- Chủ tịch Khắc Lý đã đến núi Bối Tây, có lẽ cùng nghe nói đến mỏ quặng núi Bối Tây rồi chứ?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Đúng vậy, tập đoàn chúng tôi là tập đoàn chuyên về khai thác mỏ. Chúng tôi rất hứng thú với việc khai thác khoáng sản.
Sau đó liền nghe nói đên mỏ quặng núi Bối Tây. Chúng tôi muốn đến làm ít hàng mẫu đi xét nhiệm, đúng là cho kết quả kinh ngạc.
Hàm lượng đồng trong đó quả nhiên là gấp đôi ở mỏ quặng ở Kỳ Sơn.
Khắc Lý Lạp Hoa nói Phương Đông Phong vừa nghe thấy vậy dường như cũng nổi lòng tham, hỏi”
- Đúng là hàm lượng đồng cao gấp đôi mỏ quặng Kỳ Sơn chứ?
- Đúng vậy, chắc chắn là thế.
Khắc Lý Lạp Hoa nói.
- Vậy sao ông không nói sớm, chúng ta sẽ làm cho mỏ quặng kia đến đây.
Phương Đông Phong nói.
- Không làm nổi, tộc người A Cổ Lạp không cho người khác khai thác. Chẳng những chúng tôi muốn khai thác mỏ quặng núi Bối Tây mà những công ty lớn của Mỹ cũng muốn khai thác.
Nhưng quốc gia vừa rồi không được bình tĩnh, những lệnh của chính phủ đã không còn hiệu lực gì ở núi Bối Tây nữa rồi.
Còn nghe tộc người A Cổ Lạp nói. Quân chính phủ đã mấy lần bại trận, Từ nay về sau núi Bối Tây sẽ thành khu tự quản.
Khắc Lý Lạp Hoa lắc đầu.
- Bọn họ không làm nổi thì chúng ta cũng không làm nổi.
Phương Đông Phong dáng vẻ kiêu ngạo bệ vệ.
- Ha ha, Giám đốc Phương Khắc Lý tôi khoác lác rồi. Chính là các ông ra mặt chưa biết chừng lại làm được.
Tập đoàn Hải Đế nước Mỹ có lớn mạnh hơn chúng ta? so sánh họ với chúng ta, nghiệp vụ của chúng ta không bằng phần của họ.
Nếu tập đoàn Giang Lưu so với bọn họ thì tôi không phản đối. Hơn nữa mối bang giao giữa Trung Quốc và Hoa Kỳ cũng được sâu đậm hơn một chút rồi.
Khắc Lý Lạp Hoa nói châm chọc.
Ông ta cũng biết rõ tình khí của vị Phương thiếu gia này. Đương nhiên thực lực mà Phương Đông Phong biểu hiện sau lưng Phương gia mới là nguyên nhân chính mà Khắc Lý Lạp Hoa muốn hợp tác. Nói cách khác tập đoàn Giang Lưu cũng coi như chẳng là gì.
- Chuyện không chắc chắn, cố vấn Diệp còn nhắc đến làm gì?
Phương Đông Phong lại cười lạnh nói.
- Ha ha, các cậu chưa biết chừng là những người tài ba đã được thu phục rồi.
Diệp Phàm cười nói.
- Không thể, không thể lấy được quyền khai thác. Hơn nữa, có lấy được cũng chẳng ích gì, A Cổ Lạp là chưa chắc chắn.
Khắc Lý Lạp Hoa quả quyết không tin.
- Vậy xin, Chủ tịch hội đồng quản trị Khắc Lý Lạp Hoa hãy đọc bản hiệp nghị này. Cái này đương nhiên là không được sao chép. Nhưng nếu Chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa có thể hãy đến Trụ sở chính của tập đoàn Hoành Không.
Diệp Phàm nói, Đường Thành lấy một túi tài liệu to để trên mặt bàn. Querri hoài nghi đọc đi đọc lại.
Một lúc lại đưa cho người Thái Lan ở bên cạnh đọc. Sau đó người này thì thầm bên tai Khắc Lý Lạp Hoa cái dì đó còn Phương Đông Phong càng đọc thì càng giật mình.
- Tôi tin cố vấn Diệp sẽ không lừa chúng tôi, nhưng người A Cổ Lạp đó hung hãn thế nào?
Khắc Lý Lạp Hoa hỏi.
- Đó là bí mật của chúng tôi, hơn nữa tộc người A Cổ Lạp có giao tình với chúng tôi không tồi. Lúc sắp đi tôi còn tặng cho bọn họ cái đầu sư vương giống như đầu người.
Diệp Phàm thong dong nói.
- Giống sư vương, đó chính là tượng trưng cho sự dũng cảm của người A Cổ Lạp. Không ngờ là cố cấn Diệp lại có được tình cảm tốt đẹp với bọn họ như vậy, Khắc Lý bái phục.
Khắc Lý Lạp Hoa nói.
- Đây là lúc vố vấn Diệp đại diện cho tập đoàn Hoành Không kí được hợp đồng. Nhưng chuyện hợp tác với chúng tôi không có lên quan gì đúng không?
Phương Đông Phong hỏi.
- Đương nhiên là có liên quan chứ, tôi đã dời khỏi tập đoàn Hoành Không, hiện nhậm chức ở Bắc Kinh. Nghe nói tôi đi chưa được bao lâu thì những đồng chí trong tập đoàn đó không được an toàn, luôn cảm thấy hợp đồng này có chút bỏng tay.
Cho nên, lại mang hợp đồng đi chuyển nhượng. Việc này do tôi đã dời khỏi tập đoàn Hoành Không cho nên không nhúng tay vào nữa.
Nhưng, chuyện bọn họ chuyển nhượng hợp đồng cho tôi. Vì việc xây trạm phát điện của ở tập đoàn Hoành Không xảy ra phiền toái, có đồng chí vị bắt cóc.
Sau đó tuy là đã cứu ra được nhưng các đồng chí của tập đoàn vẫn còn lo lắng. Nếu không chuyện làm ăn với món lợi kếch xù này sao có thể đẩy ra bên ngoài được đúng không?
Diệp Phàm nói
- Nếu họ không cần thì có thể chuyển nhượng cho tập đoàn Giang Lưu chúng tôi.
Phương Đông Phong nói.
- Tập đoàn Mễ Đông của chúng tôi hoàn toàn có quyền hợp tác chuyện này.
Khắc Lý Lạp Hoa cũng quen mắt vội chạy đến nói.
- Ha ha, các anh muốn làm người ta cũng không cho đâu. Chuyện này vẫn còn có cách khác, bên chúng ta cùng hợp tác. Hợp tác thế nào đây? Có người nhìn trúng công ty khai thác mỏ thuộc tập đoàn Giang Lưu các anh. Người đó nghĩ sau đó muốn xây dựng mới, rót vào đó một khoản tiền lớn đến khai thác quặng mỏ núi Bối Tây.
Diệp Phàm cười nói.
- Công ty khai mỏ Thiên Kỳ, ha ha, thật là xin lỗi, chúng tôi không định bán nó đi.
Phương Đông Phong cười đắc ý nói.
Trong lòng có lẽ là đã hiểu lầm còn cho rằng “cái người kia” mà Diệp Phàm nói chính là hắn.
Người này cầm hợp đồng có lẽ là đã sớm tìm thấy người đầu tư rồi. Sau này có tiền họ Diệp tuyệt đối sẽ không lấy đượ cổ phần trên danh nghĩa. Còn công ty khai mỏ Thiên Kỳ thực tế là mượn xác một công ty để chuyển nhượng.
- Ha ha, hiệu quả và lợi nhuận của Thiên Kì tốt thế nào. Nghe nói là các vị chuẩn bị bán nó đi. Lẽ nào chuyện này không phải sự thực?
Diệp Phàm cười nói hắn cũng không vội vàng gì.
- Ha ha, trước khác nay khác. Trước kia là trước kia còn bây giờ là bây giờ. Bây giờ tôi không muốn bán nữa.
Trong lòng Phương Đông Phong như uống phải mật vậy, y quyết không chịu buông tay.
- Đông Phong, nếu như người kia có thể trả một cái giá thích hợp thì cũng nên suy nghĩ một chút chứ có đúng không?
Lưu Tại Tiền ở bên có hơi nôn nóng, ông ta biết tình trạch khai mỏ của Thiên Kì. Phương Đông Phong cần thể diện còn ông ta thì không cần.
- Chú Lưu, chú đường nói chuyện này nữa, chắc chắn là tôi sẽ không bán đâu. Người kia dù có trả một biển tiền tôi cũng không bán đâu.
Phương Đông Phong hừ lạnh nói, hôm nay thế nào cũng phải để thể diện để quay về.
- Ha ha, chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa, tập đoàn Mễ Đông của các ông là một tập đoàn khai thác khoáng sản chuyên nghiệp, quy mô lớn hơn tập đoàn Giang Lưu. Tin chắc rằng chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa sẽ đồng ý hợp tác với người kia có đúng không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Họ Diệp kia, cậu nói móc Đông Phong tôi ở xó nhà có phải không?
Phương Đông Phong căm tức.
- Làm ăn mà, ông không chịu hợp tác thì chúng tôi phải đi tìm người thôi. Cái này thì có quan hệ gì đến xó nhà với chẳng không xó nhà.
Diệp Phàm vẻ mặt tươi cười bình tĩnh, nói với đồng chí tiểu Phương.
- Cố vấn Phàm hợp tác sao đây?
Khắc Lý Lạp Hoa động lòng chỉ cần có thể kiếm được tiền thì dù là Phương gia hay không phải Phương gia cũng không cần phải để ý. Hơn nữa, tuy Phương gia ông có quyền có thế nhưng cũng không đủ khả năng để đến Thái Lan.
- Ông bàn giao công ty khai thác khoáng sản cho chúng tôi. Hơn nữa, giá cả phải hợp lý, không được chào giá lên trời. Còn một khi công ty mới này đã tiến vào núi Bối Sơn khai mỏ. Người kia nói, có thể tập đoàn Mễ Đông của các ông sẽ có % cổ phần hợp tác. Nhưng, có một điều mà người kia rất kiên quyết.
Chính là không hi vọng bên hợp tác lại nhúng tay vào việc khai thác mỏ đồng núi Bối Tây. Các ông cứ chờ chia tiền là được rồi. Năm đầu tiên có thể sẽ thu hồi được phần.
Doanh thu của năm thứ hai sẽ là lợi nhuận. Nhưng vì quặng mỏ phải từ tập đoàn Hoành Không chuyển qua đây. Cho nên, phí chuyển nhượng có lẽ sẽ hơi đắt một chút.
Nếu các ông giữ % cổ phần công ty thì cũng phải chuyển giao % chi phí chuyển nhượng. Thêm nữa, người ta còn có một yêu cầu nữa.
Đó chính là hi vọng Chủ tịch hội đồng quản trị Khắc Lý có thể đi khảo sát, chuyện mỏ quặng núi Kỳ Sơn Thái Lan mà trước kia tôi đề nghị, bạn của tôi bên đó nắm giữ % cổ phần.
Còn vấn đề bảo vệ thì sẽ do bạn của tôi bên đó phụ trách.
Diệp Phàm nói. Phương Đông Phong ở bên cạnh cười lạnh mà không nói gì.
- Người đó chuẩn bị tổng đầu tư khai thác vào mỏ quặng Bối Sơn bao nhiêu?
Khắc Lý Lạp Hoa hỏi.
- Khoảng tỷ, các ông đầu tư triệu. Tôi nói là NDT thực ra chắc chắn các ông sẽ không bị chịu thiệt đâu.
Ông nhượng bộ % cổ phần mỏ quặng Kỳ Sơn chắc chắn sẽ không bị thiệt. Bởi vì, % cổ phần mỏ quặng Kỳ Sơn còn không bằng % lợi nhuận núi Bối Tây.
Chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa đến núi Bối Tây nhưng lại đến đây làm hàng mẫn, chắc là ông đã có sự tính toán rồi.
Hơn nữa, mỏ quặng núi Bối Tây mở đã được năm rồi. Sau này tài nguyên sẽ rất rồi rào.
Diệp Phàm cười nói.
- Chuyển nhượng phí không biết bên tập đoàn Hoành Không nghĩ thế nào?
Khắc Lý Lạp Hoa thực sự đã nổi lòng tham rồi.
- Sơ sơ cũng là con số này.
Diệp Phàm giơ ngón tay ra.
- triệu, quá nhiều! Bọn họ chỉ là kí tiếp hợp đồng thôi mà. Chỉ là chuyển nhượng cần gì phải lấy triệu chứ?
Khắc Lý Lạp Hoa nói.
- Ha ha, ai cũng biết mỏ quặng núi Bối Tây kiếm được một khoản tiền lớn. Chỉ là quyền khai thác chưa làm được đến mức đó.
triệu cũng không phải là nhiều. Nếu tập đoàn Hoành Không giống như tập đoàn Hải Đế, có lẽ người ra đã chi ra triệu.
Nếu không tin, chúng tôi có thể cung cấp cho tập đoàn Hải Đế một cái tin, hai người bọn họ trong ngày hôm nay sẽ không đến Hoành Không được. Tôi sẽ mang hợp đồng chuyển nhượng này chuyển nhượng cho các ông.
Diệp Phàm càng khí phách hơn.
- Có thể ít hơn không, ví dụ như triệu.
Khắc Lý Lạp Hoa hỏi:
- Phần hợp đồng này tôi tin chắc rằng cố vấn Diệp sẽ làm được ở tập đoàn Hoành Không. Cho nên, bọn họ chắc chắn sẽ nghe theo lời cậu.
- Ha ha, đây chính là điểm mấu chốt.
Diệp Phàm cười nói.
- Vậy triệu, cố vấn Diệp, tôi hi vọng trong vòng hai ngày có thể bàn bạc được với người có liên quan đến tập đoàn Hoành Không.
Chuyện này xin cố vấn Diệp hãy nói với bọn họ. Về phần người kia cần một công ty con thuộc tập đoàn Mễ Đông của chúng tôi, chúng tôi cũng có thể cho được.
Chúng tôi sẽ cho người kia sở hữu với giá khoảng triệu. Đến lúc đó, công ty của chúng tôi sẽ không cần các cậu phải bỏ tiền ra, nên dùng công ty hùm vốn cổ cổ phần khai thác mỏ quặng núi Bối Tây.
Khắc Lý Lạp Hoa nói.
- Chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa, các ông cứ như vậy mà đá tập đoàn Giang Lưu của chúng tôi đi sao? làm người không thể thất đức thế được. Tôi nhắc nhở chủ tịch Khắc Lý Lạp Hoa, người kia rất mánh khóe, y ở Trung Quốc. Hơn nữa, còn việc làm ăn hợp tác tập đoàn Mễ Đông với Trung Quốc chúng tôi, đến lúc đó sẽ dừng! Hừ.
Phương Đông Phong uy bắt đầu uy hiếp nói.
- Ha ha, công ty của chúng tôi ở Thái Lan. Hơn nữa, công ty hợp tác của chúng tôi ở núi Bối Tây hình như cũng không có liên quan gì nhiều lắm đến Trung Quốc thì phải.
Đương nhiên, nếu Giám đốc Phương cứ cương quyết thì mỏ quặng Kỳ Sơn chúng tôi sẽ không định hợp tác với các ông nữa.
Rõ ràng là cổ phần của các công nhượng lại cho cố vấn Diệp.
Khắc Lý Lạp Hoa là một lão cáo già. Trên gương mặt của Phương Đông Phong như bốc lửa.