- Các cậu nói, người của các cậu có phải là do người của Địa Mông hội cướp đi không? Diệp Phàm hỏi.
- Chuyện này chúng tôi cũng không rõ, đến giờ bọn chúng vẫn chưa liên hệ với chúng tôi. Chủ tịch Diệp, lúc anh đến cũng nhìn thấy rồi. Xe của quân đội ven đường có không ít, bình thường cũng có những xe tăng giấu trong cây cối, đám quân nhân cũng lên sẵn đạn ẩn dấu trong lùm cây. Ngô Quân nói.
- Nghe nói là chính phủ vừa mới đàm phán hòa bình với các tập đoàn vũ trang. Cho nên, đến chỗ nghiêm trang cũng là chuyện bình thường. Diệp Phàm gật đầu nói.
- Lúc đó bọn họ tấn công người của chúng ta thì những nhân viên bảo vệ đi đâu? Bao Nghị nói.
- Trong số những người chết cũng có những nhân viên bảo vệ. Hơn nữa, lần này cũng rất lạ có mấy nhân viên bị ngãn ngất xỉu.
Cho nên, cơ bản là có chống cự được một lúc thì bị bọn họ xông vào. Vì chuyện phát sinh đột ngột vào buổi tối.
Đám công nhân đang ngủ thì tỉnh dậy thực sự là bối rối. Trận loạn này gây bất lợi công việc của bảo vệ. Kết quả là xảy ra chuyện này. Ngô Quân nói.
- Ngã ngất trước, lẽ nòa có người hạ thuốc mê? Có kiểm tra nhà ăn không? Diệp Phàm giật mình.
- Nhà ăn không có vấn đề gì, tất cả là người của chúng ta. Nếu như mua đồ ăn tới thì cũng có thể là có vấn đề.
Vì mấy nhân viên bảo vệ bị ngã ngất, còn nhóm công nhân thì lại rất tỉnh. Thức ăn là mọi người cùng ăn, phải củng hôn mê chứ.
Cũng không thể nhận ra ai là nhân viên bảo vệ đúng không? Nếu như nói nhân viên bảo vệ bỏ thuốc thì lại càng không thể.
Chúng tôi ở đây đã kiểm tra cơm rất kĩ. Hơn nữa đám nhân viên bảo vệ cũng cùng ăn cơm với công nhân.
Ngô Quân nói.
- Có phải là bị người ta bỏ thuốc mê gì đó vào không? Diệp Phàm hỏi.
- Hình như là không có, chuyện này, chuyện này chúng tôi cũng không dám chắc chắn. Dù sao chúng tôi cũng không phải là nhân viên y tế chuyên nghiệp cho nên không kiểm tra ra. Chỉ có điều đến giờ bọn họ cũng vẫn chưa tỉnh. Ngô Quân nói.
- Trong số những người bị thương, hôn mê đến giờ có người bảo vệ nào không? Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, chúng tôi đã mời bác sĩ kiểm tra nhưng người này. Phát hiện bọn họ vẫn đang mê man bất tỉnh, toàn thân không có vết thương nào. Chúng tôi cho rằng bọn họ là làm cho hôn mê hoặc là vì một nguyên nhân nào đó. Cho nên, mấy người này tạm thời vẫn chưa cho đăng báo. Ngô Quân nói.
- Được rồi. Hôm nay đến đây thôi. Chúng ta đi vội cũng đã mệt rồi, đi hỏi thăm người bị thương trước đã. Diệp Phàm nói.
Cung Chí Quân dẫn Diệp Phàm đén khu kí túc đã được sửa sang lại.
- Ngô Quân sợ đăng báo nhân viên sẽ phải chịu trách nhiệm... Vì thế mà mấy nhân viên bảo vệ bị hôn mê kia cũng không xếp họ vào danh sách những nhân viên bị thương. Cung Chí Quân nói.
- Trên thực tế, nhân viên bị thương hoặc nhân viên bị tử vog cũng nhiều như vậy? Diệp Phàm hỏi.
- Ừ, nhân viên bị tử vong trên thực tế là người, bị thương người. Còn người bị bắt cóc thực sự là người.
Lúc đầu tôi và Ngô Quân thương lượng, ông ấy nói báo số người bị bắt cóc ít đi một chút, rồi đăng báo là được.
Trong số những người bị bắt cóc về cơ bản là không còn bao nhiêu người sống sót. Đến lúc đó chỉ cần âm thầm bồi thường cho người nhà họ là có thể trấn an được chuyện này.
Đương nhiên, kết quả tôi cũng không dám chắc chắn lắm. Những người bị bắt cóc này dù chỉ hi vọng sống rất xa vời nhưng đó cũng vẫn là còn hi vọng.
Trong lòng Ninh Chí Quân tôi không thể không hi vọng như vậy. Hơn nữa, Có Diệp Phàm cậu đến xử lý tôi cảm thấy hi vọng sống của bọn họ là không nhỏ. Cung Chí Quân nói.
- Trong số những người này, người của tập đoàn chúng ta chắc chỉ chiếm số ít? Diệp Phàm hỏi.
- Đúng vậy, chúng ta chiếm khoảng phần. Cung Chí Quân nói. Không lâu sau Hồng Tà và Thiên Đao cùng với Lý Cường cũng đã đến.
- Có kết quả kiểm tra chưa? Diệp Phàm hỏi.
- Người bị thương thực ra là bị đánh thương hoặc là bị trúng đạn, chuyện này kiểm tra xong rồi. Hơn nữa bệnh viện đã chứng minh rồi, người bảo vệ kia rất lạ, toàn thân không có vết thương gì, kinh lạc đều rất bình thường, hô hấp cũng tốt. Tôi thử dùng cách giải huyệt nhưng vô dụng. Thiên Đao nói với vẻ buôn bực.
- Chúng tôi cũng có hỏi thăm khắp nơi về người tấn công kia nhưng rất khó nói. Chỉ toàn là những tin vịt, nhảm nhí.
Các tổ chức vũ trang ở quốc gia này không ít. Chỉ cần có mấy cây sứng cũng có thể thành lập được một tổ chức nào đó.
Nếu như bọn chúng không có tế cậy thì việc tìm kiếm của chúng ta cũng như tìm kim đáy bể. Hơn nữa, chúng ta lại bất đồng ngôn ngữ.
Bọn họ nói tiếng Pháp. Chúng tôi còn phải mang cả phiên dịch đi nữa. Lý Cường nói.
- Đúng rồi, Chí Quân, chuyện phát sinh hôm đó cậu có chắc chắn không có ở hiện trường không? Diệp Phàm hỏi vì Cung Chí Quân có võ công, nếu như y có mặt ở đây thì thương vong sẽ không thảm như vậy.
- Ừ, tôi đang ở trên đập lớn công trường. Đến đêm có đập nước bị vỡ cho nên tôi giám sát ở hiện trường. Lúc đó, may là suốt đêm cho nên đám công nhân đẩy nhanh tốc độ. Nếu không thì con cố thương vong e rằng sẽ còn tăng nữa. Cung Chí Quân nhíu mày.
Sau khi nghỉ ngơi một lúc đám người Diệp Phàm đi đến bệnh viện thăm những công nhân bị thương và những nhân viên bảo vệ đang hôn mê.
Nhưng, tiếc là Diệp Phàm dùng những cách bình thường nhưng vẫn không thể kiểm tra phát hiện ra nguyên nhân khiến những nhân viên bảo vệ bị hôn mê.
- Người bị hôn mê chắc chắn sẽ có quan hệ với thần kinh đại não. Nhưng lại không phát hiện ra đại não có gì? Sao người kia lại bị hôn mê được? Diệp Phàm nói.
- Đúng vậy, tôi cũng đã kiểm tra rồi không có phát hiện gì cả. Não bộ của tất cả bọn họ đều rất bình thường. Chuyện này rất lạ, thậm chí có người còn nói bọn họ bị trúng tà. Còn những thầy thuốc địa phương thì nói bọn họ bị va chạm với Hắc thần. Là Hắc thần trừng phạt họ, khiến cho bọn họ mãi mãi trở thành sống chết. Cung Chí Quân nói.
- Hắc thần, còn người sống chết, ha ha, chuyện này mà ông cũng tin sao? Bao Nghị cười nói.
- Người Colombia đều tin vạn vật hữu linh, họ tôn thờ tổ tiên và sùng bái thần vật. Cân đại còn có một bộ phận người tin thờ vào Thiên Chúa.
Bọn họ chủ yếu là làm nông nghiệp, cũng kiêm luôn cả đánh bắt cá và săn bắn. Nấu sắt rèn đồng, dệt, điêu khắc tượng gỗ thủ công nghiệp... cũng có lịch sử khá lâu đời rồi.
Truyền thống xã hội vẫn bảo tồn tàn tích của chế độ mẫu hệ, thừa kế tài sản. Hiện tượng một chồng nhiều vợ thường thấy. Còn ở khu này rất nhiều người thờ Hắc thần. Cung Chí Quân nói.
- Nhìn Hắc thần thế nào? Diệp Phàm hỏi.
- Thực ra gần giống như một khuôn mặt được điêu khắc bằng tượng gỗ. Nhưng cái tai rất lớn gần giống như tai lợn.
Toàn thân là màu đen.Vì màu da của phần lớn người Colombia là màu đen, còn Hắc thần có lẽ cũng là một phần trong tín ngưỡng của họ.
Truyền thuyết nói nếu như cậu chọc giận đến Hắc thần thì sẽ bị trừng phạt khiến cậu thành người sống chết.
Cũng chính là nhìn thì như chết rồi nhưng thực tế vẫn còn thở, giống như tình trạng của mấy người bảo vệ kia. Cung Chí Quân nói.
- Người sống chết thật ra rất thú vị. Diệp Phàm cười nói.
- Có thể nào là một loại Cương thi không? Ví dụ như có người bất kính với Hắc thần cuối cùng phải chết trong một hoàn cảnh đặc biệt mà thành cương thi. Cuối người sống chết chính là bị Hắc thần trừng phạt. Bao Nghị nói.
- Không giống, Cương Thi chắc chắn là không biết thở. Còn người sống chết của bọn họ là chỉ người chết mà vẫn thở cơ. Tôi cho rằng kiểu người này căn bản là không tồn tại. Làm sao mà người chết mà vẫn còn biết thở được đúng không? Đã chết sao còn thở được? Diệp Phàm lắc đầu.
- Tôi cũng nghĩ như vậy. Bao Nghị gật đầu.
Chiều hôm đó có tin tức đến, người bị bắt cóc đúng là đang ở trong tay của tổ chức "Địa Mông" kia. Hơn nữa, bọn họ mở miệng ra là đã đòi nghìn USD tiền chuộc.
- Lần này số tiền mà chúng muốn còn lớn hơn nhiều số tiền của công ty Cái Nhĩ Hà. Lẽ nào chúng cho rằng công ty Trung Quốc của chúng ta nhiều tiền hơn công ty trùm khai mỏ kia sao? Cái đầu này có phải là có vấn đề không? Bao Nghị nói.
- Ừ chuyện này rất rõ. Ả Rập là một quốc gia giàu đặc biệt là công ty Sông Gail rất có tiền.
Lần này công ty Trung Quốc của chúng ta đến là để làm công trình, có tiền gì chứ? Vừa mở miệng đã đòi triệu còn là tiền USD, cái này căn bản là chúng ta không thể chịu được.
Bọn chúng như vậy là chào giá lên đến trời. Mục đích của bọn chúng là gì? Lẽ nào là vì tiền sao?
Nếu thực sự vì tiền cũng phải thực tế một chút chứ? Ví dụ như, người nghìn còn được, số tiền này còn có thể trả được đúng không? Diệp Phàm nói.
- Bọn họ truyền tin cho chúng ta bằng con đường nào? Bao Nghị hỏi.
- Một bưu kiện, bên trong còn có băng ghi hình. Mười người bị bắt cóc của chúng ta đều còn sống.
Chỉ có điều nơi ghi hình hình như là trong một tầng hầm, căn bản là không thể phân biệt rõ địa hình.
Muốn điều tra từ chỗ này căn bản là không thể. Hơn nữa, bọn chúng thường xuyên làm chuyện này, chắc là rất lão luyện rồi. Cung Chí Quân nói.
- Không phải là nghe nói hang ổ của chúng là ở trong tình Ngũ Hà sao? chỉ cần có thể xác định được một phạm vi chúng ta nhiên cứu sẽ có thể cứu viện được? Diệp Phàm hỏi.
Lúc này Ngô Quân và mấy người sĩ quan đã vào.
Qua giới thiệu mới biết được người kia là một thiếu tá của chính phủ Colombia. Người này tên là Mông Đạt, là một trong những đại biểu được cử đến để giải cứu con tin.
Hai bên ngồi xuống nói chuyện một lát.
- Thiếu tá Mông Đạt, tổ chức kia đã hét giá tiền chuộc lên trời. Các ông chuẩn bị thế nào để cứu người của chúng tôi? Diệp Phàm hỏi bằng tiếng anh.
Vì Thiếu tá Mông Đạt không phải có tiếng mẹ đẻ là tiếng anh nhưng vẫn nghe hiểu được. Thực ra rất tiện.
- Yên tâm đi chủ tịch Diệp, lần này tôi đến đã mang theo quân đội. Cũng giống như bộ đội đặc chủng của các ông.
Bọn họ ai cũng là những người đàn ông dũng cảm, rất có kinh nghiệm đối phó với đám người kia. Nhưng giải cứu con tin là rất khó khăn.
Địa Mông là một tổ chức cô vùng hung ác. Kẻ nào cũng là giết người không chớp mắt. Chỉ cần một lời bất hòa là giết.
Quân chính phủ đã bao vây tiêu diệt nhiều lần nhưng không hiệu quả. Không phải chúng tôi không làm mà bọn chúng chạy trốn rất nhanh, hơn nữa cũng không có chỗ ở cố định.
Mãi đến bây giờ chúng tôi mới nghi ngờ sào huyệt của chúng là ở trong tỉnh Ngũ Hà.
Nhưng địa điểm cụ thể ở chỗ nào thì chúng tôi còn chưa rõ. Không phải chúng tôi không điều tra được mà là thực sự tổ chức này rất thần bí.
Chúng tôi cũng lực bất tòng tâm dù sao đất nước lớn như vậy hiện tại tình hình cũng đã ổn định hơn một chút. Thiếu tá Mông Đạt nói.
- Phạm vi hang ổ của chúng khoảng bao nhiêu? Diệp Phàm hỏi.