Nhưng, lực lượng nhân lực trước mặt của thiên nhiên rộng lớn có vẻ rất nhỏ bé, mặc dù cao thủ giống như Diệp Phàm đây cũng không thể nắm thiên nhiên trong tay được.
Cuối cùng không hôn mê, cuối cùng không dừng lại.
Diệp Phàm dừng lại, vừa nhìn thấy, tự nhiên phát hiện dưới tấm băng rất kỳ lạ. Mà tự nhiên súng lại cắm vào trong băng, tảng băng này chắc chắn rất dày, bởi vì, chỉ lộ một chút của súng ra bên ngoài thôi.
Nhưng đao Thiên Loan to như thế nhưng ở bên trong đó lại rút nhỏ lại, cũng cắm vào tấm băng đấy.
Diệp Phàm bơi tới chỗ trước Diệt Hồn Thương, tự nhiên không động đậy, xem ra, xuyên vào rất sâu. Hắn dùng thành lực mới có thể phá được.
Sau đó đao Thiên Loan đã lòi ra.
Rầm rầm rầm
Diệp Phàm muốn dùng vài quyền đạp tảng băng này, nhưng, ngoài việc khiến bản thân mình bị choáng váng ra tự nhiên không có cách nào khoan một cái lỗ thủng trên tảng băng cả.
Hắn nghĩ nghĩ xoay xoay cái súng bắt nó làm cái máy khoan dò, khoan vào trong, nhưng rất khó khoan.
Sau khi mất nhiều sức lực mới khoan sâu vào mét, cũng không biết được tảng băng này sâu bao nhiêu nữa.
Hắn nuốt một viên dung dưỡng khí, sau đó ăn nhân sâm vương. Lại sau đó nội khí bùng ra, đao Thiên loan ngay lập tức biến thành hình vòng cung.
Súng chính là tiễn, Thiên Thiết là huyền, Diệp Phàm phá tảng băng rồi.
Tiếng ầm vang long trời, ba binh khí hợp lại là một, uy lực lần này thật lớn. Diệt Hồn thương trực tiếp phá tan tảng băng bay lên không trung.
Diệp Phàm nhìn lên trên, tự nhiên lấy Diệt Hồn thương ra. Nhìn lướt qua, hắn không nói nên lời, chẳng lẽ tảng băng này khó đâm thủng đến như vậy, tự nhiên sâu tới mười bảy mười tám mét. Nếu dùng thương mà đâm cũng không biết đến bao giờ mới đâm thủng được.
Hơn nữa, bởi vì tảng băng này đoán chừng quanh năm không thay đổi. Cho nên, càng tích tụ thêm áp lực, độ cứng kia tuyệt đối cứng hơn đá rất nhiều.
Mà bởi vì khoan một cái lỗ thủng, nước biển phun lên trên. Diệp Phàm theo nước biển văng lên trên ra ngoài.
Ầm..
Diệp Phàm đột nhiên giống như bị ai đánh một quyền vào đầu, tự nhiên nơi này dường như đã từng quen biết. Cũng không biết đó là chỗ nào nữa.
Cũng không hiểu được chính mình đã đến nơi nào nữa. Chẳng qua trước mắt là một thế giới băng tuyết. Sững sờ đứng trước tảng băng được tích tụ rất dày này sau mấy phút cũng hồi phục lại tinh thần.
Đưa mắt nhìn ra xa, ở xa xa giống như có một ngọn núi băng vậy. Hắn đi nhanh đến đó, không lâu sau đó đã đứng trước mặt núi băng đó.
Đâu đâu cũng là băng, mà tòa băng đồ sộ này như tòa cung điện lớn vậy. Băng này trở thành con thạch trạng rồi, mỗi một con đều có một xe tải to như vậy.
Tuy nói là cung điện băng, nhưng thật ra cũng không trắng, nhìn không thấy bên trong thế nào. Diệp Phàm chậm dãi đến gần.
Ngay sau đó, đầu lại giống như bị đánh một quyền oành vang lên một tiếng, hai mắt hắn nhìn chằm chằm vào ba chữ cái to ở cửa cung điện cung Hồng Đàm.
Tự nhiên hoạt bát không kiềm chế được, bên trong giống như đang hừng hực hào khí.
Ba chữ cung Hồng Đàm ở trong đầu Diệp Phàm giống như có màu đỏ vậy, hắn tự nhiên đứng tại chỗ xê dịch lên.
Hơn nữa, tay quơ quơ trên không trung. Khiến Diệp Phàm hồ đồ chính mình tự nhiên cũng không tự chủ được bản thân tay quơ lên làm bút, chữ hắn viết chính là ba chữ - cung Hồng Đàm.
Hơn nữa, ba chữ cung Hồng Đàm này giống như dần dần hóa thành một cơ thể trên không trung không khống chế Diệp Phàm không đi viết ba chữ kia.
Diệp Phàm nhìn thấy bóng người kia không rõ lắm, điều này chính là một loại cảm giác. Toàn thân giống như áo choàng bằng sợi tơ vàng.
Tôi như thế này là như thế nào? Diệp Phàm thu khí lại. Hắn ngơ ngác nhìn ba chữ to tướng cung Hồng Đàm, cảm giác như từng quen biết lại hiện lên.
Hắn tức giận đến nỗi ngoan cố gõ đầu mình, nhưng trong đầu vẫn hỗn loạn, cảm giác không nhìn không sờ được, tóm lại cũng không biết rõ ràng đó rốt cuộc là cái gì.
Cung điện này dường như rất quen thuộc với hắn. Chính là nghĩ không ra.
Ánh mắt vô thức của hắn nhìn ba chữ cung Hồng Đàm, ngay lúc đó, đầu lại vang lên một tiếng oành, lần này là âm thanh thật sự, ngay cả màng tai cũng bị kêu ong ong, rất lâu sau đó, hắn cũng không hồi phục lại tinh thần nữa.
Hắn giống như một pho tượng băng bình thường đứng trước mặt cung Hồng Đàm, ước chừng cũng qua mấy tiếng đồng hồ, Diệp Phàm khó khăn lắm mới hạ chân được.
- Người anh em, ba chữ cung Hồng Đàm kia tự nhiên giống như là của Vũ Vương Thước Tác Sư viết vậy. Lão à, ông thấy thế nào? Diệp Phàm mắng một câu, bởi vì, người vừa mới ở bên sườn chính là Thước Tác đại sư.
- Không thể tưởng tượng được. Thật lâu sau đó mới thấy tiếng thở dài, lão già này đoán chừng cũng khiếp sợ khi nói ra câu này.
- Không đúng, tôi nghe thấy Thiên Hạo Tử nói cung Hồng Đàm so với anh ta có sớm hơn người hiện đại một hai trăm năm.
Mà Thiên Hạo Tử nói anh ta chính là người thời đại Hạng Vũ. Hay là bị người thời Hạng Vũ biến thành như thế này.
Thước Tác Sư ít hơn người của thời Thương Chu. Hai người căn bản là muốn kém hơn hơn mấy nghìn năm, làm sao có thể gặp nhau được. Diệp Phàm nói:
- Năm tháng hư hư thật thật này ai có thể làm cho rõ ràng được, tôi không phải là ví dụ sống sao. Tôi là người thời Tam Quốc, đến hiện tại không phải là hồn khí cũng đến được xã hội hiện đại sao.
Vũ Vương là ai, là một trong những người cao cấp nhất của vũ học chúng tôi. Cùng với chín phi tử còn có hoàng á và các cao nhân trong đó.
Tôi nghi ngờ, mấy cái tên này căn bản không chết. Thuật nội khí chuyển sự sống đối với chúng tôi mà nói rất khó khăn, có lẽ đối với bọn họ mà nói dễ như uống cháo vậy.
Hơn nữa, có lẽ tới thời điểm đến cõi thần cảnh có trình tự cao hơn căn bản là không cần thuật nội khí thay đổi sự sống nữa rồi, hoặc là có cách khác có thể thay đổi được.
Hoặc là bọn họ căn bản không dùng sự tồn tại của hồn khí để sống. Đương nhiên, loại người này trong thiên hạ có cực nhỏ, số lượng chỉ trong một bàn tay.
Hàng vạn hàng nghìn võ thuật Trung Quốc đến cõi thần có được bao nhiêu? Nhưng cõi thần là cảnh giới cao nhất mà chúng ta biết đến.
Trên cõi thần có thể sống được ba trăm năm, người sống ở tầng càng cao có thể sống đến năm sáu trăm năm là chuyện bình thường. Haiz, thật huyền ảo. Huyễn Ma cảm thán một câu.
- Ông nói cũng có đạo lý, có lẽ Ngu Thư là người đến sau. Nhưng, Vũ Vương sau khi chuyển sang kiếp khác trở thành bạn với nàng ta rồi, có lẽ Vũ Vương thích Ngu Thư rồi, bằng không, Vũ Vương tuyệt đối không dễ dàng viết lưu niệm như thế. Diệp Phàm nói:
- Ừm, có lẽ Ngu Thư căn bản cũng chỉ là một cung phi được Vũ Vương cưng chiều thôi. Giống như phi tử Xà Mị ngàn năm xưa cũng được cưng chiều. Huyễn Ma nói:
- Đúng rồi, nếu cung Hồng Đàm bị hủy thì người của Thu Trì thật sự là hậu nhân của Xà Mị. Mối thù hận của Xà Mị ngàn năm và cung Hồng Đàm không thể điều hòa được. Mà Xà Mị ngàn năm chỉ muốn phá hủy dung mạo của người trong cung Hồng Đàm chứ không giết người, điều này chứng tỏ cái gì? Đầu Diệp Phàm đột nhiên rung lên.
- Ha ha, làm sao có thể có hai mỹ nữ ở bên cạnh một nam nhân Vũ Vương. Cho nên, hai người đấu với nhau rất lợi hại. Mà Xà Mị ngàn năm đố kị với sắc đẹp của Ngu Thư. Cho nên, nhìn thấy là mún hủy rồi. Nữ nhân ấy mà, thủ đoạn đối phó thật đúng là muốn giết người. Huyễn Ma thở dài.
- Cũng thật sự có khả năng này, có lẽ Ngu Thư được sủng ái hơn so với Xà Mị ngàn năm. Cho nên Xà Mị ngàn năm mới sinh ra đố kị như thế.
Đương nhiên, khả năng này rất cai. Có lẽ là hai người vì một chúa. Ví dụ như, Ngu Thư là phi tử được cưng chiều.
Vũ Vương ở đây là bị phi tử cố ý làm nhục nhã. Không ngờ Ngu Thư còn là người tình của Cửu Chỉ? Diệp Phàm cười nói:
- Không thể nói bậy như thế, ở nơi đây rất thần bí nên ngươi chú ý một chút. Không biết đâu Vũ Vương hóa hốn khí đang nhìn chằm chằm chúng ta đấy, đừng nói linh tinh nữa. Cũng không biết được Ngu Thư sinh đẹp đến nhường nào, đáng tiếc là không được nhìn thấy. Huyễn Ma thở dài.
- Lão già này, xem ra ông cũng là người sắc giới chúng ta.
Diệp Phàm nói đùa.
- Như vậy cũng không phải. Ngu Thư được xưng là thiên hạ đệ nhất mỹ nhân. Phàm là người giống đực, bất kỳ người nào cũng đều muốn được nhìn dung nhan, ta và ngươi cũng không ngoại lệ. Hồng nhan cũng là kẻ gây họa. Ngu Thư, có lẽ là vẻ đẹp của nàng đã hại nàng khi còn sống rồi. Huyễn Ma cười nói:
- Không ngờ Huyễn Ma. Ông rõ ràng cũng rất có tính người. Diệp Phàm cười nói.
- Tôi là người ba giới, đương nhiên cũng hiểu chút về phương diện này. Huyễn Ma cười nói, đột nhiên Huyễn Ma hét lớn: - Sao lại thế này?
- Cái gì sao lại thế này? Diệp Phàm không hiểu ra sao cả hỏi.
- Không nhìn thấy thước tác thước khâu đâu cả. Huyễn Ma kêu lên.
- Người ta là người mấy ngàn năm rồi, sớm chết rồi, còn thấy tật xấu. Diệp Phàm tức giận hừ nói, đột nhiên đầu như có cảm giác bị kim châm một chút, hắn chạy nhanh đến cánh cửa cung Hồng Đàm đánh một cái: - Vũ Vương tiền bối, không phải tôi cố ý nguyền rủa ngài đâu.
Lão già người vạn nghìn lần đừng nóng giận, tôi nói đến cái chết này chỉ là cái chết về thân xác, cũng không phải nói toàn hồn khí của ngài bị bay mất.
Tiền bối là người thần, chắc chắn không chết có phải không?
- Đừng có nói linh tinh, mau nhìn trên cánh cửa đi. Huyễn Ma kêu lên, ngay cả âm thanh cũng có chút đáng sợ.
Diệp Phàm khá kinh ngạc, vừa nhìn lên cánh cửa thấy, nhất thời ngây người ra.
- Sao lại thế này, lạc khoản trên này sao lại không thấy? Diệp Phàm thất thanh hỏi:
- Ta vốn đã sớm nói với ngươi rồi. ta nói không thấy thước tác sư ngươi còn không kịp phản ứng. Huyễn Ma tức giận nói.
- Kỳ lạ, xem ra, thật đúng là phải cẩn thận. Nơi này, ôi con mẹ nó kỳ dị. Vì Lạc Khoản nói không có thì không có rồi, chẳng lẽ là bởi vì chúng ta đã phá hủy nơi này sao? Diệp Phàm nói, đột nhiên cảm giác bị đau nhức.
Chẳng lẽ là cảm giác đau nhức óc không thành, trong lòng Diệp Phàm buồn bực nghĩ, đột nhiên, miệng người này há hốc không thể đóng lại được.
Bởi vì, trong cửu cung tự nhiên hiện ra bốn chữ thước tác sư. Hơn nữa Diệp Phàm có thể khẳng định, chính là bốn chữ ở cung Hồng Đàm này tự chạy ở trong cung.
Bốn chữ di chuyển trong cung Hồng Đàm như vậy không có tiếng động gì, trong lòng Diệp Phàm có chút lạnh sởn gai ốc, miệng lẩm bẩm nói mấy câu buồn nôn khiến Huyễn Ma xấu hổ.
- Vũ Vương vĩ đại.
- Vũ Vương oai phong thần thánh, tôi không phải cố ý như thế đâu?
- Chữ của ngài viết nhanh đi đi?
- Chữ nào nhanh đi, ngươi nhìn thấy chữ ấy ở đâu? Huyễn Ma nghi ngờ hỏi:
- Tôi nhìn thấy rõ ràng mà. Diệp Phàm cảm thấy bí mật này là bí mật lớn nhất của chính hắn, không thể nói cho ai được, tức giận hừ nói