- Cũng phải, loại công ty này ngoài việc bán đấu giá mới dễ xử lý được. Nếu trực tiếp qua tay, trái quyền phiền toái sẽ không ít.
Còn hiện giờ căn bản là chúng ta không có thời gian để đi làm chuyện này. Cách đến tết có mấy ngày trong thời gian ngắn ngủi đó đi mượn một cái xác công ty sẽ rất khó.
Trừ khi là người thân của chúng ta có công ty cho chúng ta mượn. Chỉ có như vậy mới có thể không có tranh chấp.
Đường Thành nói.
Đúng lúc này, chuông điện thoại của Diệp Phàm vang lên. Vừa nhìn dãy số là số của người của nhà họ Phương gọi đến mời Diệp Phàm đi ăn tối. Hắn giật mình nhưng cũng đồng ý rất sảng khoái.
- Dưới cờ của tập đoàn Giang Lưu cũng có mấy người có công ty con. Vừa rồi phương Đông Phong gọi điện đến mời đi ăn cơm. Tôi đang nghĩ, có thể từ tập đoàn Giang Lưu rút ra một chút không?
Diệp Phàm vừa đi ra khỏi nhà vệ sinh liền cười nói.
- Rút thế nào?
Đường Thành nói.
- Phương Đông Phong mời tôi đi ăn cơm nhất định là vì chuyện quặng mỏ Kỳ Sơn ở Thái Lan. Người này luôn theo dõi tôi mà.
Hình như lại đi tìm mấy người khai thác mỏ, kết quả là lại chết mất mấy người. Hơn nữa đến cả máy quay cũng để cho người ta đạp vỡ mất.
Bây giờ là không trụ được nữa cho nên mới nhớ đến tôi. Tôi nghĩ chưa chắc bọn họ đã nghe đến quặng đồng núi Bối Tây.
Nếu cho bọn họ % cổ phần chưa biết chừng họ sẽ há miệng cười. Đến lúc đó, đầu tư một chút tài chính vào công ty con sẽ thành một công ty mới của chúng ta.
Hơn nữa, tập đoàn Giang Lưu của Phương Đông Phong cũng lấy việc khai thác quặng làm chính. Công ty con của chúng ta khai thác quặng cũng là việc danh chính ngôn thuận.
Diệp Phàm nói.
- Chỉ sợ tên kia chào giá tận trời, sau lưng y là Phương đại công tử. Cậu muốn công ty con của người ta lại nói là đi bán đấu giá đến lức đó giá trên đầu cậu, cậu chịu được sao?
Đường Thành hừ nói.
- Tôi nghĩ chuyện này Phương Đông Phong sẽ là người hiểu cho bọn họ % quặng đồng ở núi Bối Tây mà họ còn chào giá lên trời tôi sẽ đá văng y ta ngoài. Tối nay cậu cùng tôi đi ăn một bữa cơm.
Diệp Phàm nói.
- Bữa cơm này không có ý nghĩa gì.
Đường Thành lắc đầu.
- Cậu cho rằng tôi muốn mượn cái danh của cậu có phải không?
Diệp Phàm trừng mắt lườm anh ta một cái.
- Tôi đây chỉ là một nhân vật bé nhỏ sao có thể để anh Diệp mượn danh được. Nhưng tin chắc là Phương Đông Phong cũng không biết tôi. Cho nên, cái danh này căn bản không thể mượn được.
Đường Thành cười gượng.
- Ha ha, lần này bảo cậu đi ăn cơm cùng tôi là một nhiệm vụ, hiểu chưa? Chứ không phải là tình cảm cá nhân.
Diệp Phàm cười gượng.
- Ăn cơm lại biến thành nhiệm vụ, đây là cái lý gì thế?
Đường Thành làm cao.
- Lẽ nào không đúng sao? chuyện mỏ quặng núi Bối Tây là nhiệm vụ chính của tổ. Lẽ nào cậu không phải là một thành viên của tổ sao.
Bữa cơm mượn xác công ty này cũng là một trong những nhiệm vụ. Việc này giao cho cậu, nếu như có thể hoàn thành tôi sẽ nhớ công lao của cậu.
Nếu không hoàn thành sẽ phải đánh đòn. Đừng cho rằng tôi không biết tiểu tử cậu lần này không phải sớm đã đi đăng kí rồi sao?
Diệp Phàm nói.
- Tôi biết chuyện này không lừa được cậu, hơn nữa tôi cũng không định dấu. Danh sách nhân viên dự thi này vẫn chưa tập hợp, cuối cùng còn chưa vào tay Phó tổ trưởng thường trực là cậu.
Đường Thành nói.
- Lạ thật, tiểu tử cậu muốn đi tranh vị trí gì? Hình như vị trí trung tâm có thể nào cũng không đến lượt cậu? Hơn nữa, với khả năng của cậu tôi nhìn không ra.
Diệp Phàm vui như kẻ khác gặp họa.
- Ha ha, vị trí kia của các cậu tôi đâu dám mơ tới. Nhưng, nếu như Tượng Trịnh Phương bên kia đi rồi có phải là đám sắn báo bên kia cũng bám theo cả một tốp đồng chí không?
Đến lúc đó, báo săn Sư trưởng phó lên rồi chẳng phải là sẽ để lại một vị trí sao?
Đường thành tôi có thể là được một phó sư có đúng không? Ở trong quân tôi đường đường cũng là một trưởng phòng.
Lên chức Phó sư cũng là danh chính ngôn thuận. Đương nhiên tôi lo chính là với khả năng nhỏ của tôi vẫn không đủ.
Cho nên, ha ha không có cách nào đành phải đợi lá dụng trên đầu thôi.
Đường Thành liên tục cười gượng.
- Ha ha,sư đoàn Báo Săn cũng không phải là quân đội bình thường. Chức phó sư đoàn bên đó tương đương với một trưởng sư đoàn của quân đội bình thường. Tuổi của tiểu tử cậu vẫn còn chưa đủ.
Diệp Phàm cười nói.
- Ai nói thế? Tôi còn lớn hơn cậu một tuổi đấy. Nhưng cậu đã là trung tướng, hưởng sự đãi ngộ của cấp Bộ trưởng. Đường Thành tôi kém cỏi làm một Phó sư cũng không được sao? Đến lúc đó nếu ai lắm mồm tôi sẽ đấm cho bẹp đầu nó. Cho rằng thái tử Đường có thể tùy tiện gọi đến được sao?
Đường Thành tỏ rõ khí phách.
- Oa oa oa, Đường thái tử đại nhân. Uy phong quá nhỉ? Còn đánh đầu người ta nữa chứ. Chỉ e khả năng nói của cậu còn cao hơn cả võ công đến lúc đó người có răng rơi đầy đất lại là Đường thái tử cậu rồi.
Diệp Phàm nói ngoa dụ.
- Chuyện này cũng có thể. Đương nhiên, tôi phải xem có thể đánh lại được nó hay không. Nhưng, Diệp Phầm lần trước cậu vẫn còn nợ tôi một ân tình lớn.
Hơn nữa. Hơn nữa Mai xà bảo ở đảo Thủy Tinh kia tôi vẫn giữ gìn. Nhưng bây giờ phải dùng rồi.
Hơn nữa, Diệp Phàm cậu cũng không thể giương mắt nhìn võ công của người hầu mình lại để người ta ức hiếp đúng không?
Đến lúc đó, cậu cũng mát hết cả thể diện.
Đường Thành cười nói.
- Mất thì mất, không sao, da mặt tôi dày lắm.
Vẻ mặt của Diệp Phàm lạnh nhạt.
- Được được, cuối cùng Đường Thành tôi cũng nhận ra con người của Diệp Phàm cậu rồi. Cậu ác ác lắm. Bữa cơm này tôi ăn vẫn được không sao? Nhưng sau khi hoàn thành nhiệm vụ. Buổi tối cậu phải giúp tôi nâng cao công lực. Hơn nữa ân tình lần đó lần này sẽ không tính nữa, vẫn là nợ.
Đường Thành cắn răng.
- Sao lại không tính? vừa rồi cậu cũng nói bữa cơm này là một nhiệm vụ không phải chuyện riêng. Cho nên, giúp cậu cũng là việc riêng tôi sẽ hoàn thành.
Diệp Phàm nói.
- Riêng thì riêng, xui xẻo!
Đường Thành tức đến mức nghiến răng.
- Đúng rồi, Đường Thành cậu thực sự muốn làm Phó sư đoàn Báo Săn sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thực ra tôi còn thích ở Bắc Kinh nhưng hình như vị trí đó không thích hợp.
Đường Thành nói.
- Tiểu tử cậu đúng là ngốc, đến cả đảo Nguyệt Loan cũng có Báo Săn. Lẽ nào ở kinh thành Báo Săn không giống với bên ngoài sao? Cậu nghĩ cho kĩ đi rồi hãy quyết định.
Diệp Phàm nhắc nhở.
- Bắc Kinh có bộ đội cảnh vệ dời xa Bắc Kinh sẽ không có mấy người nữa đâu. Đúng rồi, tôi có cảm giác dường như chúng ta đóng quân cách Bắc Kinh không xa. Cũng không xa Bát Đại Lĩnh” bộ đội đặc chủng Dã lang” liên lạc vẫn còn khá bí mật.
Có thể nào Dã Lang và Báo Săn là một trong những đội thuộc tổ của chúng ta?
Đường Thành nhất thời tỉnh ngộ ra.
Vì họ hoạt động bí mật. Dù Đường Thành là một thành viên chính thức cũng không có cách nào tiếp xúc được.
Nhưng lần này Diệp Phàm đã có ý gọi Đường Thành đến Dã Lang thì không còn gì là bí mật nữa. Nếu không hắn sẽ không nhắc đến.
- Ha ha, tôi chưa nói gì đâu nhé!
Diệp Phàm cười nói.
- Dã Lang tốt quá mà, vì Dã Lang Đường Thành tôi sẽ phấn đấu lại phấn đấu. Lần này nhất định phải đụng vào trung Bát Cường. Cõ lẽ nếu có thể vào được Bái Cường thì chức Phó sư trưởng sẽ không thành vấn đề. Ha ha... Hơn nữa, Dã Lang gần Bắc Kinh, mấy chục phút là có thể quay lại được.
Đường Thành cười nói.
- Nếu như tiểu tử cậu vào được thì theo ấn định một tháng mới được về một lần, đừng có nghĩ sẽ về Bắc Kinh để tiêu dao.
Diệp Phàm nói.
- Một tháng, chuyện này lâu quá.
Suýt nữa thì Đường Thành kêu lên.
- Đây là kỉ luật thép. Đương nhiên quay về báo cáo với hội sẽ không tính nằm trong đó.
Diệp Phàm cười nói.
- Hiểu rồi, tôi sẽ về báo cáo nhiều lần. Mấy ngày lần, nhất định phải báo cáo công việc với Diệp Phàm.
Đường Thành đứng nghêm trông rất đứng đắn.
- Lần này cạnh tranh gay gắn, bây giờ bản lĩnh của cậu mới ở giai đoạn đầu. Lạc quan nhất chính là coi như đỉnh thiên bát đoạn.
Trong số người bát đẳng đã đi đăng kí cũng không phải là cao thủ gì. Huống hồ sau đó vẫn còn có đồng chí đăng kí nữa.
Hình thức ác liệt quá nhỉ? Loại đấu võ này không phải là đen tối tôi cũng không muốn làm như thế..
Dù sao Diệp Phàm tôi cũng là tiềm nhiệm đến chủ trì một chuyện lớn, nhất định phải công chính liêm minh.
Diệp Phàm nói.
- Yên tâm đi Diệp Phàm cậy nói trước tôi cũng biết là mất mặt. Chúng ta đều là người Đường gia, đều là hảo hán đầy nhiệt huyết. Bằng bản lĩnh thực sự tôi mới là hảo hán. Đây chính là phong cách của người Đường gia chúng ta không muốn làm việc bất chính.
Sắc mặt của Đường Thành có vẻ nghiêm túc.
Sau khi uống trà nói chuyện phiếm, một lúc sau đồng chí Triệu Ngọc Thanh được phân công báo cáo việc trong tổ đã mang tài liệu vào.
- Điều ra rõ chưa?
Diệp Phàm hỏi, vừa rồi có Phương Đông Phong gọi điện đến. Diệp Phàm kiền sắp xếp cho Triệu Thanh Ngọc đi thăm dò tình hình.
- Đã điều ra rõ rồi, tập đoàn Giang Lưu của Phương gia có công ty con. Tôi có tuyển chọn một chút thấy rằng công ty Thiên Kỳ khai thác mỏ rất hợp với chúng ta.
Nói về quy mô công ty chỉ có thể tính là loại công ty vừa và nhỏ. Tập tài liệu liên quan cũng chỉ có gần trang.
Hơn nữa, gần đây việc kinh doanh cũng không tốt lắm. Nghe nói Phương Đông Phong muốn đóng cửa công ty này hoặc là xác nhập với công ty trung.
Vì hiệu quả và lợi nhuận không được tốt cho nên nhân viên cũng đi mất một nửa. Hiện tại chỉ còn mấy chục người.
Nhưng, nếu chúng ta rót mấy triệu vốn vào công ty này thậm chí cả tỷ cũng sẽ không khiến người ngoài hoài nghi.
Triệu Thanh Ngọc nói.
- Làm tốt lắm, mang quy mô ban đầu sửa lại lớn một chút là được. Tài chính đầu tư sau cũng không có gì là lạ.
Diệp Phàm nói.
- Ừ, tôi sẽ nghĩ cách.
Triệu Thanh Ngọc gật đầu nhìn Diệp Phàm.
- Còn chuyện gì nữa không?
Diệp Phàm nhìn cô ta và hỏi.
- Tổ trưởng Diệp, lần này tôi cũng đăng kí tham gia. Công tác một việc nhiều năm tôi cũng muốn thay đổi vị trí.
Triệu Thanh Ngọc nói thẳng.
- Cô mong muốn sẽ được đổi đến đâu?
Diệp Phàm hỏi thực sự trong lòng có hơi khó xử. Triệu Thanh Ngọc làm việc nhiều năm làm ở tổ tình báo cũng rất hợp lý.
Chỉ là công lực của cô quá thấp có lẽ bây giờ mới ở ngũ đẳng. Xuất thân trước kia của cô là một nhân viên tạp vụ.
Hơn nưa,cơ bản là vị trí quá nhỏ ngoài việc gặp người trong tổ ra thực sự không ai có thể bảo cô ta đi gánh trách nhiệm.
Con gái làm việc rất có trách nhiệm, hơn nữa năm nay chưa đến tuổi tiềm năng còn rất lớn. Hơn nữa lại là đồng chí nữ quả thực là không dễ dàng.