đến cục diện một chút. Mà có lẽ đa số các đồng chí bây giờ vẫn đang ở giai đoạn quan sát. Có lẽ bọn họ vẫn còn đang ảo tưởng, ảo tưởng rằng Ngô Trung Bảo vẫn còn có thể tái xuất.
Kiều Viễn Sơn nói.
- Hay là em rể nói một chút. Thông qua Ngô Trung Bảo để thu nạp đám người này. Như thế việc nắm Cơ khí Hoa Hạ của ta sẽ nhanh hơn một chút. Bằng không thì cần phải có thời gian.
Kiều Báo Quốc cuối cùng cũng đã nói ra lời thật lòng.
Đã đến lúc này rồi thì không cần phải giấu diếm gì nữa.
- Việc này em cũng ra mặt thì không hợp lý. Dù sao, sự kiện Ngô Trung Bảo liên quan đến Tập đoàn Hoành Không.
Trước kia dưới sự điều đình của Uỷ ban Quốc tư đã giải quyết rồi. Nhắc lại chuyện cũ không những khiến Ngô Trung Bảo sẽ thẹn quá hoá tức.
Ông ta thì không có gì. Quan trọng là khi đó việc này do hai lãnh đạo cao nhất của Uỷ ban Quốc tư đã thương lượng giải quyết với em. Làm như thế thì chẳng phải Diệp Phàm em trở thành kẻ tiểu nhân không đáng tin hay sao.
Sự quản lý của Uỷ ban Quốc tư đối với Tập đoàn Hoành Không tuy chỉ là một vài sự giám sát và chỉ đạo về nghiệp vụ.
Nhưng, hàng năm cũng có thể xin được một ít hạn ngạch từ bọn họ. Nếu thực sự làm như thế thì sau này có muốn được ủng hộ cũng khó khăn.
Hơn nữa, bọn họ còn có ảnh hưởng lớn đến nhà máy của Đại cữu ca anh nữa. Cho nên bên phía Ngô Trung Bảo không cần thiết.
Vả lại, đám người đó tạm thời chỉ là quan sát, cũng sẽ không thực sự nghe lời đồng chí đã hết thời Ngô Trung Bảo này.
Cho nên, thuyết phục bọn họ từ trong nội bộ mới là quan trọng nhất.
Diệp Phàm nói.