Quan Thuật

chương 3373: đấu tranh âm thầm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ừ, việc này cứ quyết định như vậy đi. Nếu như không có việc gì khác kết thúc buổi họp ở đây chuẩn bị ăn cơm. Buổi tối có bốn món ăn, một món canh, không có rượu.

Ảnh hưởng sẽ không tốt, thứ hai, trong giai đoạn đầu ủy bản quản lý mới thành lập, tất cả lấy tiết kiệm là việc chính. Nhậm Thời Mãn nói mọi người ngồi cùng nhau để tâm sự, nhất định là có thịt cá. Bây giờ đổi thành bốn món ăn cơm rau dưa. Đương nhiên là có thể thấy được sự khó chịu của ông ta.

- Thêm hai món ăn nữa, hôm nay là lần họp đầu tiên, hay là uống một chút rượu có phải không? Tất nhiên, tiền rượu sẽ khấu trừ vào tiền lương của Diệp Phàm tôi là được. Đồ ăn sẽ do bộ phận hành chính tổng hợp của tập đoàn Hoành Không chi trả. Các đồng chí đến đây đều là khách của tập đoàn Hoành Không. Chúng ta đều làm việc trong khu kinh tế Hoành Không. Xem như là nói chuyện tào lao đi. Diệp Phàm đứng lên cười nói.

- Nếu đồng chí Diệp Phàm tốt với khách như vậy, cứ như vậy đi. Tuy Nhậm Thời Mãn vừa nói vừa cười, nhưng mà, trong lòng ông ta bị kích thích rất lớn.

Đương nhiên, bữa cơm cũng mang thêm thức ăn và rượu lên.

Tuy nhiên, Nhậm Thời Mãn từ chối nói là hơi mệt về nghỉ ngơi trước một chút. Còn Dương Chí Thăng và Phong Hồ Ninh đều đi rồi. Tuy nhiên, vẫn còn một bàn người tiếp tục dùng bữa uống rượu nói chuyện tào lao với nhau.

- Gọi điện thoại cho đồng chí Ý Hùng, gọi anh ta đến đây cùng ngồi một chút.

Diệp Phàm nói.

Ngay lập tức thư ký Đỗ Vệ Quốc liền gọi điện thoại, Khổng Ý Hùng đến nơi, đôi mắt cũng có chút hơi hơi đỏ.

- Đồng chí Ý Hùng đến rồi, ngồi bên cạnh tôi đi, chúng ta cùng nhau uống một lý. Anh vội vàng đến không ngại vất vả, tôi đại diện cho ủy bản quản lý cảm ơn anh. Diệp Phàm cầm chén rượu đứng lên trước mặt mọi người, Đỗ Vệ Quốc vội vàng chạy tới rót một chén rượu đỏ đưa cho Khổng Ý Hùng.

- Cảm ơn chủ tịch tỉnh Diệp, tôi không vất vả gì cả. Chỉ cần là công việc của tập đoàn, cho dù vất vả mấy Khổng Ý Hùng tôi cũng không thấy mệt. Đôi mắt Khổng Ý Hùng đỏ hơn, dường như có phần ươn ướt.

- Đồng chí Ý Hùng ngồi xuống đi. Lam Tồn Quân lại gần bảo Khổng Ý Hùng ngồi xuống ghế.

- Ngày mai anh lại phải vất vả rồi, bởi vì mọi người quyết định sẽ chuyển đến tầng hai để làm việc. Buổi tối nay anh dẫn người đi kiểm tra qua một chút. Sáng sớm ngày mai các vị lãnh đạo đều đến đây xem văn phòng của chính mình. Diệp Phàm nói.

- Tôi sẽ lo liệu theo ý của Phó chủ tịch tỉnh Diệp. Vẻ mặt Khổng Ý Hùng cung kính đứng lên.

- Đồng chí Ý Hùng, anh vất vả rồi. Về sau chúng tôi có thể nhận được bảo hiểm, bằng không, chiếc ghế có hỏng chúng tôi cũng không thay được. Chu Gia Sinh vui vẻ hớn hở cầm chén rượu cười nói.

- Chuyên viên Chu. Đừng nói như vậy, tôi nào dám làm tốt như vậy. Phục vụ lãnh đạo là việc tôi nên làm. Về sau có chuyện gì mọi người cứ sai bảo tôi là được, coi như Khổng Ý Hùng tôi ăn tạp, nên thế nào cũng làm được hết. Hai tay Khổng Ý Hùng đang cầm chén rượu, cảm thấy xúc động.

- Ha hả, Ý Hùng, chén rượu này hẳn là anh phải uống. Chỉ cần phục vụ tốt các vị lãnh đạo, bọn họ hẳn sẽ cảm tạ cậu đó. Diệp Phàm ha hả cười nói.

Khổng Ý Hùng vừa nói, cuối cùng nước mắt cũng rơi xuống. Anh ta cúi xuống trộm lau. Sau đó ngửng đầu lên, hít một hơi rồi nói cảm ơn.

- Bí thư Nhậm, Diệp Phàm kia quá kiêu ngạo. Bình thường như hôm nay đã khiến cho người ta khó chịu.

Trương Kiệt giận dữ nói.

- Ha hả, không có việc gì, làm việc thôi mà, đều đã gặp phải vấn đề như vậy rồi. Con người sinh ra chính là không ngừng giải quyết những vấn đề như vậy. Nhậm Thời Mãn có vẻ rộng lượng, tuy nhiên, Trương Kiệt mới thông tin. Việc như vậy mà ngài cũng có thể nhịn được sao?

- Tuy nhiên, có một số đồng chí không hợp cũng phải mỉa mai một chút.

- Bí thư Nhậm. Việc ủy ban quản lý hình như rất phức tạp. Trương Kiệt nói.

- Ừ, hai tỉnh thành lập thành một bộ máy đảng ủy. Nhân viên đến từ các ngành khu, không phức tạp là điều không thể.

Tuy nhiên, mọi chuyện phức tạp chúng ta đều phải tự thoát ra. Làm lãnh đạo chính là làm việc này thôi. Nhậm Thời Mãn nói xong liếc mắt nhìn thư ký một cái. Cười nói, - Tiểu Trương, câu thử nhận xét một chút theo cách nhìn của cậu về bộ máy đảng ủy ủy ban quản lý? Không sao cả, không phải lo ngại điều gì cả, cứ mạnh dạn nói ra. Chúng ta là người một nhà mà.

- Tôi không dám nói, tuy nhiên. Nói chuyện tào lao một chút thì được. Tôi cảm thấy được mỗi thành viên trong bộ máy ủy ban quản lý đều rất bí hiểm. Tuy nhiên, nhìn biểu hiện hôm nay. Hai đồng chí Cung Chí Quân cùng Lam Tồn Quân có vẻ như là người rất gần gũi của Diệp Phàm. Trương Kiệt nói.

- Ừ, tôi cũng biết điều đó, trước kia Lam Tồn Quân và Diệp Phàm làm việc với nha, có quan hệ với nhau không tồi.

Còn Cung Chí Quân thật làm người ta khó hiểu, đến bây giờ tôi cũng chưa hiểu vì cái gì mà anh ta lại giúp đỡ Diệp Phàm. Nhậm Thời Mãn nói, - Tuy nhiên, mọi thứ trong thế giới này đều có nguồn gốc.

Chỉ cần chúng ta chịu khó tìm hiểu. Chỉ cần sau vài lần họp đảng ủy ủy ban có thể làm rõ ràng. Hơn nữa, thế giới này cũng không thể phân cách được sự gắn bó.

Chỉ cần tìm được đường đi, có thể có lời giải đáp. Vì sao đao pháp pháo binh giải ngưu mượt mà như thế, là bởi vì tìm được thép nhập khẩu.

Nếu quan giả đều có thể tìm được pháo đinh như vậy, đó là cách êm dịu nhất của quan chức.

- Bí thư Nhậm thật đúng là người kiến thức sâu rộng. Trương Kiệt nói.

- Cậu lại bắt đầu nịnh hót rồi. Nhâm Thì Mãn cười nói.

- Thật mà, tôi cảm thấy những lời Bí thư Nhậm nói rất có lý, cho nên cái nịnh hót kia tôi thấy rất có lý. Trương Kiệt cười nói.

- Ha hả a Nhậm Thời Mãn sờ cằm cảm thấy mãn nguyện.

- Cậu cứ nói tiếp đi.

- Phỏng chừng đồng chí Phong Hồ Ninh ở trong phòng sẽ rất buồn. Trương Kiệt nói.

- Làm sao cơ? Nhậm Thời Mãn hỏi.

- Ngoài bí thư Nhậm ra Phong Hồ Ninh là người già nhất trong ủy ban quản lý, người ta chính là Phó chủ tịch tỉnh, còn Diệp Phàm mới vừa lên thôi.

Các đồng chí khác không phải trợ lý cho chủ tịch tỉnh cũng đều Phó Bộ tham chiếu, thấp hơn nữa là các đồng chí cấp giám đốc sở.

Cho nên, tôi suy nghĩ. Nếu muốn Phong Hồ Ninh sang đây phỏng chừng là rất khó khăn. Bởi vì, đây là địa bàn của ông ta.

Hơn nữa, mọi người đều muốn làm bá chủ, chắc chắn Phong Hồ Ninh cũng không ngoại lệ. Hội nghị hôm nay có thể nhìn thấy được điều đó.

Ngay từ đầu Phong Hồ Ninh đã châm dầu vào lửa. Ông ta mong muốn ngay cuộc họp đầu tiên bí thư Nhâm và Diệp Phàm đối đầu nhau.

Ông ta đã làm ngư ông thành công, tuy nhiên, không thể tránh được mắt thần của bí thư Nhậm.

Tự nhiên được hóa giải khéo léo, cho nên, tôi cho rằng phó chủ tịch tỉnh Phong Hồ Ninh sẽ rất buồn bực.

Trương Kiệt cười nói.

- Ừ, nên đồng chí nghĩ muốn trở thành kẻ thứ ba thôi cũng bình thường. Nhậm Thời Mãn gật gật đầu, - Tuy nhiên, cậu nói, anh ta muốn trở thành kẻ thứ ba, vậy sẽ lựa chọn ai để hợp tác đây?

- Dương Chí Thăng kia cũng có chút kỳ lạ, nghe nói người này không thể nào đối phó được Diệp Phàm.

Đã nhiều lần đấu với Diệp Phàm ở thành phố Hạng Nam, tuy nhiên, đều thất bại. Tôi chắc chắn trong lòng ông ta sẽ cháy mạnh.

Bí thư Nhậm có thể ra tay thu nạp người này hay không. Tuy nhiên, cũng sẽ rất khó khăn. Trương Kiệt nói.

- Cây súng này rất sắc nhọn, không cẩn thận cũng sẽ tự làm mình bị thương. Người này là bí thư thành phố Hạng Nam, không phải dễ dàng cúi mình như vậy. Nếu anh ta muốn hợp tác cùng tôi, anh ta vẫn còn chưa đủ phân lượng. Tuy nhiên, người này thực sự có thể hợp tác cùng với Phong Hồ Ninh. Hai người ở cùng một tỉnh, việc hợp tác là có cơ sở. Nhậm Thời Mãn gật đầu nói.

- Mà mỗi tỉnh có thể trở thành một phe, ví dụ như, tỉnh Điền Nam có ba đồng chí sẽ cùng hợp tác với nhau.

Quốc tư ủy có hai đồng chí cũng phối hợp với nhau. Loạn nhất tôi nghĩ chính là tỉnh Thiên Vân.

Tập đoàn Hoành Không có ba đồng chí, Diệp Phàm, Dương Chấn Đông cùng với Cung Chí Quân ba người này là một, ngoài trừ Lam Tồn Quân của Hạng Nam.

Còn thật ra Dương Chí Thăng không có người cùng hội cùng thuyền, đành phải kết nhóm với đồng chí Phong Hồ Ninh. Trương Kiệt nói.

- Cậu đã quên một đồng chí, anh ta chính là đồng chí Kiều Báo Quốc. Nghe nói anh ta có quan hệ đặc biệt với Diệp Phàm, phỏng chừng người này sẽ gia nhập vào phe của Diệp Phàm. Như vậy xem ra, phe Diệp Phàm sẽ nắm giữ năm phiếu, căn bản là không rõ ràng, thực lực của hắn là hùng hậu nhất. Nhậm Thời Mãn nói, mặt trở nên có chút u ám.

Đúng vậy, tôi cũng nhìn thấy điều đó. Tuy nhiên, tôi thấy điệu bộ Dương Chấn Đông kia có vẻ như cây cỏ thôi.

Hôm nay có vẻ không thực sự quyết tâm đi theo Diệp Phàm. Có thể nghĩ biện pháp để kéo anh ta sang được không, như vậy có thể tạo ra sự chia rẽ làm giảm hiệu quả của tập đoàn Diệp Phàm. Trương Kiệt nhìn bí thư, thực ra anh ta còn một người tham mưu. Hơn nữa, đang là cán bộ.

- Ừ, Tiểu Trương, tôi nhìn không ra, cậu nhận xét vậy thật là hợp lý. Hoàn toàn đủ tư cách để làm Chánh văn phòng ủy ban quản lý. Nhậm Thời Mãn cười nói.

- Cám ơn bí thư Nhậm đã khích lệ, tuy nhiên, muốn làm Chủ nhiệm văn phòng, tôi còn phải học hỏi nhiều. Bởi vì, tôi vẫn muốn đi theo phục vụ bí thư Nhậm. Vẻ mặt Trương Kiệt kính cẩn.

- Không thể đi lên ngay được đâu, còn phải từ từ quan sát đã. Cuộc họp hôm nay tôi muốn thử mọi người một chút. Phản ứng vẫn là khá mạnh mẽ. Nhậm Thời Mãn bấm vào huyệt trên thái dương, dường như là bị đau.

- Bí thư Nhậm, nhất định chuyện văn phòng có phần khó giải quyết. Nếu như định ở tập đoàn Hoành Không, chúng ta sẽ khá phải chịu nín nhịn.

Như vậy còn ra thể thống gì nữa? Diệp Phàm đang vi phạm điều tối kỵ của quan trường. Đây là hắn đang khiêu chiến mọi người, muốn thể hiện quyền uy là chủ nhân của tập đoàn Hoành Không.

Tôi nghĩ phải kiên quyết chèn ép, bằng không, cái đuôi sẽ ngày càng lớn lên. Trương Kiệt giận dữ.

- Đừng lo lắng, đồng chí Diệp Phàm sắp xếp như vậy không chỉ riêng một mình tôi không thoải mái, mà còn có rất nhiều đồng chí đều không phục. Đến lúc đó, oán hận có thể khiến hắn rơi từ tầng bốn xuống. Nhậm Thời Mãn cười nói.

- Ừ, nói về địa vị ở Ủy ban nhân dân tỉnh Thiên Vân, chắc chắn Diệp Phàm xếp sau Phong Hồ Ninh.

Tin chắc rằng trong lòng đồng chí Phong Hồ Ninh sẽ bất mãn. Còn đồng chí Nạp Mãi Đề Lâm cũng là người có uy ín ở nhà máy cơ giới Trung Hoa.

Còn có trợ lý từ ủy ban Quốc tư, Điền Nam, chắc chắn trong lòng trợ lý Môn cũng không thoải mái. Trương Kiệt nói.

Buổi sáng ngày hôm sau, các thành viên trong bộ máy đều tới trụ sở chính của tập đoàn Hoành Không xem văn phòng của mình. Bề ngoài nhìn tất cả mọi người đều hòa hợp êm thấm.

- Không tồi không tồi, đồng chí Khổng Ý Hùng sắp xếp rất cẩn thận. Phó Chủ tịch tỉnh Phong vừa xem phòng, vừa cười nói.

- Ừ, đúng là không tồi. Chúng ta gắn bó với đồng chí Phó Chủ tịch tỉnh Thiên Vân. Vẻ mặt Nhậm Thời Mãn vui vẻ nói.

- Tôi thấy trong lời nói này có chút khó hiểu bí thư Nhậm à, muốn gắn bó tất cả mọi người phải gắn bó với anh mới được. Phong Hồ Ninh cười nói.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio