- Được rồi, việc này tôi vốn không muốn nói với bà, bà cũng đừng nói lung tung, chuyện của Diệp Phàm tôi sẽ không xen vào.
Đỗ Kiếm khoát tay, mặt âm trầm vào thư phòng.
- Lạ thật.
Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân, Phong Hồ Ninh cầm danh ngạch tiến cử của tập đoàn Hoành Không chút nghi hoặc.
- Lão Phong, coi như chúng ta đang nói chuyện phiếm đi. Nói cách nhìn của cậu đi, đừng giấu, chỉ là nói chuyện phiếm thôi.
Tỉnh trưởng Khú chí Quốc châm một điếu thuốc, hỏi.
- Bốn danh ngạch thì Diệp Phàm nhất định phải vào rồi. Dương Chấn Đông vào cũng là chuyện bình thường. Dù sao hắn ở tập đoàn Hoành Không cũng lâu rồi.
Hơn nữa rất có thể tiếp nhận vị trí tổng giám đốc của Diệp Phàm. Nhưng Ngũ Vân Lượng có thể vào được giống như một con ngựa đen đột nhiên xuất hiện.
Nhưng việc Diệp Phàm đưa Ngũ Vân Lượng vào cũng là chuyện bình thường, người một nhà mà.
Nhưng Cung Chí Quân này chỉ mới đến tập đoàn Hoành Không có mấy tháng mà lại có thể được vào.
Ý của Diệp Phàm là đưa các Phó Bí thư vào, điều này thật ra là không có căn cứ. Ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không hẳn là cần bổ sung thêm một số các bộ quản lý trực tiếp.
Ví dụ như, có rất nhiều đồng chí có năng lực trong việc phát triển Khu kinh tế Hoành Không, mà Cung Chí Quân vừa tới chưa lâu, chưa có “chiến công” gì, tại sao lại đưa vào?
Phong Hồ Ninh nói.
- Tôi cũng cảm thấy có chút nghi ngờ, Cung Chí Quân tới chưa lâu, hơn nữa, người này trước kia là việc ở Quốc Vụ viện, cũng ít khi xuất hiện cùng với Diệp Phàm.
Mà vừa rồi, biểu hiện của Cung Chí Quân rất kỳ quái. Lão Ninh, cậu có nhớ không, hắn về tỉnh xin chuyển công tác, mà Cung Chí Quân cũng là một trong những người thân tín ủng hộ Diệp Phàm.
Một người khác ở cấp bậc cao hơn chính là Ngũ Vân Lượng rồi. Cung Chí Quân và Diệp Phàm có quan hệ như thế nào? ở đây thật sự có chuyện rồi.
Tỉnh trưởng Khúc cười dài nói.
- Chẳng lẽ bọn họ trước kia thân nhau, dường như tôi không nhìn ra gì cả.
- Tôi đang nghĩ, có phải là gia thế của Cung Chí Quân có vấn đề hay không, là do Diệp Phàm biết gia thế của hắn.
Khúc Chí Quốc nói.
- Ồ, gia thế của hắn như thế nào?
Phong Hồ Ninh hỏi.
- tôi vừa mới thăm dò được, cha hắn là Cung Khai Hà, chẳng qua chỉ là một phó bộ trưởng của Bộ quốc phòng.
Chẳng qua có một số việc là do cấp trên đặc biệt sắp xếp, một phó bộ trưởng dĩ nhiên vẫn chỉ là Ủy viên Ủy ban quân giới.
Điều này như bình thường mà nói thì rất không hợp với lẽ thường. Hơn nữa, đồng chí Cung Khai Hà trước kia là làm việc bảo mật.
- Có thể là do lý do này nên mới để cho hắn vào Ủy ban không?
Khúc Chí Quốc nói.
- Thân phận ủy viên Ủy ban quân giới đã đủ quan trọng rồi, nếu như không có thân phận này, chức phó Bộ trưởng bộ quốc phòng cũng không là gì, theo tôi, chức vụ này cũng tương đương với một cán bộ cấp phó tỉnh, chỉ là khác nhau giữa hệ thống chính trị và quân sự thôi, nhưng có thêm thân phận ủy viên, thì là cấp phó của quốc gia, phân lượng lớn hơn rất nhiều, khó trách Diệp Phàm lại coi trọng Cung Chí Quân như thế.
Phong Hồ Ninh nói.
- Ha ha, thật sự quan điểm của tôi và cậu khác nhau, ủy viên ủy ban quân giới được hưởng sự đã ngộ cấp quốc gia, nhưng vẫn chưa đạt được tiêu chuẩn cấp phó quốc.
Cho nên khi chính phủ bầu ủy viên Cục chính trị, Bí thư ban thư ký, đại biểu nhân dân toàn quốc, ủy viên quốc hội, chánh án tòa án tối cao, viện trưởng viện kiểm sát, phó chu tịch phó chủ tịch hội hiệp thương, sau khi nói là ủy viên ủy ban quân giới, ai ai cũng đều tham dự hội nghị.
Và giữa các ủy viên Ủy ban quân giới phải chọn ra ủy viên đương nhiệm, nếu như đơn thuần chọn ra người cũ, thì ủy viên cũ và cấp phó kia cũng phải cộng thêm. Cho nên phải nói là ủy viên ủy ban quân giới được hưởng đãi ngộ quốc gia nhưng chỉ có thể nói là đạt tiêu chuẩn cấp phó. Nhưng khi bọn họ ngồi cùng các cán bộ của chính bộ thì lại được sắp xếp ngồi phía trước.
Điều này cho thấy cấp bậc của bọn họ cao hơn so với cán bộ cấp bộ nhưng lại hơi thấp hơn so với các bộ cấp phó của quốc gia, ranh giới này có chút mơ hồ, nhưng mặc dù là như vậy Cung Khai Hà cũng rất có vị thế.
Chủ tịch tỉnh Khúc ha hả cười nói.
- Thì ra là thế
Phong Hồ Ninh cười nói
- Lão Khúc, chúng ta chỉ là đang nói chuyện phiếm, ngài nói xem, gia thế của Cung Chí Quân, Bí thư Ninh có biết hay không?
- Cậu nói xem?
Khúc Chí Quốc mỉm cười nhìn Phong Hồ Ninh.
- Như vậy xem ra, khi danh sách này đến, khi tỉnh ủy thảo luận có thể đều thông qua rồi. Duy nhất có đồng chí Ngũ Vân Lượng là chưa được bàn bạc.
- người có một người không được thì cũng bình thường.
Chủ tịch tỉnh Khúc cười dài nói.
- Nếu không cho được Ngũ Vân Lượng vào, trong lòng Diệp Phàm thật là rất buồn bực.
Phong Hồ Ninh nói.
- Có một số việc giao quyền cho cấp dưới, nhưng không phải hoàn toàn có thể giao quyền cho cấp dưới đúng không? Nếu không, tại sao có thể thể hiện được quyền lực của ủy ban nhân dân tỉnh. Cũng không cần biết cấp trên có chuyện gì, tôi và cậu vẫn có thể ngày ngày nói chuyện phiếm, uống trà, đọc báo.
Khúc Chí Quốc dường như đang nói đùa, cười nói.
- Đúng rồi, tỉnh trưởng Khúc, bây giờ chúng ta đang nói chuyện chính sự mà. Ban quản lý không phải còn ba chỗ cho tỉnh ta sao? Mà ba chỗ này bộ tỉnh đều phải có một người.
Phong Hồ Ninh nói. Vừa nói đến chuyện chính sự, cách xưng hô cũng liền thay đổi thành “tỉnh trưởng Khúc”.
- Đúng là có chuyện như vậy, đồng chí Hồ Ninh. Có phải cậu cũng có ý thử một phen?
Tỉnh trưởng Khúc cười nói.
- Ha ha, nam nhi chí ở bốn phương, hơn nữa những cán bộ như chúng ta đều muốn xây dựng được một sự nghiệp vững chắc.
Hơn nữa tôi vừa mới đảm nhiệm chức phó tỉnh trưởng, nhưng phải kiến công ở tỉnh thì tương đối khó khăn.
Hơn nữa, tỉnh trưởng Khúc, ngài coi trọng tôi như vậy, tôi cũng không thể để cho ngài mất mặt đúng không?
Phong Hồ Ninh cười nói.
- Hồ Ninh, quan hệ giữa hai chúng ta mà cậu còn phải ngượng ngùng giấu giếm. thật ra, hôm nay tôi gọi cậu đến cũng là có ý này, muốn nghe suy nghĩ thật sự của cậu. đồng chí Hồ Ninh, cậu có thể còn không ý thức được tính mấu chốt của vị trí này.
Chủ tịch tỉnh Khúc nói.
- Tính mấu chốt?
Phong Hồ Ninh nhắc lại lời của Khúc tỉnh trưởng.
- Đúng vậy, ba danh ngạch này định đoạt từ bộ tỉnh. Nhưng đại bộ phận Khu kinh tế Hoành Không này được xây dựng ở tỉnh Thiên Vân.
Cho dù là tập đoàn cơ giới TQ mà nói, tuy họ không trực tiếp thuộc sự quản lý của tỉnh Thiên Vân, nhưng văn phòng và nhà máy của họ cũng xây dựng tại tỉnh Thiên Vân.
Cho nên, tập đoàn Hoành Không lấy tỉnh Thiên Vân để thành lập Khu kinh tế Hoành Không là điều không cần nói, quốc tư ủy và tỉnh Điền Nam cũng không có cách nào gạt bỏ được chuyện này.
Hơn nữa, Khu kinh tế Hoành Không là trên cơ sở của tập đoàn Hoành Không, cơ sở của đại quy hoạch Hoành Không cũng bắt đầu từ đó.
Cho nên, ban quản lý Khu kinh tế Hoành Không cũng chính là Bí thư ban quản lý nhất định là do tỉnh Thiên Vân phái người xuống quản lý.
Khúc Chí Quốc nói.
- Đó là điều chắc chắn, tỉnh trưởng Khúc ngài nhắc tới chuyện này lại làm nổi bật lên tầm quan trọng của vị trí này, đại quy hoạch Hoành Không nhất định sẽ thành sự thật, đến lúc đó, đây chính là một chính sách kinh thiên động địa.
Phong Hồ Ninh gật đầu nói.
- Đúng vậy, sức ảnh hưởng to lớn của nói khẳng định sẽ tạo nên một cơn sóng lớn ở bộ tỉnh.
Tỉnh trưởng Khúc nói.
- Các đồng chí tham gia cũng nhiều, nhưng những người được chọn vào ban quản lý thì sao? Có phải là đều là từ bộ tỉnh đảm nhiệm?
Mà Diệp Phàm chỉ có thể chọn người là phó Bí thư đảng ủy và vị trí phó chủ nhiệm thường ủy. Tôi nghĩ, Ủy ban Quốc tư chắc sẽ phái một đồng chí cấp thứ trưởng xuống, còn tỉnh Điền Nam cũng sẽ điều một đồng chí cán bộ cấp phó đến đây.
Mà chúng ta cũng là một trong những bên tham gia nên tuyệt đối không thể thua kém bọn họ.
Mà đồng chí Diệp Phàm hiện giờ còn rất trẻ, đã là tổng giám đốc công ty hưởng thụ đãi ngộ cấp phó bộ mà thôi.
Người này ở ủy ban chức vụ cao nhất đến cấp Giám đốc sở, cho chức Phó thường trực là đã tốt lắm rồi.
Phong Hồ Ninh nói.
- Ha ha, cậu lại nhầm rồi.
Khúc Chí Quốc cười nói.
- Lại sai rồi, không lẽ là cho chức vụ phó Bí thư đảng ủy ban quản lý kiêm phó chủ nhiệm. Mà bộ tỉnh chọn ra đồng chí, trong đó có đồng chí là đảm nhiệm việc chính, đồng chí thứ là đảm nhiệm chức vụ phó Bí thư đảng ủy ban quản lý kiêm phó chủ nhiệm thường vụ, đúng không?
Phong Hồ Ninh hỏi.
- Là công việc nhẹ nhàng, không nặng nề
Khúc Chí Quốc lại lắc đầu.
- Chủ nhiệm ban quản lý, làm sao có thể. Các đồng chí trong bộ tỉnh kia và tỉnh Thiên Vân chúng ta trở xuống đảm nhiệm công việc, Diệp Phàm đảm nhiệm việc.
Mà hai đồng chí của Điền Nam cùng với Quốc tư ủy chỉ có thể đả nhiệm chức phó chủ nhiệm thường vụ và phó chủ nhiệm.
Hơn nữa, hai người này đều phải kiêm là phó Bí thư đảng ủy, thêm Diệp Phàm nữa là phó Bí thư rồi.
Việc chọn lựa phó Bí thư chính là việc khó quyết định rồi, Diệp Phàm liền bắt chước theo kiểu đảm nhiệm hai chức vụ ở trong xí nghiệp, vậy chẳng phải là cao hơn một chút sao với Điền Nam và bộ rồi sao.
Điều này tại sao lại khiến cho hai đồng chí cấp phó tỉnh và phó bộ tâm phục? Chuyện này, là vấn đề chính quyền tỉnh ủy cần phải xem xét.
Theo chức vị mà nói, chức vị của Diệp Phàm cao, theo cấp bậc mà nói cấp bậc của Diệp Phàm là không thể đi lên được.
Phong Hồ Ninh cảm thấy không có khả năng.
- Đúng vậy, vướng mắc trong việc này tương đối lớn, đưa Diệp Phàm lên là không tốt cho hai người kia.
Nếu không cho Diệp Phàm lên làm chủ nhiệm ban quản lý cũng có chút không ổn. Bởi vì hắn là người sáng lập ra Khu kinh tế Hoành Không, hơn nữa đại quy hoạch Hoành Không cũng là do hắn bắt tay vào làm. Cuối cùng lại chỉ đạo một người khác đến làm quản lý, tỉnh sẽ rất lo Diệp Phàm sẽ không thoải mái.
Mà Khu kinh tế Hoành Không còn trông đợi vào hắn làm cho phát triển hơn, nếu trong lòng không thoải mái thì không tốt, bởi vì, thành quả mọi người thực sự làm ra tới rồi mà.
Việc này, thật đúng là phiền não, đến lúc đó, bộ tỉnh khẳng định sẽ cùng nhau bàn bạc.
Việc này tỉnh Thiên Vân nói thì không tính, phía Ủy ban Quốc tư và Điền Nam nói cũng có thể không tính. Là tôi lo vì chuyện này sẽ gặp phải một số phiền phức không cần thiết.
Đến lúc đó, sẽ ảnh hưởng đến việc xây dựng Khu kinh tế Hoành Không. Hơn nữa, tỉnh chúng ta chọn người phải chờ đến sau khi bộ và tỉnh Điền Nam quyết định xong mới có thể xem tình hình mà quyết định.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, tỉnh Điền Nam chắc là sẽ cho đồng chí Trương Tương Hòa vào ban quản lý. Trên bộ chắc cũng là một vị cấp thứ trưởng xuống dưới.
Đương nhiên cũng không loại trừ chính sảnh cũng có thể đưa người vào ban quản lý.
Trên mặt Khúc Chí Quốc hiện lên một tia u buồn.