- Nếu các cô đồng ý, tôi có thể làm chuyện này. Diệp Phàm nói, hắn cũng hiểu có chút kì lạ cho nên phải làm người hiền lành.
- Thực sự anh đồng ý giúp chúng tôi? Xa Kim Linh sửng sốt, cũng không bỏ chạy ngay.
- Đương nhiên là có điều kiện rồi. Diệp Phàm nói.
- Cái đó không được. Xa Kim Linh hừ nói.
- Cô nghĩ sai rồi, Diệp Phàm tôi đã gặp qua vô số phụ nữ, hạng như cô ấy mà, cho dù có nằm ngửa trên giường thì Diệp Phàm này cũng chẳng thèm để ý đâu. Diệp Phàm hừ lạnh nói. Thực ra, phản ứng của hắn không hợp với thực tế.
- Vậy anh cần điều kiện gì? Anh có thể nói trước xem. Xa Kim Linh hừ nói.
- Tôi không nói với cô. Gọi Xa Hạo Thủy đến nói chuyện với tôi. Diệp Phàm rất bá đạo. Xa Kim Linh vừa nhìn mặt đã đỏ bừng lên.
- Được, tôi sẽ nói với cha tôi. Xa Kim Linh gật đầu.
Phản ứng của Xa Kim Linh rất nhanh.
Không lâu sau Xa Kim Linh gọi điện thoại đến mời Diệp Phàm đến Thủy Châu Phi Vân Các ăn cơm tối.
Phi Vân Các chính là do Diệp gia một trong bốn đại gia tộc ở Thủy Châu mở. Lô gia cũng tính là một nhà. Diệp Khả Hinh cùng Lan Điền Trúc năm đó còn có cả Triệu Tứ, Tống Trinh Dao được xưng là tứ mỹ của Thủy Châu.
Bốn người này có kết giao với Diệp Phàm. Còn chú của Diệp Khả Hinh Diệp Kính Khai chính là ông chủ của Phi Vân Các này.
Đối diện với Phi Vân Các là một nhà khách cao tầng, đến đây nghỉ cũng không rẻ. Năm đó ở đây Diệp Phàm đã quen biết Thiết Chiêm Hùng từ đó gia nhập Tổ A. Cũng từ đó mà thay đổi cả vận mệnh cuộc đời của Diệp Phàm.
Có thể nói con đường làm quan của Diệp Phàm là không thể tách rời với tổ A. Diệp Phàm mấy lần đề bạt cùng với những quả đấm đều có liên quan đến thành tích.
Sau nhiều năm Diệp Phàm lại đứng trước Phi Vân Các lòng vẫn đầy cảm xúc. Còn ở Đại Đường không có ai phát hiện ra bóng dáng của Diệp Phàm. Có lẽ Diệp gia cũng thay đổi người rồi.
Xa Đông Đình mặt dày đến nhà rồi, Còn có Xa Hạo Thủy cùng với tiểu thúc Xa Lâm. Xa Kim Linh đang ngồi, ba người đại diện cho Xa gia đều đã tới.
- Trợ lý Diệp trẻ tuổi đầy triển vọng ha. Xa Đông Đình hiểu người đối diện với mình. Trong lòng bực bội muốn chết nhưng vẻ mặt vẫn phải tươi cười, có thể thây được công phu thâm hậu của ông ta.
- Ha ha, không ngoài miệng không có râu thì bị người ta nói không làm được việc mà. Diệp Phàm cũng cười ha ha, nắm tay đối phươg ngồi xuống.
- Trợ lý Diệp, canh lợn rừng ở Phi Vân Các hương vị rất ngon, thử chút nhé? Xa Hạo Thủy cười ha ha nỏi. Nhìn về phỉa con gái, Xa Kin Linh liền ngồi xuống bên cạnh Diệp Phàm, đứng lên rót cho Diệp Phàm một chén.
- Ừ, hương vị đúng là rất được. Vẫn như trước. Diệp Phàm uống một ngụm cảm thán nói.
- Trước kia trợ lý Diệp đã từng đến đây? Xa Lâm hỏi.
- Trước kia rất lâu rồi, năm đó Diệp mỗ còn công tác trong huyện cũng có đến đây. Hơn nữa ông chủ của Phi Vân Các này tôi có quen biết. Nhưng đã lâu rồi không liên lạc. Diệp Phàm cười nói.
- Ông chủ của Phi Vân Các không đơn giản đâu, là một trong đại gia tộc ở Thủy Châu đấy. Xa Đông Đình cười nói.
- Đúng vậy, bây giờ chúng tôi đã mua Lô gia một trong gia tộc. Trợ lý Diệp học rộng như vậy hẳn là biết vòng luẩn quẩn này chứ? Xa Hạo Thủy nói.
Diệp Phàm biết rất nhanh Xa gia đã dẫn đến chuyện của Lô gia. Chuyện này không đợi được nữa rồi, ngồi cũng không yên nữa rồi.
- Xa gia chủ, chuyện này ở trên mặt bàn hà tất chúng ta phải vòng vo. Diệp mỗ cũng là có ý tốt. Tôi nghĩ, hai nhà các ông đánh nhau cũng đến mấy trăm năm rồi.
Dù có ân oán gì thì cũng là chuyện của mấy trăm năm về trước. Thời đại đó do có những hoàn cảnh đặc thù mà thành.
Trước kia ngay cả chuyện phát sinh huyết chiến cũng đã là chuyện của quá khứ. Ân oán này vẫn nên bỏ qua không phải sẽ tốt cho mọi người sao?
Tôi thấy hà tất phải thế chứ? Hơn nữa chuyện lần này cũng là do các ông khơi mào trước đúng không? Các công ra tay với Trưởng ban Minh Châu của Lô gia, bây giờ người ta không nương tay cũng là lẽ thường.
Dù làm chuyện gì, tất cả mọi người nên đổi vị trí cho nhau mà nghĩ lại. Nếu ông đổi là Lô gia cũng sẽ không nương tay? Diệp Phàm nói.
- Trợ lý Diệp nói cũng có lý, nhưng cậu không hiểu được cuộc đấu ngầm đã mấy trăm năm của hai nhà chúng tôi đâu.
Nói là đọ sức cũng đúng. Mãi đến giờ vẫn chưa dừng lại. Chính là năm đó Quốc dân đảng vẫn còn có người chết.
Đương nhiên từ sau khi Trung Quốc được giải phóng không còn tái sinh chuyện chết người nữa, nhưng chuyện đả thương thì vẫn có.
Thực ra, mệt thì mọi người đều đã hiểu. Ai cũng mệt nhưng không có cách nào khác, kết quả mà các lão tổ tiên tạo thành thật là phức tạp.
Ai cũng mặt dày không muốn dừng lại. Cứ như vậy tạo thành một ác nghiệt tuần hoàn. Xa Hạo Thủy nói.
- Không phải chúng tôi không muốn hóa giải mà là hóa giải không được. Xa Lâm thở dài.
- Ân oán này quá sâu đậm, muốn cởi bỏ rất khó. Nhưng, nếu nói là không thể hóa giải được thì cũng chưa chắc. Diệp Phàm nói.
- Trước kia cũng có người từng ra mặt hóa giải nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
Vì, nói chuyện không xong. Nếu không chúng tôi chúng tôi đã không để cho Kim Linh mới tuổi đã phải dời khỏi gia đình.
Kim Linh là bảo bối của Xa gia chúng tôi. Nếu không phải vì tăng cường thực lực Quốc thuật thì đâu có ai muốn dời xa một đứa trẻ còn nhỏ như vậy. Xa Đông Đình nói.
- Bái sư, tôi nghĩ cũng được. Thân thủ của Kim Linh bất phàm. Không biết là đệ tử được môn phái nào chỉ dạy? Diệp Phàm hỏi.
Cũng biết Xa gia đề cập đến Kim Linh là điều kiện muốn đàm phán. Còn ra vẻ có ý cảnh cáo mình.
- Ha ha, chuyện này không thể trả lời được. Sư môn có dặn dò tôi, thật xin lỗi trợ lý Diệp. Xa Kim Linh cười thần bí nói: - Nhưng sư phụ tôi là một cao thủ. Lăng không vừa trượt có thể đi tới dặm. Có người gọi bà ấy là chim bay.
Xa Linh nói những câu này rất tự hào, Diệp Phàm đoán rằng sư phụ của cô ta cũng là một cảnh giới tiên thiên rồi.
- Vậy thì quá ghê gớm rồi, chắc chắn sư phụ trong Không động thần cung không hề đơn giản. Diệp Phàm cố tình trả lời, bởi vì trên đầu Kin Linh có luyện hồn mộc làm thành chiếc trâm cài tóc.
- Sao anh biết? Quả nhiên Xa Kim Linh thốt ra, hơn nước vẻ mặt còn ngốc nghếch thì phụ thân.
- Không phải chúng ta nói. Xa Hạo Thủy lắc đầu.
Trong lòng Diệp Phàm liền mừng rỡ.
- Kiến thức của trợ lý Diệp đúng là phong phú, ngay cả Không động thần cung mà cũng biết. Tôi cũng có nghe Cung chủ nói qua, Thần cung của chúng tôi mấy trăm năm rồi chưa lộ diện. Hiện giờ, không có ai biết nó. Không biết trợ lý Diệp sao lại nhìn ra tôi xuất thân từ Không động thần cung? Xa Kim Linh thực sự bị bất ngờ,
- Ha ha, nếu như cô có thể nói một vài chuyện về Không động thần cung thì tôi sẽ nói cho cô biết. Nếu không tôi cũng chỉ biết cáo lỗi không thể trả lời. Diệp Phàm nhún vai.
- Thôi, không nói thì không nói. Tôi biết nhất định là anh đoán mò. Nhưng, may là cho anh chó ngáp phải ruồi thôi. Xa Kim Linh tát vào miệng bất mãn nói.
- Đó là suy nghĩ của cô. Nếu như Diệp mỗ tôi không có chút tinh mắt nào thì cũng không để lộ ra cho cô biết đâu. Về phần sư phụ Phi điều của cô chỉ có thể nói rõ rằng khinh công của bà ấy không tồi mà thôi. Diệp Phàm tiếp tục ra vẻ thần bí hơn nữa còn đang dùng tâm kế đấu với Xa Kim Linh.
- Được lắm, ngươi cứ nói bừa đi. Sư phụ của ta không chỉ gỏi khinh không mà một sợi lông trong tay bà ấy cũng có thể rắn chắc không vàng nào sánh được. Xa Kim Linh bất mãn nói.
- Có phải thế này không? Diệp Phàm cười thần bí, phất một cái. Lấy ra tờ giấy ăn mềm nhũn trên bàn.
Diệp Phàm liền dựng thẳng tờ giấy ăn lên, hơn nữa nó giống như một miếng sắt mày trắng lạ thường, Diệp Phàm liền ấn một cái trên không trung.
Người của Xa gia liền bị chấn động, bởi vì một tờ giấy ăn được chế biến từ gỗ táo lại có thể biến thành lưỡi dao cắt như vậy.
Diệp Phàm phi tờ giấy ăn ra, không hao tổn gì. Hắn nhấm một cái trên bàn tạo thành một khe hở giấy ăn sắt biến mất không chút tăm hơi.
Đây là Diệp Phàm dùng phương pháp luyện vật luyện bàn thành những khe hở nhỏ bé.
- Người này... người này hình như đang làm ảo thuật? Xa Lâm không nhịn được thốt lên.
- Ha ha, chỉ có cao thủ mới làm được ảo thuật như vậy. Diệp Phàm cười thần bí nhìn Xa Kim Linh chằm chằm.
- Lẽ nào trợ lý Diệp đến tiên thiên rồi? Xa Kim Linh kịp phản ứng, lắm bắp hỏi.
- Cô nói đi? Diệp Phàm mỉm cười, không dọa chế người của Xa gia nữa.
- Quả nhiên là quản lý mới, chẳng trách trợ lý Diệp còn trẻ như vậy mà đã làm trợ lý cho Trưởng ban Bộ công an. Những chiên thức ấy chưa xứng với chức vị của cậy chứ? Xa Hạo Thủy cảm thán nói.
- Quản lý mới, điều này đối mặt với thân thủ của trợ lý Diệp cũng chỉ là trò trẻ con mà thôi. Xa Lâm cũng thở dài.
- Vốn dĩ chúng tôi còn lo lắng trợ lý Diệp không chịu nhận làm người giảng hòa cho Lô gia. Xem ra bây giờ...
Chiêu thức đó cũng đủ để cho người nhà Lô gia tâm phục rồi. Mặc dù đang là xã hội hiện đại nhưng hai nhà chúng tôi vẫn là những gia tộc ảnh hưởng của võ học.
Lô gia có thể quen biết được trợ lý Diệp đó là may mắn của Lô gia. Xa Hạo Thủy thở dài: - Trợ lý Diệp, cậu nói điều kiện đi.
- Đương nhiên phải nói chứ, chuyện làm người giảng hòa này không dễ làm. Lô gia vẫn không chịu nói chuyện, như vậy tôi phải trấn áp tính cứng rắn của Lô gia xuống.
Cái này là đắc tội với Lô gia rồi. Còn Diệp Phàm tôi cũng không phải là Quan Thế Âm Bồ Tát cứu khổ cứu nạn.
Điều kiện của tôi chính là từ nay về sau Xa gia phải nghe tôi. Đương nhiên, ý nghe này của tôi không phải là bảo các ông làm gì thì các ông phải làm cái đó.
Lúc có chuyện lớn tôi mới bàn với các ông. Hơn nữa, Diệp Phàm tôi cũng sẽ không làm gì khiến các ông bị tổn thất đâu. Câu cuối cùng mà Diệp Phàm nói vô cùng khách khí.
- Trợ lý Diệp, ý của cậu là từ nay về sau Lô gia phải dựa vào cậu? Vẻ mặt của Xa Hạo Thủy có chút u ám.
- Ông nói như vậy cũng đúng, nói dễ nghe một chút thì là hợp tác thôi. Diệp Phàm cười nói.
- Trợ lý Diệp, khẩu khí của cậu quá lớn đấy?
Xa Đông Đình hừ lạnh nói, có phần tức giận.
- Xa gia là gia tộc có ngàn năm lịch sử, sao có thể làm nô tài cho trợ lý Diệp anh được. Chuyện này không thể. Xa Kim Linh hừ lạnh nói.
- Nô tài, đó là của thời cổ đại rồi. Xã hội hiện đại không có cách nói này. Hơn nữa Xa gia vẫn tự do cơ mà đúng không? Diệp Phàm hừ nói.