Quả phụ xinh đẹp ngây người, gương mặt thoáng cái đỏ ửng, cặp mắt xinh đẹp liếc vội Diệp Phàm rồi cúi gằm xuống, thầm nghĩ, " Không phải là Chủ tịch Diệp thấy thấy mình xinh đẹp định làm gì chứ, làm sao bây giờ?, trong lòng bất giác hỗn loạn.
- Thấy không, tôi vừa mới nói vậy thì cô đã giật mình không chịu. Nếu như muốn trị bệnh của cô thì phải cởi bỏ toàn bộ quần áo, mới có thể tiếp xúc với chỗ bị bệnh được.
Tôi muốn châm cứu vào vị trí đó, hơn nữa trước đó còn phải động thủ xoa nắn lên đó mới có tác dụng thông khí, nếu không sẽ không thể trị bệnh.
Vì thế chuyện này tôi không tiện ra tay, có tự mình suy nghĩ đi, nếu đồng ý thì theo như vậy, còn không thì coi như tôi chưa từng nói.
Diệp Phàm quyết định nói thật, vừa rồi thăm dò thì thấy quả phụ xinh đẹp phản ứng khá mạnh.
- Phải làm như thế sao?
Quả phụ xinh đẹp chần chừ, lồng ngực phập phồng, chắc là đang đấu tranh tư tưởng kịch liệt.
Diệp Phàm khó khăn nuốt một ngụm nước bọt, tà hỏa trong đan điền rốt cuộc cũng bùng ra làm hạ thân cứng như sắt, quả phụ xinh đẹp chắc là cũng cảm thấy một chút dị trạng của Diệp Phàm nên không dám nhìn thẳng vào hắn.
- Thôi, tôi đi đây.
- Diệp Phàm quyết định rút lui, đứng đó cũng không chữa được bệnh mà lại phát sinh chuyện gì thì phiền toái, chỉ e có người trông thấy lại nghĩ lung tung. Nguồn truyện: Truyện FULL
- Tôi điều trị.
Thấy Diệp Phàm muốn đi, quả phụ xinh đẹp cắn răng, thầm nghĩ, " Nếu quả thật có thể trị lành bệnh thì cho dù như lời Chủ tịch Diệp cũng có thể chấp nhận.
Mình cứ như vậy thì sống không được mà chết cũng không xong. Hơn nữa mình chỉ là một quả phụ nông thôn, người ta là một đại chủ tịch thị trấn, có lẽ căn bản là mình đa tâm thôi.
Chẳng qua trong nội tâm quả phụ xinh đẹp vẫn thấy đắc ý đối với thân thể của mình, trước kia mỗi lần có chuyện sang xã Khanh Hương thì đàn ông ở đó đều nhìn mình hau háu.
Phụ nữ chính là như vậy, nếu có sắc lang nào nhìn ngó thì lập tức mở miệng mắng mỏ, còn nếu như không ai nhìn thì trong lòng lại thấy mất mát, mắng thầm mấy anh Trư mắt mù, ai! Làm đàn ông cũng khó a!
" Thủ như nhu đề, phu như ngưng đóa, lĩnh như tăng tễ, xỉ như hồ tê, tần nga mi. Xảo tiếu thiến hề, mĩ mục phán hề."
Diệp Phàm chợt nhớ đến mấy câu thơ cũ, biết mình sắp không chịu được rồi, bản thân hiện giờ cứ thấy gái đẹp là động tình, hơn nữa lại trong tình cảnh buồng ngủ nhà người ta như vậy lại càng dụ người.
" Mẹ kiếp! Đều là Thái tuế gây họa.",
Diệp Phàm thầm mắng.
Hắn lập tức kéo quả phụ xinh đẹp vào ngực, đưa tay đặt lên ngực, thuận thế cởi áo cô ra.
Sau đó rất nhanh đặt tay lên khe ngực sâu thẳm, miết lên hai đầu v, trong lòng rạo rực không dứt.
" Mùi vị bất đồng a, Phương Nghê Muội ngây ngô, thậm chí còn chưa biết làm thế nào. Còn chỗ này của quả phụ xinh đẹp đúng là mềm mại, chắc vì chưa sinh con nên còn rất rắn chắc."
Quả phụ xinh đẹp ngắm nghiền mắt, thân thể lâu ngày không đụng chạm với đàn ông run rẩy, thoáng cái có xu hướng trở nên mềm nhũn.
Cả người cô nóng ran, xuân tình rạo rạc, vốn định há miệng kêu lên nhưng nhất thời không thốt ra được.
Cô liếc trộm Chủ tịch Diệp, cảm giác cái bên dưới của hắn thoáng cái đã chống vào mông.
Quả phụ xinh đẹp cảm thấy rất thoải mái, chỉ muốn áp sát vào mà không muốn dịch ra, trong lòng cũng hơi mê loạn, chiếc lưỡi thơm tho trong lúc vô tình đưa ra ngoài làm anh Trư nhìn thấy thật chỉ muốn cắn một cái.
Tuy nhiên đó chỉ là cảm giác nhói lên rồi hắn lập tức khắc chế, thuận tay bế bổng quả phụ xinh đẹp đặt ngang trên giường, cởi luôn chiếc áo trên người cô. Bởi vì bên trong không có nịt vú nên cả nửa thân trên của quả phụ xinh đẹp hiện ra lồ lộ.
Quả phụ xinh đẹp dứt khoát nhắm hai mắt lại, khẽ đưa tay lên để Diệp Phàm cởi áo như một dấu hiệu ngầm đồng ý.
Cổ họng của Diệp Phàm khô khốc, bàn tay không cẩn thận trượt xuống giải đất thần bí của quả phụ xinh đẹp mấy giây, cảm giác cực kỳ mê người, chỉ muốn lập tức thi hành chính pháp.
Từ thái độ của quả phụ xinh đẹp xem ra đã ngầm đồng ý rồi, cho dù có làm vậy thì cũng không để lại hậu quả gì, hơn nữa hiện giờ bản thân mình đang bị lửa nóng của quả Thái tuế thiêu đốt.
Diệp Phàm rốt cục nhịn không được, lý trí bị mây mờ bao phủ, anh hùng nan quá mỹ nhân quan, đàn ông trong thiên hạ có ai mà không như vậy.
Bàn tay hắn đi xuống bên dưới, nhanh chóng đặt lên bụi rậm um tùm, cảm giác chỗ đó đã bắt đầu ẩm ướt.
- Ừ!
Quả phụ xinh đẹp cũng nữa chịu không được, khẽ rên một tiếng.
"Đồ con heo!", Diệp Phàm mắng thầm rụt tay trở lại rồi đến chỗ góc phòng đem một cái bếp than lại.
Có bếp than này thì không khí lập tức ấm áp, bàn tay Diệp Phàm nhẹ nhàng xoa nắn trên ngực quả phụ xinh đẹp, tâm thần hắn đã sớm ổn định, đang ra sức thông máu tụ.
Quả phụ xinh đẹp lại không nghĩ như vậy, còn tưởng rằng đây là Chủ tịch thị trấn Diệp đang dạo đầu, ngay cả dải đất thần bí cũng để cho hắn sờ soạng, cứ thế nhắm mắt nằm trên giường.
Không lâu, quả phụ xinh đẹp cảm giác bộ ngực mình như bắt lửa, đây là vì nội kình của Diệp Phàm bắt đầu tràn ra.
Quả phụ xinh đẹp không rõ tình huống, còn tưởng là lửa dục của mình bốc lên, đôi chân thon dài khẽ mở ra để lộ dải đất thần bí.
- Mẹ kiếp! Loại biện pháp chữa bệnh này thật là khảo nghiệm người. Có lẽ đây đối với mình cũng là một loại ma luyện tâm tính. Nếu như có thể qua được điểm mấu chốt này thì cảnh giới thất đoạn của mình mới có thể ổn định hơn.
Diệp Phàm nghĩ vậy nên bắt đầu gia tăng cường độ làm quả phụ xinh đẹp đã sớm khó nhịn rồi, cứ ư ử như trẻ con khóc, thân thể run rẩy, cái lưỡi đưa ra rất quyến rũ.
Quả phụ xinh đẹp đột nhiên cởi luôn quần lót của mình, chắc là nghĩ sẽ phải cởi hết.
Diệp Phàm cũng không lên tiếng, cũng cũng không phải là nói hắn muốn nhìn cái gì hoặc là có ý nghĩ gì xấu xa mà quả thật trị liệu cần phải thế. Nếu như quả phụ xinh đẹp càng kích động thì máu càng có thể lưu thông nhanh hơn, Kiền Nguyên kim châm thuật càng nhanh có tác dụng.
Vì thế Diệp Phàm không ngăn lại, chỉ chốc lát sau, toàn thân quả phụ xinh đẹp đã thành một con dê béo trắng nõn lồ lộ trước mặt anh Trư.
Hai chân trắng trẻo thon dài nằm thẳng ra, đám cỏ ẩn hiện chập chờn trước mặt Diệp Phàm.
Cảm giác quả phụ xinh đẹp vẫn còn chưa thực sự lên đỉnh, máu vẫn chưa tuần hoàn đủ nhanh, Diệp Phàm khôi phục bình tĩnh, vươn tay ra cho thêm một mồi lửa, chà xát vào lạch đào nguyên mấy cái.
Quả phụ xinh đẹp nhất thời hét to một tiếng, ưỡn cong cả người lên, Diệp Phàm thấy dưới tay mình ươn ướt thì biết đã đủ hỏa hầu.
Liền lấy kim châm cứu ra rồi nhận chuẩn huyệt Thần phong ấn xuống, quả phụ xinh đẹp khẽ a một tiếng, thân thể run lên bần bật.
Hai chân của cô thoáng cái đã đặt lên vai Diệp Phàm, dải đất thần bí để ngay trước mặt hắn, một luồng khí tức quái dị xông lên mũi suýt nữa làm đồng chí Diệp Phàm ngất xỉu, thở dài nói:
- Ai da, có thật là mình không dám động sao, quá diễm tình. Không được, không thể động, vừa động vào thì bệnh sẽ bị bỏ dở đó.
Diệp Phàm cuối cùng vẫn trấn định được, mặc dù bên dưới đã cứng lên như một thanh sắt nhưng hắn vẫn không nhúc nhích, triển lộ ra phong phạm đại sư quốc thuật.
Diệp Phàm không có quản tới cặp chân thon dài của quả phụ xinh đẹp, tiếp tục thi triển thuật châm cứu, thông qua kim châm ép nội kình vào huyệt Thần Phong.
Một giờ sau, Diệp Phàm đã toát cả mồ hôi, loại đau khổ này cũng không phải là người bình thường có thể chịu được, đào nguyên cứ chập chờn trước mặt, cái lưỡi thơm tho hết co ra lại rụt vào.
Lại qua nửa giờ nữa, Diệp Phàm thu khí quy điền, kim châm cũng thu lại, cuối cùng đã thành công. Quả phụ xinh đẹp cảm giác chỗ đau thắt ở ngực đã hoàn toàn biến mất, cả người thư sướng vô cùng.
Diệp Phàm vươn tay ra, nhẹ nhàng nâng cái mông của quả phụ xinh đẹp đặt trên giường, cuối cùng không nhịn được khẽ chạm vào dải đất thần bí rồi giúp cô đắp chăn lại.
Bài thơ này có nhan đề là Thạc nhân – Người đẹp, trích trong tập Kinh Thi của Khổng Tử, tạm dịch
Tay mềm như tranh non lên tươi
Tựa mỡ đọng trắng mướt làn da
Cổ cao lại trắng nõn nà
Hột bầu tề chỉnh răng ngà ngà trong
Trán vuông cao, ngài cong nhỏ rức
Miệng có duyên những lúc mĩm cười
Mắt xinh đen trắng sáng ngời.