- Tôi có cách, đợi lát nữa tôi sẽ thông báo cho người của chúng ta tiếp ứng bên ngoài. Gọi anh xuống dưới chân núi cùng với các huynh đệ hóa trang thành những người quân nhân đi về phía hồ Nha Gia này. Đến lúc đó, nghe thấy phong thanh những người này chắc chắn sẽ giải tán.
Diệp Phàm nói.
- Nhưng không có quân phục, mà ngay cả quân đội Thái Lan bọn họ cũng chưa chắc đã sợ. Nếu không, hồ Nha Gia này đã sớm bị tiêu diệt rồi.
Thiết Tháp nói.
- Quân phục của bộ đội đặc chủng Trung Quốc thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Ừm, có quân phục của bọn họ thì dễ làm rồi. Đám người này sợ nhất là quân nhân TQ mà. Đương nhiên, nếu như số lượng quá ít thì chưa chắc lão Phì đã sợ. Nhưng, những người khách này vừa nghe phong thanh chắc chắn là sẽ về trước.
Thiết Tháp nói.
- Vậy là tốt rồi, có lý do cho chúng ta bỏ chạy. Đến lúc đó quay lại giết là được.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ có thể như thế, nhưng tôi vẫn chưa nhìn thấy cậu mang quân phục đến?
Thiết Tháp hỏi.
- Ha ha, cái này phải để anh nhìn thấy sao?
Hắn cười thần bí.
- Cậu, Thiết Tháp tôi đối xử với cậu thế nào? Cậu còn dấu tôi à?
Anh ta có vẻ tức giận.
- Đừng nói chuyện này nữa, cứu người quan trọng hơn. Đi đi lại lại cũng mất đến mấy tiếng đồng hồ rồi, nếu Đỗ Kiều Kiều thực sự muốn gây sức ép cho Phương Đông Phong tôi cũng sẽ ra tay. Nếu chỉ có một mình tôi còn dễ làm, cứu người rồi chạy, chắc là bọn chúng không đuổi kịp.
Diệp Phàm nói.
- Vậy được, nếu đúng là bị lão Phì phát hiện ra là người của chúng ta làm thì Ngưu Vĩ sơn chúng tôi không ở được rồi. Chình là cả vùng Tam Giác Vàng đều có chỗ dựng thân. Cậu phụ trách mang người của tôi ra ngoài tìm đường sống. Nếu không, tôi thực sự có lỗi với bọn họ.
Thái độ của Thiết Tháp rất kiên quyết.
- Yên tâm đi, tôi không phải là người không có trách nhiệm. Đến lúc đó lão Phì muốn làm gì tôi sẽ dẫn người tiêu diệt bọn chúng. Về mối thù Trác gia của các anh, chờ tôi ra tay cũng sẽ không bỏ qua cho bọn họ đâu.
Diệp Phàm vô cùng khí phách.
- Nếu không tôi trực tiếp phái cao thủ âm thầm đến đưa Phương Đông Phong đi là được? Anh thấy cách đó được không?
Diệp Phàm hỏi.
- Cậu còn mang theo cao thủ? Lợi hại đấy, xem ra cậu đúng là không đơn giản. Cao thủ này có phải ra từ Phí gia không?
Thiết Tháp lúc này không tức giận nữa mà là khiếp sợ.
- Không phải, trong mạng lưới của tôi.
Hắn nói.
- Khả năng của anh ta thế nào?
Anh ta hỏi.
- Lúc bình thường còn cao hơn tôi, nhưng bây giờ anh ta có chút không được bình thường. Cũng không kém so với những cao thủ của thời trước đâu. Tôi nghĩ, để anh ta ra tay bắc cóc Phương Đông Phong đi. Chúng ta ở trong này uống rượu, họ cũng không thể hoài nghi chúng ta được, đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Biện phát tốt như thế tốt nhất là không cần bàn nữa.
Thiết Tháp lắc đầu không thể tưởng tượng nổi.
- Chẳng lẽ cao thủ của lão Phì còn lợi hại hơn của cao thủ thời trước hay sao?
Hắn hừ lạnh một tiếng.
Tôi lo lắng bọn họ có những mối nguy hiểm, con người của lão Phì không đơn giản. Ví dụ như, trên người của chú rể cho bố trí bom thịt người chẳng hạn. Thiết Tháp lắc lắc đầu.
- Bom thịt người là cái quái gì vậy?
Diệp Phàm liền có chút kinh ngạc.
- Rất nhiều nhân vật trong vùng Tam Giác Vàng đã bí mật tự chế vũ khí, ví dụ như bom thịt người chính là một loại.
Bọn họ nhét vào cơ thể người ta những viên đạn nhỏ như hạt đậu tương.
Đến lúc đó anh không nghe thấy ngời ta sẽ ấn một cái máy điều chỉnh thì anh tan xương nát thịt. Cái này thường dùng để khống chế những kẻ không nghe lời.
Thiết Tháp nói.
- Máy điều chỉnh thì cũng phải ở khoagr cách nhất định có đúng không, nếu xa thì không linh đúng không?
Hắn hỏi.
- Nếu là công suất lớn thì khoách cách các máy này có thể cách nhau đến mấy dặm, hơn nữa người cầm máy này chúng ta căn bản không thể đoán được họ ở chỗ nào. Người ta phát ra tín hiệu nhấn một cái là cậu xong đời. Hơn nữa, nếu như cậu cõng Phương Đông Phong trên lưng thì bản thân cậu cũng sẽ bị thương.
Thiết Tháp nói.
- Vậy chỉ có thể tiến hành theo phương án thứ nhất, đến lúc đó cùng nhau hành động. Trói cô ta và Phương Đông Phong ở cùng một chỗ, xem bọn chúng có dám cho nổ cô ta không.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Ừ, phương án thứ nhất được đấy. Nhưng cậu phải chắc chắn.
Thiết Tháp nói:
- Nhưng, tôi quen mặt rồi, chỉ e không giúp được cậu. Nếu che mặt thì sợ không tiện. Thứ hai, chỉ e người ra đánh lộ ra thì tôi đây cũng khổ không ít.
- Yên tâm, không cần anh đích thân động thủ. Hơn nữa, tôi có cách để thay đổi anh.
Hắn cười bí hiểm.
- Thay đổi thể nào?
Thiết Tháp thấy hứng thú.
- Đến lúc đó nói sau.
Diệp Phàm lại cười thần bí.
- Còn dấu diếm nữa.
Thiết Tháp tức giận hừ nói.
Về sau, Diệp lão đại cũng không để ý đến anh ta lén lút vào nhà vệ sinh vận khí làm con rơi phải bay ra, hơn nữa còn kẹp miếng giấy đi ra. Không lâu sau gặp Hồng Hà ở bên ngoài.
Hồng Tà mới là “ám thủ” mạnh nhất mà Diệp Phàm mang đến. Hồng Tà mượn cả chân giả bên kia của Lệ Vô Nhai.
Người nay bây giờ không khác gì người bình thường. Hỡn nữa võ công cao cường cũng là “máy giết” lớn nhất của Diệp lão đại.
Điều đáng tiếc là con dơi của Diệp Phàm không biết nói chuyện, mà hiện tại Lô Định Tông lại hôn mê. Nhưng lúc trước hắn đã thương lượng xong rồi.
May mà miếng giấy kia cũng là màu đen, hơn nữa bây giờ là buổi tối. Tốc độ bay của con rơi cũng cực nhanh, mang theo vật màu đen thì cũng không có mấy người phát hiện ra được.
Một lúc sau, một bóng đen như con rơi núi nhảy lên không trung mà đi. Tuy có trùng hợp một chút những trạm gác ngầm đều phát hiện ra có bóng đen nhưng họ đều cho rằng đó là con chim to, người sao có thể bay lên được.
- Nhất bái thiên địa...
Tên mũi quả dưa gắt giọng hô.
Diệp Phàm phát hiện, Phương Đông Phong không muốn bái. Nhưng anh ta bị hai người phù rể đè xuống. Người này tức đến mức nước mắt ứa ra.
- Nhìn thấy chưa? Chú rể kích động đến rơi lệ kìa.
Tên tóc đỏ của Kê Công sơn lớn tiếng cười trêu gẹo.
- Đó là chắc chắn rồi, có thể thết con gái của lão Phì chúng ta hôm nay như một tiểu mỹ nhân vậy, vị kia không kích động sao được?
Một tên khác gầy tong teo thêm vào.
Ha ha ha, mọi người cùng cười phá lên. Thực ra vẻ mặt của lão Phì lộ ra có hơi âm trầm.
Sau đó, người mới bị đưa vào động phòng.
Nhưng trong đại sảnh mọi người vẫn tiếp tục uống rượu. Con rơi của Diệp lão dại lặng lẽ đi qua.
- Các ngươi ra ngoài hết đi, ta muốn cùng anh Đông Phong động phòng.
Vừa đến cửa phòng mới, Đỗ Kiều Kiều đã đá cho một phụ lão một cái văng ra ngoài, rồi sau đó mang Phương Đông Phong vào động phòng mà lớn tiếng đóng cửa lại.
Những người đi cùng và phù dâu ai cũng sợ cô ta đến mức phải chạy mau chóng mà đi ra.
Nếu lúc cô dâu cần cũng phải bị đánh. Hơn nữa, những người phù dâu đó kẻ nào cũng rất xấu.
- Khách, khách, khách, lên giường, lên giường.
Cô ta bí mật dẫn Phương Đông Phong về phía giường.
- Đừng như vậy, từ từ thôi!
Phương Đông Phong sợ đến mức mặt mũi trắng bệch đi, nhưng Đỗ Kiều Kiều có võ công. Phương Đông Phong công tử cù có đắp thịt vào để được trăm cân cũng không phải là đối thủ của cô ta.
Bốp một tiếng.
Đang ngọ ngoạy thì anh ta bị Đỗ Kiều Kiều cho một cái tát, trên mặt còn hằn rõ vết ngón tay.
Két một tiếng giòn vang, áo đỏ của Phương Đông Phong bị cô ta lột ra một cách thô lỗ.
Tiếp tục lột xuống phía dưới, lộ ra cái quần đùi của Phương Đông Phong. Nhất thời mông của Đại công tử Phương liền lộ hết ra.
- Đồ xấu xí này, ông đây chết cũng không để mày đạt được.
Tính nóng của Phương đại công tử bộc phát, một cú đá phi về phía Đỗ Kiều Kiều.
Bịch bịch ~
Trong phòng vang lên tiếng bùm bụp, cô ta nhắm vào Phương Đông Phong mà đấm. Đương nhiên cô ta vẫn còn tình, không bị Phương Đông Phong đá trúng.
- Chúng... chúng ta uống lễ hợp cẩn lên giường thế nào?
Phương Đông Phong bị đá mặt múi bầm rập, máu chảy ròng ròng, vội chạy kêu lên.
- Chồng tốt, đến đây, uống nào.
Cô ta đột nhiên dịu dàng nhìn về phía Phương Đông Phong. Còn Diệp Phàm suýt nữa thì nôn ra.
- Em Kiều, rượu lễ hợp cẩn này phải từ từ, nếy uống ngay sẽ không tốt cho chúng ta về sau.
Phương Đông Phong vội lau đi máu trên mặt.
- Vậy chúng ta từ từ thôi!
Cô ta nói xong liền đừng lên lấy rượu mang đến trước mặt Phương Đông Phong. Lúc này quần áo của anh ta đã xộch xệch hết cả.
Người đàn bà xấu xí kia một tay đưa rượu, một tay chộp lấy anh ta cười khanh khách:
- Cố lên, khá lắm, khá lắm.
Khụ khụ khụ. Bị ép uống rượu hợp cẩn, mặt của Phương Đông Phong đỏ bừng lên, lên giường lên giường. Đỗ Kiều Kiều ép anh ta lên giường.
Hai người liền cuộn một vòng lên giường.
Nhưng, giằng co một lúc anh ta lại bị ả đá cho một cái. Diệp Phàm phát hiện, đúng như Thiết Tháp nói.
Vật kia của Phương Đông Phong không nhúc nhích được nữa. Diệp lão đại cũng phát hiện của mình cũng như vậy…
Xem ra, tràn đầy đồng cảm rồi.
- Em Kiều, buổi tối tôi không uống nhiều rượu. Em cho tôi thời gian.
Phương Đông Phong bị đánh đến sợm vừa khóc vừa nói.
- Cho anh nửa tiếng, nếu anh vân không khiến tôi hài lòng thì tôi sẽ cắt cái của quý của anh đi.
Vẻ mặt của Đỗ Kiều Kiều đột nhiên biểu cảm không để ý đến kẻ đáng thương mà sang bàn bên cạnh tự uống rượu một mình.
Mấy tiếng trôi qua, đột nhiên có người đi đến thì thầm bên tai lão Phì cái gì đó. Đồng thời cũng có mấy tên thủ hạ khác đến thì thầm vào tai của chủ nhân mình.
Diệp Phàm hiểu được, Hồng Tà đã mang những người giả dạng bộ đội đặc chủng Trung Quốc đến.
Quả nhiên, lão Phì giơ chén rượu lên nói:
- Các huynh đệ, chúng ta cạn một ly.
- Cạn!
Tất cả mọi người đứng lên, cùng cạn một ly.
- Các vị, đêm nay phát hiện ra tình huống khả nghi. Cho nên, nếy tiện xin các vị hãy trở về trước nhưng phải chú ý an toàn. Tối nay Phì mỗ tôi không giữ các vị ở lại nữa, thật có lỗi với các huynh đệ.
Lão Phì nói.
- Vậy chúng tôi xin cáo từ trước.
Tên tóc đỏ của Kê Công Sơn sau khi nói xong cũng tranh đi trước.