- Được được, Huyễn Ma ta hôm nay cuối cùng cũng nhìn thấy cái gì gọi là vô liêm sỉ rồi. Rõ ràng là ngươi làm hỏng chuyện tốt của ta, cũng là ngươi làm ta thành ra thế này. Cuối cùng lại còn muốn ta vì ngươi mà đấu tranh sao?
Huyễn Ma nói.
- Ông không ở cũng được thôi, vậy bây giờ đi đi, tôi không giết ông. Nhưng ở đây không thể cho ông ở được. Ông theo tôi ra bên ngoài giống rồi ông thích đi đâu thì đi. Diệp Phàm tôi nói lời giữ lời.
Diệp Phàm nói.
- Vậy cùng với việc ngươi dùng diệt hồng thương trạc tử có gì khác ta chứ?
Huyễn Ma lầm bầm nói.
- Chính là như thế, có lẽ hy vọng của ông chính là muốn kí thác lên người ta. Cho nên, ông phải nghe lời tôi. Tôi là người duy nhất giúp được ngươi chuyển kiếp. Nếu ta chết thì ông cũng không sống nổi đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Thôi, xem này hôm nay là ngày xui xẻo của tôi. Năm đó, Huyễn Ma oai phong lẫm liệt vậy mà hôm nay phải lưu lạc thế này. Sơm biết hôm nay không bằng nắm đó thì cùng Thiên Tâm xuống suối vàng cho xong, tránh được tình thế thê thảm như ngày hôm nay. Bị một con búp bên bắt nạt như thế.
Bỗng chốc Huyễn Ma như có cảm giác mất mát thực sự.
- Thiên Tâm, lẽ nào là người trong tim ông sao? lấy người này là tốt, Thiên Tâm có lẽ cũng là một cao thủ chứ?
Diệp Phàm thấy hứng thú.
Đối với chuyện của cổ nhân tên này đều có hứng thú. Bởi vì hắn có thể học được nhiều bí quyết từ trong đó mà xã hội hiện đại không có được, thu hoạch những kinh nghiệm quý giá.
- Đương nhiên, cô ấy là sư muội của ta. Cũng là một trong số thiên thập địa ma. Nhưng cô ấy là trong cửu thiên. Chính cố ấy đã phá ảo ảnh của ta. Ôi, sư muội, đây là muội có tội gì? Cuối cùng muội lại là người đi trước ta.
Huyễn Ma còn có vẻ si tình.
- Vậy xem ra người trong Cửu Thiên đó đều lợi hại hơn ngươi. Nhưng, sư muội phá ảo ảnh của ngươi sao lại đi tước?
Diệp Phàm hỏi.
- Cô ấy phá ảo ảnh của ta, chính là cô ấy không đành lòng nhìn tôi bị người của Cửu Thiên giết chết. Lúc tôi bị thương lặng cô ấy đã quay đầu bảo vệ tôi. Kết quả là trúng một trưởng của người Cửu Thiên. Ôi...
Huyễn Ma dường như rơi lệ.
- Được rồi, nhưng Huyễn Ma. Ngươi đã qua lần chuyển kiếp, lần nay cũng coi như là người chuyển kiếp thành công. Dù thành ra như vậy, ngươi cũng gần giống với người khoảng tuổi. Thời đó có phải là triều Tống không?
Diệp Phàm hỏi.
- Thúi lắm, Triều Tống đã là gì.
Không ngờ là Huyễn Ma lại hừ lạnh nói.
- Lời này của ngươi là có ý gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Lão Ma ta là người của thời Tam Quốc, năm đó ta đã là cao thủ thì Gia Cát Lượng mới chỉ đang mặc khố thôi.
Huyễn Ma hừ nói.
- Vậy cũng phải khoảng năm rồi, chuyện này. Ngươi đã chuyển kiếp qua thời lẽ nào người của mỗi thời ngươi đều sống được khoảng năm sao? xem ra Gia tộc Akiyama thật sự là trường thọ.
Diệp Phàm nói, có chút không tin vào chuyện này.
- Có gì lạ sao, cao thủ thoát thần sống đến tuổi là chuyện bình thường. Không sống được quá tuổi mới là không bình thường. Cái gì gọi là thoát thần, đó chính là cao thủ phong giới cao nhất trên trái đất của chúng ta.
Huyễn Ma nói.
- Không phải chứ, không phải Vũ Vương Thước lợi hại hơn các ông nhiều sao?
Diệp Phàm nói châm chọc.Chính là muốn nói những lời sáo rỗng này.
- Ừ, cũng khá lắm, ngươi cũng biết y sao.
Huyễn Ma hình như bất ngờ.
- Tôi không thể biết sao? có gì lạ à? Tôi còn biết rất nhiều, có lẽ còn biết nhiều hơn ông đấy!
Diệp Phàm mặt dày nói.
- Ngươi ba hoa thôi, ngươi biết nhiều hơn ta? Sao có thể thế đươc. Từ kinh nghiệm chuyển kiếp thời từ Tam Quốc đến bây giờ mỗi lần chuyển đều rất hung ác. Nhưng, cuối cùng vẫn chuyển kiếp được cho đến tận bây giờ, sóng gió của năm ta đều trải qua. Đương nhiên, trừ khoảng thời gian ta chuyển kiếp không thành công ra.
Huyền Ma nói.
- Không thành công, có ý gì vậy? Không thành công sao ngươi có thể sống đến thời Akiyama Mita kia được.
Diệp Phàm có chút chưa hiểu.
- Thực ra nói cho ngươi biết cũng không tiện lắm, cũng không phải là mỗi thời để chuyển kiếp thành công. Hơn nữa, cũng không phải là mỗi thời đểu sống được đến tuổi.
Chẳn qua là thời gian có khoảng cách. Ví dụ như, dáng vẻ của ta bây giờ thuộc về trong đầu Akiyama Mita trước đây.
Chờ một ngày ta chọn được mục tiêu thì lúc đó yêu cầu của ta mới có thể chuyển kiếp được. Cho nên, thực ra, mặc dù ta nói ta là người thời Tam Quốc
Nhưng ta thực sự chuyển kiếp thành công ở các triều đại cũng không dài.
Thậm chí có những triều đại tôi cũng không rõ. Hơn nữa, sau tôi chuyển sang kiếp khác đều say mê luyện công. Trong lòng chỉ có một suy nghĩ đột phá đến cảnh giới thoát thần.
Làm gì có thời gian mà đi xử lý đến những chuyện linh tinh, may Akiyama nhà nào cũng rất giàu có cũng giải trừ được sự lo lắng của ta.
Huyễn Ma nói:
- Nhưng, nhìn qua tuổi tác của ngươi cũng không phải là lớn. Hơn nữa, khuôn mặt này của ngươi cũng không phải là khuôn mặt ban đầu.
- Ông nhìn ra sao?
Diệp Phàm hỏi, cũng không ngạc nhiên nhiều.
- Đương nhiên rồi, bộ mặt này của ngươi đã trải qua quá trình cơ bắp tạm thời bị biến dạng. Thực ra, chớp mắt là ta có thể nhìn ra bộ dạng ban đầu của ngươi. Cũng khá lắm, qua loa mà vẫn đẹp trai. Tuổi chắc khoảng ?
Huyễn Ma nói.
- Ừ, tôi biết không trốn được con mắt của ông. Nếu không sao có thể gọi là cao thủ thoát thần cảnh được đúng không?
Diệp Phàm nói.
- Đó là đương nhiên rồi, chúng ta là mắt thần là gì nào? Nhưng, sao ngươi lại biết một số chuyện của Vũ Vương Thước, có phải nghe người trong nhà kể không?
Hình như Huyễn Ma cũng cảm thấy hứng thú với chuyện này.
- Ông nói trước đi, ông bảo chuyện gì cũng biết còn gì?
Diệp Phàm hỏi.
- Muốn ta nói sao?
Huyễn Ma người này có giống những tố chất thần kinh, nhất thời trở nên thông minh thực sự, rồi nhất thời lại thành hồ đồ đến ngu ngốc.
- Chúng ta trao đổi thông tin là được, cũng không thể nói là ai lợi hơn ai. Thực ra, Vũ Vương chết đã mấy ngàn năm tồi, về ông ta vẫn còn là một câu đố, lẽ nào ông không muốn giải câu đố cho ông ta hay sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Người này là bí mật lớn nhất trong thiên hạ, nghe nói là sau đó mấy ngàn năm còn có cao thủ tìm kiếm bí mật của ông ta. Nói đến người này, ta là ngươi rõ nhất. Bởi vì, Cửu Thiên Thập Địa Ma chúng ta có chút quan hệ với ông ta.
Huyễn Ma nói.
- Có quan hệ?
Diệp Phàm thốt ra, ngay cả hơi thở cũng gấp hơn. Một tia thay đổi này Huyễn Ma cũng cảm nhận được, y cuời gười nói:
- Trong người thì có đến cao thủ nghe thấy câu này thì có tâm trạng giống ngươi.
- Có gì lạ sao? bí mật của Vũ Vương rất kì lạ. Cũng rất thần bí, chúng tôi muốn tìm hiểu cũng là bình thường.
Diệp Phàm ra vẻ đứng đắn.
- Biết vì sao gọi là “ Cửu Thiên Thập Địa Ma” không?
Huyễn Ma nhìn thấy tình hình của Diệp Phàm như vậy dường như là người này đã lấy lại được không ít cân bằng rồi.
- Không biết.
Diệp Phàm thành thật lắc đầu.
- Đã từng nghe về đại sư Cửu Chỉ chưa?
Vẻ mặt của Huyễn Ma có vẻ biểu cảm.
- Lẽ nào là thần đạo Cửu Chỉ sao?
Diệp Phàm thuận miệng nói ra.
- Xem ra ngươi biết cũng không ít đâu, ngay cả ông ta mà ngươi cũng biết khá lắm. Ngươi là một ngươi hiện đại biết nhiều nhất mà ta gặp đấy.
Huyễn Ma gật đầu khen ngợi:
- Đừng nhìn ta như vậy.
Chính là một người của Akiyama Linyifu, cháu của ta trên danh nghĩa vụng về vô cùng. Về người này nó không hiểu một chút nào.
Xem ra sống uổng phí cả một đời. Con cháu đời sau Gia tộc Akiyama của ta hèn nhát như vậy, thật đúng là bôi nhọ thanh danh của Gia tộc Akiyama ta.
- Ngươi đừng có kêu ca, đó là Gia tộc Akiyama của người khác. Còn ngươi là chim bồ câu trên tổ chim ác mà thôi, còn ở đây nói to vênh váo gì chứ.
Diệp Phàm không để mất thời cơ gõ cho người này một chút, nếu không không hiểu là y còn vểnh đuôi đến bao giờ nữa.
- Lời này của cậu không chính xác rồi, thời đầu tiên là ta chiếm cơ thể y. Nhưng thực ra, sau này phải coi như là trong ta có ngươi, trong ngươi có ta. Ta chính lã lão tổ tông của gia tộc Akiyama.
Huyễn Ma nói.
- Ngươi là lão tổ tông của Gia tộc Akiyama, nhưng ngươi một chút cũng không giống lão tổ tông.
Ngươi nhìn xem, ngươi chọn trúng một người của Gia tộc Akiyamachiếm cơ thể của anh ta, đây là chuyện mà một lão tổ tông nên làm sao?
Hơn nữa, lần này ngươi lại muốn làm như thế, đến cả Mako cháu gái của mình cũng không buông tha.
Loại hành vi này của ngươi nói không dễ nghe một chút thì chính là không bằng chó lợn.
Diệp Phàm không hề sợ y nhân cơ hội này giáo huấn cho y một trận.
- Vậy đã là gì. Chính là vì có ta mà Gia tộc Akiyama mới đứng được sừng sững ngàn năm không ngã.
Nếu ta chọn cơ thể của một người trong gia tộc khác để chuyển kiếp, Gia tộc Akiyama sẽ vì không có cao thủ sớm đã bị kẻ thù giết chết rồi.
Mượn Mako mà nói, đó là vì thân thủ người của Gia tộc Akiyama trước kia chuyển kiếp đều có một nửa cảnh giới.
Akiyama Linyifu là một tên khốn nạn, hèn yếu. Đến giờ sống nửa đời người rồi mà mới luyện đến một nửa của cảnh giới tiên thiên.
Nếu như không có Thự Tử phối hợp, dù có thuật Hồng huyết đao trợ giúp căn bản ta cũng không thể hoàn thành thuật chuyển kiếp thành công được.
Người không vì mình trời tru đất diệt. Huống chi, ta cũng là vì sự thịnh vượng của Gia tộc Akiyama.
So với sự diệt môn, tính mạng của một người có tính vào đâu? Hơn nữa, đã ngàn năm rồi, ta còn một mục tiêu lớn nhất chính là tìm thất người nhà sư muội.
Nghe nói cô ấy còn một em gái, tôi nghĩ liệu có phải cô ấy đã chuyển kiếp rồi không. Còn em gái cô ấy và đời sau của Cửu Chỉ có quan hệ gì không?
Huyễn Ma nói, vẫn còn có chút lý luận sai lệch, đến Diệp Phàm cũng cho ông ta bế tắc.
Lẽ nào Cửu Thiên chính là truyền nhân của Cửu Chỉ? Nhưng chuyện này cũng không đúng. Sư muội Thiên Tâm của ông là một trong số Cửu Thiên. Nếu nói bà ta là truyền nhân của Cửu Chỉ đạo thần, vậy cũng là thế sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngươi nói không sai.
Huyễn Ma nói một câu khiến Diệp Phàm sợ đến ngây dại.
- Ta biết ngươi sẽ có biểu hiện như vậy mà.
Huyễn Ma đắc ý nói.
- Sao có thể, các ngươi đều là truyền nhân của Cửu Chỉ đạo thần. Sau này, rốt cuộc là chuyện gì?
Diệp Phàm bị làm thành hồ đồ rồi.
- Ngươi cũng biết quan hệ của Cửu Chỉ và Vũ Vương sao?
Huyễn Ma nói.
- Không phải là Vũ Vương trộm Xà mị ngàn năn của Vũ Vương sao? Hai người sau đó đối đầu nhau?
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này mà ngươi cũng biết, khá lắm. Cửu Chỉ trộm Xà Mị của Vũ Vương chính là vì một người.
Tên đó chính là kẻ điên. Cổ động cao thủ thiên hạ đi tìm kiếm bí mật của Vũ Vương. Vì có liên quan đến ý đồ của Vũ Vương hoặc cái gì đó, các cao thủ thiên hạ đều hành động cuối cùng đánh cho ngươi chết ta sống.
Tuy Cửu Chỉ là sư phụ của chúng ta nhưng, đến giờ chúng ta cũng chưa nhìn thấy ông ấy. Chúng ta chỉ co được một chút bí mật võ thuật của ông ấy.
Năm đó người chúng ta cùng học. Cho nên, Cửu Thiên Thập Địa Ma tất cả đều là huynh đệ, huynh muội.