- Không cần vội, đám Xa Thiên đã nghe thấy tiếng hét của tôi rồi. Tin rằng có sắp chết cũng có thể cầm cự được một lúc nữa.
Hơn nữa, cầm cự bao nhiêu ngày như vậy rồi, thêm một lúc này cũng chẳng đáng là bao. Bây giờ đã tối, chúng ta vừa đến, vẫn còn chưa quen thuộc tình hình trên đảo.
Mà người của Thiên Huyết đường đã lượn lờ trên đảo suốt mấy ngày nay, bọn chúng đã quen địa hình. Cho nên, trời tờ mờ sáng chúng ta tấn công lên đảo mới là thời điểm tốt nhất.
Bên này hai người Thiên Đao và Lệ Vô Nhai có thể lên đảo trước. Nhiều người quá ngược lại sẽ không có lợi trong vấn đề phòng bị. Diệp Phàm vẻ mặt trấn định, sắp xếp. Thiên Đao và Lệ Vô Nhai gật đầu, hai người lướt ván trượt thẳng lên đảo.
Quả nhiên, lúc đi đến gần đảo liền vang lên tiếng súng máy dày đặc. Hai người nhanh chóng lao xuống biển, cũng may có Dung dưỡng hoàn nên cũng thuận lợi lên được đảo.
Nếu như đông người thì rất khó lên được. Dù sao, Dung dưỡng hoàn cũng có hạn. Hơn nữa, Diệp Phàm còn muốn giữ để lần tới dùng khi xuống cung Hồng Đàm.
Xuống cung Hồng Đàm mà không có Dung dưỡng hoàn thì chẳng làm được gì, cho dù có đeo bình dưỡng khí, thì chỉ có trời mới biết lúc rơi vào dòng chảy loạn có bị áp lực đè cho nổ tung hay không. Chẳng khác nào đeo bom trên người.
Không lâu sau, Thiên Đao gửi tin đến. Nói là đã bắt đầu khảo sát cùng Lệ Vô Nhai.
Đêm chìm vào trong tĩnh lặng, kỳ thực, chẳng ai có thể ngủ được, tất cả đều mở to mắt nhìn chăm chăm xuống mặt biển. Thậm chí dưới biển cũng phái người canh chừng.
Rốt cuộc cũng chịu được đến tờ mờ sáng, đám người Diệp Phàm đã chuẩn bị sẵn sàng.
Bên đó sau khi liên lạc với Thiên Đao, đám người Diệp Phàm ngồi ca nô tiếp cận hoang đảo. Không ngoài dự đoán, đạn súng máy tạo nên lưới hỏa lực dữ dội, phong tỏa mặt biển.
Đám người Diệp Phàm sau khi đi một vòng mới phát hiện ít nhất có khẩu súng máy hạng nặng và một số súng máy hạng nhẹ tạo thành lưới hỏa lực phong tỏa mặt biển ven đảo.
Hơn nữa, điểm tấn công của luồng hỏa lực này cũng sẽ di chuyển theo ca nô của Diệp Phàm. Bằng không, tuy rằng đảo cũng không phải lớn lắm, nhưng bọn chúng cũng không thể nào bố trí được lưới hỏa lực dày đặc đến thế.
- Trong bọn chúng còn có cao thủ theo dõi sát ca nô của chúng ta. Chúng ta đi bọn chúng cũng khiêng súng chạy theo. Cao thủ này xem ra chạy còn nhanh hơn cả ca nô của chúng ta. Phí Thanh Sơn nhíu mày. Những khẩu súng hạng nặng này tạo thành sự uy hiếp khá lớn đối với đám người Diệp Phàm.
- Chúng ta trước tiên hãy phóng nhanh về một hướng, sau đó lập tức chuyển quỹ đạo phản công. Tôi và Hồng Tà trực tiếp đạp nước chạy ngược lại tiến công. Các cậu tiếp tục đi về phía trước, tấn công hai bên bọn chúng nhất định sẽ bị phá một bên. Hơn nữa, đợi lúc nữa Thiên Đao và Lệ Vô Nhai sẽ phối hợp gây rối kế hoạch của chúng. Diệp Phàm nói.
Quả nhiên, ca nô phóng nhanh vòng quanh đảo. Diệp Phàm cho hai chiếc ca nô phóng nhanh vài vòng quanh hoang đảo. Đương nhiên là muốn cao thủ khiêng súng của chúng tiêu hao thể lực.
Bùm
Bọn chúng quả nhiên không nhịn được, bắn tên lửa qua, muốn đánh chìm ca nô. Có điều, nhãn lực Diệp Phàm cực tốt, cứ lúc nào bọn chúng ngắm chuẩn ca nô liền cho ngoặt sang hướng khác.
Bọn chúng bên đó bắn ra hơn mười mấy phát chẳng trúng phát nào, thấy thời cơ đã đến, Diệp Phàm hét một tiếng.
Thùm thùm
Thiên Đao, Lệ Vô Nhai cùng Diệp Phàm, Hồng Tà bốn người đồng loạt ra tay. Bên đó truyền đến tiếng kêu thảm thiết, còn Diệp Phàm và Hồng Tà nhân cơ hội nhanh chóng trượt lên đảo hoang.
Phát hiện Thiên Đao đã lao vào cận chiến cùng bọn chúng.
- Mẹ kiếp, giết!
Diệp Phàm rống lên một tiếng, dây Thiên thiết bắn ra giết người như máy, một roi quất ra liền có ba cái đầu người phun máu bay đi.
Hồng Tà giơ cái rìu lớn của mình lên, mạnh mẽ lao đến chào hỏi mấy tên cầm súng như đang chặt củi.
Hơn nữa, tốc độ mấy tên này cực nhanh. Sau khi cận chiến, súng đạn của bọn chúng không dám bắn ra nữa, sợ ngộ thương người mình, thành ra có lợi cho bốn người Diệp Phàm.
Bên này hỗn chiến, bên kia Phí Thanh Sơn cũng đã mang người lên đảo, quân tiếp viện gia nhập, chỉ trong mười phút, mấy tên đó đã để lại hai mươi mấy thi thể, theo sau hai cao thủ rút quân vào rừng.
- Còn muốn chạy, chạy đâu! Diệp Phàm và Thiên Đao đồng thời bay lên. Hai đấm đồng thời lao ra, một luồng sức mạnh mạnh mẽ khiến người ta run sợ bị phá ra.
Một trong hai đại cao thủ là một Người áo đen, tuy rằng đã ném quyền trượng về phía quyền khí của Diệp Phàm, thế nhưng, y không cách nào đề phòng bảo kiếm của Thiên Đao.
Xoẹt.
Một chú sư cấp Tiên thiên kêu thảm một tiếng, bị bảo kiếm đâm xuyên ngực, thi thể bị bảo kiếm của Thiên Đao cắm chặt lên một cây đại thụ, giống tư thế đóng đinh trên thập giá của người nào đó.
Có điều, một cao thủ khác sau khi trúng hai quyền của Lệ Vô Nhai và Hồng Tà thì lao vào trong rừng, không biết đã chết hay chưa.
- Tay của Nhất Độ trúng đạn rồi. Lúc này, Phí Thanh Sơn nói.
- Đưa về ca nô băng bó. Diệp Phàm nói, Thiên Thông cõng Phí Nhất Độ nhanh chóng trở về ca nô. Còn một Lang thuật giả người Duy Cơ Tư thập đẳng đã bị đánh vỡ đầu.
- Vừa rồi có một Người áo đen rất mạnh, không ngờ có thể đánh với tôi mấy chục chiêu. Cái gậy của y có có thể phát ra hào quang thập giá lớn bằng cái xe tải.
Hơn nữa, lúc chạm vào có thể khiến người ta cảm thấy váng đầu.
Thiên Đao nói. Bởi vì anh kiên quyết cho Diệp Phàm đao Thiên Loan nên bản thân sử dụng bảo kiếm.
Thiên Đao nói, đao Thiên Loan có thể dùng như cung, còn dây Thiên Thiết chính là dây cung, thương Diệt Hồn chính là tiễn Diệt Hồn. Ba thứ này mà kết hợp dùng dưới tay Diệp Phàm thì cho dù là cao thủ Bán niệm khí cũng phải run rẩy.
Diệp Phàm chia người ra làm hai tổ, bản thân và đám người Hồng Tà, Xa Nhất Đao một tổ. Tổ khác là Thiên Đao, Lệ Vô Nhai và đám người Phí Thanh Sơn.
- Một tổ đi về phía đông, một tổ đi về phía tây bắt đầu tìm kiếm tung tích của Xa Thiên. Diệp Phàm nói, hai tổ biến mất trong đám cây cối rậm rạp.
Diệp Phàm có đôi mắt ưng, đi trước mở đường. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng có thể cảm thấy, Thiên Đao vì công lực cao, năng lực cảm giác không hề thua kém đôi mắt ưng của mình.
Đôi mắt ưng đã quét thấy có hai tên đang lén la lén lút vác ống phóng rốc-két phục trong lùm cây, sau khi một tên giơ tay ra hiệu, liền bỏ đạn hỏa tiễn vào ống, nhắm về phía đám người Diệp Phàm.
Pằng pằng hai tiếng súng vang lên, hai cái đầu giống như dưa hấu nát nổ tung, đỏ lòm rơi xuống đất cùng ống phóng rốc-két chưa kịp bắn ra.
Bao Nghị chạy đến, đá văng thi thể, sau khi xách ống phóng rốc-két đeo lên lưng, phát hiện ống phóng rốc-két này thuộc loại nhỏ, chỉ dài một mét, đường kính bằng nắm tay, rất tiện mang theo.
- Mẹ kiếp, không ngờ còn là công nghệ cao nhất của tổ Lam Sơn Hồ nước Anh. Trương Ấn Hào nhìn nhìn, mắng một câu.
- Chẳng lẽ Thiên Huyết đường được tổ Lam Sơn Hồ của Anh âm thầm giúp đỡ, khó trách có nhiều cao thủ như thế? Hồng Tà hỏi.
- Có thể lắm, có điều, nếu nói tổ Lam Sơn Hồ của Anh có nhiều cao thủ như thế thì không thể nào.
Riêng Thiên Huyết đường cũng không thể nào nuôi được nhiều cao thủ như thế. Ông chủ phía sau Thiên Huyết đường cho dù thật là gia tộc Y Bỉ Đế, một trong Thập đại cao thủ năm đó, cũng không thể nào có nhiều cao thủ đến vậy.
Bởi vì, cho dù là Anh Kiều Kiều Y Huyết Tiên cũng chỉ đạt đến cảnh giới Tiên thiên. Vừa rồi chúng ta lại phát hiện ra hai chú sư hắc y Tiên thiên Đại viên mãn.
Tôi nghĩ, phải chăng ở Anh có môn phái chú sư, Thiên Huyết đường lần này bỏ ra một số tiền lớn thuê bọn chúng xuất chiến.
Hoặc là tổ Lam Sơn Hồ cũng bỏ ra chút tiền âm thầm hỗ trợ. Chẳng lẽ người Anh đã nhắm trúng quần đảo Duy Cơ Tư rồi? Diệp Phàm nói.
- Nếu như người Anh đã nhắm trúng rồi thì có lẽ cũng không thể nào ra tay cướp đoạt, bởi vì Duy Cơ Tư vốn là thuộc địa của Hồng Ma Tây Lượng Quốc.
Kỳ thực Hồng Ma Tây Lượng Quốc muốn xâm chiếm Duy Cơ Tư, sau đó người nguyên thủy Duy Cơ Tư đã đứng lên phản kháng, rốt cuộc cũng trở thành vùng độc lập.
Tôi nghĩ, phải chăng người Anh đã phát hiện ra bí mật gì của Duy Cơ Tư? Trương Ấn Hào nói, Diệp Phàm chấn động, thầm nghĩ phải chăng tổ Lam Sơn Hồ đã phát hiện ra giá trị của lôi thạch, vậy phải nhanh chóng nói cho Cung Khai Hà biết.
Phía trước truyền đến tiếng bắn nhau, mấy người Diệp Phàm vội vàng đi đến.
Lạ lùng phát hiện ra đám người Thiên Đao đang chiến đấu cùng một đám Trên người Người áo đen có dấu hiệu con dơi màu đỏ.
- Vây lấy, giết hết.
Diệp Phàm hừ lạnh ra một mệnh lệnh tàn khốc.
Bốn đại cao thủ hợp lực, cộng thêm mấy người bán Tiên thiên, người đó có mạnh đến đâu cũng vô dụng. Mấy thứ như súng đạn có tác dụng rất lớn khi hai phe chiến đấu ở vùng đất trống trải, thế nhưng thứ này không dễ sử dụng giữa đám cây cối rậm rạp.
Đặc biệt khi hỗn chiến căn bản thành thế yếu. Khiêng thứ cồng kềnh này cũng không thể đập ném như viên ngói. Tức đến mức bốn tên đều ném súng như ném ngói, đụng trúng cây.
Trong đám người này không có người có công lực cao, cho nên, chỉ trong mấy phút ngắn ngủi, hơn hai chục thi thể nằm la liệt trên đất, máu nhuộm cây cối.
- Không thoát tên nào hết, toàn bộ đã bị tiêu diệt. Đáng tiếc không bắt sống được tên nào. Hơn nữa, trong đám người đó dường như không có cao thủ, cũng không có mấy tên kiểu chú sư. Tôi nghi ngờ bọn chúng là đám tay chân phía ngoài, chuyên sử dụng súng ống. Cho nên, số lượng khá nhiều. Bao Nghị nói. Tên này còn tiếc rẻ vỗ vỗ viên hỏa tiễn kia, dường như vẫn chưa dùng tới.
- Ừ, những dấu hiệu con dơi này chẳng lẽ là dấu hiệu của Thiên Huyết đường? Trương Ấn Hào nói.
- Có thể lắm. Diệp Phàm gật đầu, hai tổ lại tách ra.
Không lâu sau, trên bờ biển lại vang lên tiếng súng.
Thiên Thông gửi tin đến, nói là có - tên không muốn sống lao đến đây. Bọn chúng không đấu lại được liền rút về tàu chiến, dùng hỏa lực áp chế.
Có điều, mục tiêu của mấy tên đó cũng không phải tàu chiến mà là ca nô. Đã đoạt lấy ba chiếc ca nô trốn chạy mất rồi. Hơn nữa, có hai tên sử dụng quyền trượng rất lợi hại. Thiên Thông cảm giác mình không phải đối thủ của bọn chúng.
- Bọn chúng chẳng lẽ sợ tới mức bỏ chạy? Thiên Đao có chút nghi hoặc.
- Rất có thể, đám người chúng ta mạnh hơn bọn chúng rất nhiều. Trong chốc lát liền tiêu diệt - người của chúng. Phỏng chừng chỉ còn vài tên lọt lưới nhân cơ hội chạy trốn mà thôi. Còn ở lại đây nữa có khi bọn chúng toàn bộ sẽ phải bỏ mạng nơi này.
Diệp Phàm nói.
- Mẹ nó, để chúng nó thoát đến - tên, tiếc thật. Hay là chúng ta đuổi theo tiêu diệt tận gốc? Hồng Tà vẫn đánh chưa đã.
- Không cần, tìm kiếm đám người Xa Thiên quan trọng hơn. Diệp Phàm phất phất tay, nói: - Bọn họ chắc đã tản ra, chúng ta bây giờ hãy phát tín hiệu. Nếu Xa Thiên nhận thấy sẽ lập tức đi đến, không cần lo lắng.
Có điều, điều khiến đám người Diệp Phàm tuyệt vọng chính là đã phát ra liên tục hơn mười viên pháo tín hiệu.
Diệp Phàm và Thiên Đao đi xung quanh đảo hét khản cả giọng, đám người Xa Thiên không ngờ vẫn không có một chút động tĩnh nào.