Sau khi đi vào trong phòng, ngoài Bộ trưởng Quách Bình Minh còn có Phương Đông Phong và một người trung niên đang ngồi.
- Trợ lý Diệp, xin chào!
Nhìn thấy Diệp Phàm đi vào, ba người Phương Đông Phong đều đứng lên, Phương Đông Phong lên tiếng trước.
- Ha ha, cậu hồi phục rất nhanh.
Diệp Phàm bắt tay anh ta, nhân tiện kiểm tra anh ta một lượt, phát hiện ra Phương Đông Phong bình phục rồi.
Chỉ là bị thương ngoài da, có lẽ phải một thời gian ngắn nữa mới có thể khỏi hoàn toàn, ngay cả vết khâu dưới mũi bị Phì lão chém cũng khỏi rồi.
- Cảm ơn ơn cứu mạng của trợ lý Diệp, Đông Phong tôi một khắc cũng không dám quên.
Phương Đông Phong vô cùng trang nghiêm, có lẽ qua lần bị thương đó cũng đã thay đổi không ít.
- Ha ha, là công việc của tôi mà. Chủ tịch Phương không cần suy nghĩ quá nhiều.
Diệp Phàm thản nhiên nói, thật ra trong lòng cũng cảm thấy vô cùng thoải mái.
- Nói gì vậy, ơn cứu mạng và công việc phải phân biệt rõ ràng. Đối với trợ lý Diệp thì là trách nhiệm công việc, nhưng đối với chủ tịch Phương thì lại khác.
Lúc này, người trung niên mặt gầy đứng cạnh Phương Đông Phong mới cười nói.
- Vị này chính là Bộ trưởng Lưu.
Quách Bình Minh cười giới thiệu.
- Xin chào, bộ trưởng!
Diệp Phàm đưa tay cười, có thể lờ mờ cảm thấy quan hệ của người này với nhà họ Phương vô cùng thân thiết.
- Nghe nói trợ lý Diệp muốn giới thiệu bạn để cùng khai thác mỏ đồng Kỳ Sơn với tôi?
Sau khi bốn người ngồi xuống, Phương Đông Phong đi thẳng vào vấn đề.
- Ha ha, chủ tịch Phương cho rằng mỏ đồng Kỳ Sơn có giá trị khai thác sao?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Là mỏ đồng vô cùng tốt, chỉ là hơi nguy hiểm thôi.
Phương Đông Phong thở dài.
- Muốn có tiền thì không nên sợ nguy hiểm, nếu bạn của tôi có ý định với mỏ đồng Kỳ Sơn thì dĩ nhiên cũng hiểu sự nguy hiểm ở trong đó. Hơn nữa, cũng có chuẩn bị tốt, có anh ấy ra tay giúp đỡ thì không phải là vấn đề lớn.
Vẻ mặt Diệp Phàm bình tĩnh và tự tin.
- Có thể tiết lộ một chút thông tin của bạn trợ lý Diệp không?
Phương Đông Phong xem ra rất có hứng thú với mỏ đồng Kỳ Sơn. Đã bị đánh như vậy mà vẫn không quên nó. Có thể thấy được sự hấp dẫn của mỏ đồng Kỳ Sơn.
- Điều này, tôi muốn biết thái độ của chủ tịch Phương với mỏ đồng Kỳ Sơn trước. Còn nữa, sẽ hợp tác như thế nào. Nếu không, tôi sẽ không tiết lộ thông tin về bạn tôi. Hơn nữa, xin chủ tịch Phương yên tâm, tôi xin lấy nhân phẩm của tôi ra đảm bảo, bạn của tôi tuyệt đối là người đáng tin cậy.
Diệp Phàm nghiêm túc nói.
- Tôi đương nhiên là tin tưởng nhân phẩm của trợ lý Diệp, còn về mỏ đồng Kỳ Sơn thì tôi sẽ không rut lui đâu.
Nhưng việc này còn phải thảo luận với phía tập đoàn Mễ Đông bên Thái Lan thì mới có thể trả lời được. Dù sao, mỏ đồng Kỳ Sơn vốn cũng thuộc về chủ tịch tập đoàn Mễ Đông
Bọn họ cũng không làm nổi nữa nên mới kéo tập đoàn Giang Lưu vào cùng. Lúc đó đã chia là bọn họ sáu còn chúng ta bốn.
Nhưng bây giờ có người mới tham gia, lại phải chia cổ phần công ty thêm một lần nữa. Nhưng việc này tôi cũng đã nói chuyện qua điện thoại với chủ tịch của Mễ Đông.
Ý của ông ta là vẫn muốn nắm quyền kiểm soát. Hơn nữa, người mới tham gia phải chịu trách nhiệm sự an toàn, phải cam đoan rằng có thể làm cho mỏ đồng có thể an toàn mà khai thác tiếp.
Phương Đông Phong nói.
- Ha ha, tập đoàn hai nhà các vị đã bàn bạc trước rồi. Vậy mọi người cho bạn tôi bao nhiêu cổ phần? Chúng ta cứ coi như là đang nói chuyện tán gẫu thôi. Tôi cũng nên nói với bạn tôi sơ sơ một chút đúng không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- %
Phương Đông Phong nhìn Diệp Phàm một cái, cười nói:
- Chỉ là % nhưng so với số tiền đầu tư khổng lồ thì đó cũng không phải là một con số nhỏ.
- Ồ, chủ tịch Phương nghi ngờ khả năng xuất vốn của bạn tôi?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Không phải như vậy, nhưng số tiền đầu tư thật sự không ít.Tôi và chủ tịch Kerry đã tính rồi, tổng ngạch đầu tư vào mỏ đồng Kỳ Sơn đạt tới triệu.
Cho nên, dù là % cổ phần thôi cũng phải bỏ ra ba triệu. Hơn nữa, lợi nhuận tuyệt đối là khả quan.
Hơn nữa, tập đoàn Mễ Đông chiếm phần lớn, dù sao thì mỏ đồng Kỳ Sơn cũng vốn là của họ.
Hơn nữa, họ là công ty bản địa của Thái Lan, rồng ở dưới đất cũng khó mà thắng được hổ.
Phương Đông Phong cười nói.
- Nếu bọn họ mà giải quyết được vấn đề an ninh thì hà cớ gì phải tìm chúng ta đúng không?
Diệp Phàm hừ một tiếng.
- Đương nhiên, nguyên nhân ở bên trong rất phức tạp, tôi cũng không nói rõ được.
Phương Đông Phong nói.
- % này không thể thay đổi được sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không được rồi. Chủ tịch Kerry cho rằng, đây đã là phần lớn cổ phần của công ty rồi.
Phương Đông Phong nói.
- Vậy chuyện mua bán này không có cách nào rồi.
Diệp Phàm nói.
- Tại sao lại nói như vậy?
Phương Đông Phong sửng sốt, hỏi.
- Khai thác ở mỏ đồng Kỳ Sơn thì an toàn chính là vấn đề lớn nhất, mà chúng ta lấy % cổ phần công ty lại còn phải chịu trách nhiệm bảo vệ an toàn cho mỏ
Cậu nói xem, việc thiệt thòi như vậy, bạn tôi có chịu làm không? Nếu mỏ đồng Kỳ Sơn muốn tiếp tục khai thác tiếp thì nhất định phải thành lập một đội cảnh sát lớn mạnh.
Đội ngũ này không giống với những người của công ty bảo vệ khác trong nước. Đội ngũ này phải bảo vệ an toàn trong khu Tam Giác Vàng.
Cho nên trong đó phải có cao thủ. Hơn nữa, phải có cao thủ cực kỳ bản lĩnh bảo vệ thì mới được.
Cao thủ như vậy, nói thật, mọi người sẽ không mời được, dùng bao nhiêu tiền cũng sẽ không mời được cao thủ như vậy.
Nhưng bạn của tôi thì có thể. Nếu không bảo đảm được an toàn thì mỏ đồng Kỳ Sơn chỉ là một cái bánh lớn treo ở trên trời mà thôi.
Mà công ty của bạn tôi lại phụ trách một công việc quan trọng, anh nói xem, % có thể làm anh ấy động lòng không?
Diệp Phàm hỏi.
- % không ít, trợ lý Diệp, chúng tôi đã tính toán rồi, chỉ tính lợi nhuận trong vòng một năm cũng không dưới một triệu.
Mà mỏ đồng Kỳ Sơn cũng không phải là chỉ khai thác một năm là xong, nó có thể khai thác hơn mười năm, thậm chí là nhiều hơn.
- Cộng lại là một con số không nhỏ đúng không?
Phương Đông Phong nói,
- Còn về cao thủ, có tiền thì có thể sai khiến được cả ma quỷ, chỉ cần có tiền, tôi tin rằng không thể không mời được một siêu cao thủ đúng không?
- Ha ha, nếu như có thể mời được thì chỉ cần hai công ty là có thể làm được rồi. Bạn tôi cũng không nhất thiết phải đến để lấy tiền của mọi người đúng không?
Diệp Phàm bình tĩnh cười nói. Mặt Phương Đông Phong cứng đờ, có chút mất tự nhiên.
- Ha ha, trợ lý Diệp, thật ra, có một số chuyện không nên nhìn bề ngoài đúng không? Tập đoàn Giang Lưu là một tập đoàn tương đối có thế lực ở trong nước. Phần lớn công ty của bạn anh đều không ở trong nước có phải không?
Lúc này, Bộ trưởng Lưu cười nói.
- Ha ha, trước đây không cho rằng công ty của bạn tôi, chủ tịch Phương cũng có thể làm được tốt.
Diệp Phàm cười nói, rõ ràng là không nhượng bộ.
Vì lời nói của Bộ trưởng Lưu có chút khoa trương, ra vẻ ám chỉ rằng nhà họ Phương có thế lực, có thể giúp đỡ bạn của Diệp Phàm.
- Việc này mấu chốt là ở phía tập đoàn Mễ Thước của Thái Lan, bọn họ giữ % cổ phần của công ty nhất quyết không nhả ra.
Hơn nữa, trong sáu phần này còn có ba phần trong đó là quyền sở hữu khoáng sản ban đầu.
Hai mươi triệu tiền đầu tư trên thực tế họ chỉ bỏ ra sáu triệu tiền mặt, còn cho mọi người % cổ phần trên thực tế cũng là phần của công ty chúng tôi.
Nếu lại cho nữa thì công ty chúng tôi còn làm làm gì đúng không?
Phương Đông Phong nói nguyên do.
- Ha ha, nếu họp lại để phân chia cổ phiếu một lần nữa thì tập đoàn Mễ Đông của Thái Lan muốn giữ % cổ phần cũng không được.
Hơn nữa, tôi cho rằng bọn họ được quy quyền sở hữu ra tiền mặt, chiếm triệu cũng qua nhiều rồi.
Mỏ quặng đồng này có hàm lượng đồng rất cao, nếu như không thể khai thác thì nó chỉ là một đống đá, một đống bỏ đi ở nơi thâm sơn.
Đừng nói là sáu triệu, một nửa tờ giấy cũng không đáng giá.
Diệp Phàm cười lạnh nói.
- Có cách nào. Người ta là thổ địa mà. Hiện giờ, những công ty nhìn vào mỏ đồng này cũng không phải là ít.
Phương Đông Phong thở dài.
- Vậy để bọn họ đi khai phá là được rồi.
Diệp Phàm hừ nói.
- Trợ lý Diệp, thật sự không thể thương lượng được sao?
Phương Đông Phong hỏi, sắc mặt đã bắt đầu trầm xuống.
- Nếu hợp tác khai thác, về an ninh chúng tôi phụ trách chính. Nhưng ít nhất phải cho bạn tôi % cổ phần công ty. Nếu không, việc này không cần phải nói nữa.
Diệp Phàm cương quyết.
- Điều này tuyệt đối không được, không chỉ tập đoàn Mễ Đông không đồng ý mà ngay cả tập đoàn Giang Lưu chúng tôi cũng không thể đáp ứng được. Nếu trợ lý Diệp vẫn giữ ý kiến như vậy, việc làm ăn này coi như thất bại.
Phương Đông Phong cũng cương quyết, bắt đầu thể hiện bản tính công tử.
- % vẫn còn là ít. Bởi vì việc giữ an ninh là việc mấu chốt trong quá trình khai thác, nếu như không được thì coi như là vừa rồi chúng ta chỉ nói chuyện phiếm.
Diệp Phàm hừ lạnh nói.
- Ha ha, tôi thấy chúng ta hay là cứ uống rượu, dùng bữa đi, việc kinh doanh thì cứ để sau nói, có một có chuyện phải từ từ thương lượng đúng không? Mỗi người lùi một bước là được rồi.
Quách Bình Minh đứng lên làm hòa.
- Việc này không cần bàn nữa, tôi chỉ giữ thái độ này. Hôm nay tôi có việc phải về trước.
Phương Đông Phong nhăn mặt, căn bản là không nể mặt Quách Bình Minh.
Anh ta đứng lên, nhìn Diệp Phàm một cái, cười lạnh nói:
- Ân tình của trợ lý Diệp, nhà họ Phương chúng tôi sẽ trả. Yên tâm, Phương Đông Phong tôi nói một là một, hai là hai rất rõ ràng. Nhưng sau này chúng ta không thể cùng làm việc được rồi.
- Mọi người đương nhiên phải trả, sinh mạng là vô giá mà. Còn về chuyện sau này, có qua lại hay không còn phải xem Diệp Phàm tôi có vui hay không đã. Có nói chuyện làm ăn thì phải xem Diệp Phàm tôi có vừa ý hay không.
Diệp Phàm hừ lạnh, còn kiêu ngạo hơn Phương Đông Phong gấp trăm lần.
- Được! Được! Trợ lý Diệp rất có khí phách. Tôi hy vọng trợ lý Diệp có thể giữ mãi khí phách này. Cáo từ!
Phương Đông Phong vừa nói xong, liền đứng dậy đi luôn. Bộ trưởng Lưu cũng ngại ngùng xin lỗi một tiếng rồi đi theo.
- Phương đại công tử, thật là quá kiêu ngạo.
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, uống một ngụm canh.
- Haiz… lớn nhỏ trong nhà họ Phương đều như vậy. Xin lỗi trợ lý Diệp!
Quách Bình Minh cũng có chút xấu hổ.
- Không sao, không lâu sau, tôi tin rằng anh ta sẽ quay lại thương lượng với tôi.
Diệp Phàm chắc chắn.