- Chào thủ trưởng!
Tất cả quân quan đều đồng thanh chào.
- Các đồng chí vất vả rồi.
La Thành Khải phất tay, vẻ mặt tươi cười.
- Vì nhân dân phục vụ.
Các quân quan lại hô.
…
Sau đó bắt đầu tiến hành nghi thức tuyên bố, Trấn Trung Lương và Kiều Thế Hào lần lượt đọc tuyên ngôn nhậm chức. Còn bốn người Diệp Phàm, Tây Môn Đông Hồng và Phó tư lệnh quân khu Lĩnh Nam Lôi Thiết Đông, Kế Vĩnh Viễn được mời lên ngồi vị trí chủ tịch.
Còn các thiếu tướng như Lang Phá Thiên, Trương Cường thì chỉ có thể thiệt thòi ngồi xem ở hàng ghế đầu.
- Tiếp theo mời Cố vấn Diệp chỉ thị cho chúng tôi.
Không ngờ Mai Trường Phong lại ra chiêu này.
- Ha ha ha, Tư lệnh Mai khách khí rồi. Hôm nay tôi xuống chỉ là ăn chực bát cơm thôi. Chỉ thị thì không dám. Cơm tôi muốn ăn, nhưng mà lời thì không dám nói đâu.
Diệp Phàm cười nói.
- Đúng đúng đúng, cơm không thể không ăn no, còn nói thì chúng tôi không dài dòng nữa.
Tây Môn Đông Hồng cũng cười nói.
Cuối cùng, để chủ nhà là Mai Trường Phong đơn giản tổng kết một chút liền tan họp.
Lúc này mới khoảng h, thời gian còn rất nhiều. Còn đám chuyên gia Tổ khoa học năng lượng đã sớm đến sân huấn luyện Báo Săn khảo sát thực địa.
- Dù sao cũng hiếm khi đến một chuyến, chúng ta đi đến sân huấn luyện xem một chút đi.
Diệp Phàm cười nói, Tây Môn Đông Hồng cũng gật đầu.
Một đám tướng quân đi thẳng đến sân huấn luyện, muốn đến sân huấn luyện của Báo Săn trước tiên sẽ phải đi qua một đường hầm trong núi đi vào Báo Săn.
Xe đi vào đường hầm không lâu liền đỗ lại trên sân thao luyện, Trần Quân vẻ mặt uy phong dẫn mấy trăm quân nhân luyện tập trên sân huấn luyện khí thế ngút trời.
Có người bê đá vác chuông, có người đu dây, có người đứng trên cọc... Tiếng trầm trồ khen ngợi không ngừng vang lên trên sân tập, tất nhiên là có người đứng bàn luận.
- Tướng quân Trịnh, quân của anh nỗ lực thật đấy.
Tây Môn Đông Hồng cười nói.
- Bọn họ đều là những người giỏi.
Trịnh Phương cũng không phủ nhận.
- Ai…
Tây Môn Đông Hồng thở dài, trên mặt hiện lên một tia mất mát. Bởi vì, Tây Môn Đông Hồng công lực đã bị phế, từng là cao thủ võ lâm, nhìn thấy tình cảnh như vậy tâm tình chẳng thể nào tốt được.
- Nào nào nào, Tề Thiên, chúng ta so vài chiêu đi.
Lang Phá Thiên lòng ngứa ngáy, chỉ vào cái cọc mai hoa, cười nói.
- Tư lệnh Lang đã mời rồi thì chúng ta liền chơi đùa một chút. Có điều, anh phải nhẹ tay thôi, tôi cũng không muốn trở thành đầu heo đâu.
Tề Thiên cười nói.
- Tất cả lại đây, quan sát trận đấu của các thủ trưởng nào.
Trần Quân hô to một tiếng, mấy trăm đội viên của Báo Săn tất cả đều háo hứng vây quanh.
- Trần Quân à Trần Quân, thằng ranh cậu muốn tôi xấu mặt phải không?
Lang Phá Thiên tự do quen rồi, trực tiếp cười mắng.
- Ha ha ha, Sư đoàn trưởng Tề cũng không có năng lực đó đâu. Nhưng mà, một số đồng chí khác thì vẫn được đó.
Trần Quân cười gượng, trong lời nói có hàm ý.
Sau đó, hai người Tề, Lang bất ngờ dồn khí xuống chân, đạp một cái. Vù một tiếng, cả hai người bay lên không trung trực tiếp rơi xuống cọc mai hoa cao xấp xỉ m. Lập tức nhận được một tràng vỗ tay như sấm dồn.
Hai bên liền ôm quyền chào nhau như các nhân sĩ võ lâm, sau đó bắt đầu ra quyền cước trên cọc mai hoa.
Nhất thời trận đấu diễn ra quyết liệt. Nắm đấm và người căn bản không thể phân biệt rõ ràng nữa. Có một số đội viên Báo Săn thân thủ khoảng Tam, Tứ đẳng ngất xỉu ngay tại chỗ. Tiếng trầm trồ khen ngợi của các đồng chí phía dưới vang lên như sấm.
Chỉ thấy đấu đến cao trào, hai người một chưởng chạm nhau, lập tức đều bắn ngược trở lại hơn chục mét, một cước đạp lên trên một thân cây to bằng thùng nước, răng rắc hai tiếng vang lên, thân cây lập tức gãy, còn hai người như thể người giấy, bình tĩnh đáp xuống trên cọc mai hoa.
Chân thần sao…
Chân thần sao…
Tây Môn Đông Hồng cảm thấy chẳng có gì, trường hợp ghê gớm hơn nữa cũng đã gặp qua. Thế nhưng đám thủ hạ của ông ta lại kinh ngạc trợn mắt há mồm.
Bởi vì sân huấn luyện của Báo Săn cực rộng lớn. Trải qua nhiều lần mở rộng, hiện tại chu vi không dưới dặm.
Kỳ thực chính là tính cả
ngọn núi vào mà thôi, thảm thực vật bao trùm bên trong vẫn xấp xỉ %.
Đi vào đều là đại thụ chọc trời, mà những công trình huấn luyện đều giấu ở dưới những đại thụ chọc trời này, có chút cảm giác rừng rậm nguyên thủy, bởi vậy, nếu như đi bộ, đi không hết một ngày thì không thể vòng về. Mọi người tất nhiên là ngồi xe đi tham quan.
Sau khi đi tham quan, Tây Môn Đông Hồng cực kỳ hài lòng, lập tức ký hợp đồng bồi dưỡng quân quan với đội Báo Săn mà Trịnh Phương làm thủ trưởng tại tổng bộ Báo Săn. Sau đó hứa sẽ gửi khoản tiền quyên góp triệu trước cuối năm.
Đương nhiên, bề ngoài là Báo Săn sở hữu sân huấn luyện này, kỳ thực vốn là để phục vụ của Tổ Tám trung tâm của Tổ A.
Bữa tối ăn tại tổng bộ Báo Săn. Cũng là một số món ăn dân dã, canh lợn rừng và thỏ rừng cả một nồi lớn. Tây Môn Đông Hồng có việc, sau khi ăn cơm xong liền kéo nhau đi về.
Lang Phá Thiên khó có dịp được gặp mặt các anh em nên ở lại.
Kỳ thực, những người có thể ở lại cũng đều là đội viên chính thức từng công tác trong Tổ A. Như Tề Thiên, Trương Cường đều từng là đội viên, còn có Lang Phá Thiên cũng coi như đội viên nòng cốt trong quân đội của Diệp Phàm rồi.
Tám giờ tối, trong phòng họp bí mật của Tổ Tám trung tâm trong nội bộ Báo Săn, Diệp Phàm cùng hai đồng chí Trịnh Phương và Trần Quân cùng đi vào phòng họp.
Loạt soạt, mười mấy quân quan của Tổ Tám trung tâm trú tại vịnh Lam Nguyệt tất cả đều đứng dậy cúi chào.
- Chào thủ trưởng!
Trong phòng họp cách âm cực tốt vang lên tiếng hô vang dội của các đội viên Tổ A, khiến cho trần nhà đặc chế rung lên bần bật.
- Các đồng chí vất vả rồi, ngồi đi.
Diệp Phàm phất tay, cùng với Trịnh Phương ngồi lên vị trí chủ tọa, tướng quân Kế Vĩnh Viễn ngồi một bên, bên kia là Trịnh Phương, Trần Quân và vài vị Phó sư đoàn trưởng ngồi phía dưới.
- Chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt hoan nghiênh tướng quân Diệp Phàm Phó tổ trưởng thường vụ của Tổ A chúng ta xuống chỉ thị.
Trịnh Phương vỗ tay trước, lập tức tiếng vỗ tay như sấm lại vang lên.
Đôi mắt ưng của Diệp Phàm phát hiện, vừa rồi khi hắn đi vào mười đội viên thì có đến chín người lộ vẻ kinh ngạc.
Hiện tại Trịnh Phương vừa giới thiệu, càng không nén nổi kinh ngạc. Bởi vì, có thể gặp mặt nhân vật số hai của Tổ A là một vinh dự cực lớn.
Người nào người nấy thắt lưng thẳng tắp, trong đó mấy vị Phó tổ trưởng càng ngồi thẳng hơn, hết sức cung kính.
Diệp Phàm hiểu, những đồng chí này căn bản đều báo danh tham gia cuộc đua tuyển chọn lần này. Phó tổ trưởng thì hoàn toàn có thể cạnh tranh vị trí của Trịnh Phương, còn Trần Quân áp lực vẫn rất lớn.
Mà đội viên bình thường thân thủ cao cũng báo danh, tất nhiên là nhắm vào vị trí Phó tổ trưởng. Mỗi củ cải một hố, sau khi một hố dời đi sẽ đem đến hiệu ứng domino chuỗi dài.
Mà đối với cuộc tuyển chọn này, nhân vật số hai là Diệp Phàm có quyền định đoạt nhân sự tuyệt đối, bởi vì cuộc tuyển chọn lần này do hắn chủ trì.
- Các đồng chí, đã hai năm rồi Tổ Tám trung tâm chúng ta chưa nhận được nhiệm vụ trọng đại. Thế nhưng, điều này không hề đồng nghĩa với việc thế giới đã thái bình.
Trong yên bình vẫn luôn ẩn náu những bùng nổ lớn. Cho nên, các đồng chí đều phải chuẩn bị tâm lý, tuyệt đối không thể lơ là mất cảnh giác.
Càng phải nhiệt tình luyện công, luyện tập các kỹ thuật, để khi chuẩn bị chiến tranh có thể sử dụng. Cùng với sự phân cực hóa trên thế giới, các phương thức công kích mới cũng xuất hiện.
Như hành động chặt đầu của Mỹ, việc đánh lén của bộ đội đặc chủng... Mà hoạt động của các tổ chức khủng bố quốc gia trên thế giới cũng đã tăng cường.
Phương thức khủng bố càng có xu hướng đa nguyên hóa, ví dụ như, tấn công máy bay, đánh bom các tòa nhà... Những điều này cần chúng ta có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách hoàn hảo trong tình huống kịp thời.
Hơn nữa, các quốc gia đều đang chiêu binh mãi mã. Không có thực lực chính là đồng nghĩa với mất đi sinh mệnh. Sinh mệnh là vô giá, chỉ có thường xuyên luyện công, công lực cao lên thì tỷ lệ bảo đảm an toàn và hoàn thành nhiệm vụ của chúng ta mới càng cao…
Diệp Phàm nói.
- Xin thủ trưởng yên tâm, chúng tôi luôn sẵn sàng.
Trần Quân nói.
- Bây giờ tôi nói với mọi người một số chuyện mới mẻ tôi gặp trong hai năm gần đây, để mọi người chuẩn bị tâm lý trước, lúc gặp phải những chuyện này tuyệt đối không được hoảng hốt, việc này nghe thì có vẻ không thể tưởng tượng nổi, nhưng thực tế đích thực tồn tại trong thế giới chúng ta…
Diệp Phàm chậm rãi kể lại những chuyện kỳ lạ như khi gặp được cao thủ, ví dụ như hóa thân hồn khí, kết giới gì gì đó.
- Tổ trưởng Diệp, những thứ này thực sự tồn tại sao?
Dường như đang rất sợ hãi, tuyệt đại đa số đồng chí không dám tin những chuyện này.
- Nói thừa, tổ trưởng Diệp vừa bắt đầu đã nói những việc này thực sự tồn tại. Chúng ta chưa thấy chẳng qua bởi vì đẳng cấp của chúng ta quá thấp. Nếu thực sự gặp phải có lẽ cũng chưa chắc đã còn mạng mà trở về.
Trịnh Phương nghiêm mặt giáo huấn.
- Việc này không trải qua thực sự khiến người ta khó có thể tin được, nhưng đây đều là sự thật. Những chuyện tôi kể đều là chuyện tôi tự mình trải qua.
Ví dụ như, đối với người bình thường, thấy chúng ta nhảy cao m, đá một cái gãy thân cây to bằng thùng nước, chắc hẳn sẽ cho đấy là ma thuật phải không nào?
Thế nhưng chúng ta thực sự làm được.
Diệp Phàm nói xong, đột nhiên tay vung lên không trung, một luồng khí mạnh mẽ phóng ra, không lâu sau, thủy công được thi triển. Một lúc sau, trong phòng họp không ngờ xuất hiện những bông tuyết nho nhỏ.
- Nhìn thấy chứ, đây là ma thuật sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Thấy rồi, quả thực không phải ma thuật, Quốc thuật không ngờ có thể tạo ra tuyết từ trong không khí, chúng tôi tin lời Tổ trưởng Diệp nói là sự thật.
Một Phó tổ trưởng đứng thẳng, ánh mắt ngưỡng mộ nhìn Diệp Phàm. Còn về các đội viên, tất cả đều kinh ngạc há hốc mồm.
- Thực không thể tưởng tượng nổi, Quốc thuật không ngờ có thể vận dụng đến cảnh giới siêu phàm như vậy. Chúng ta thật đúng là ếch ngồi đáy giếng.
- Vẫn còn nhiều điều các anh chưa thấy lắm, cho nên, tăng cường luyện công, nâng cao năng lực bản thân mới là chuyện quan trọng nhất.
- Đây là do nội khí sau khi đạt đến chất lượng nhất định sẽ ngưng tụ phân tử nước trong không khí rồi ép thành tuyết. Tôi không phải đang biểu diễn ma thuật, càng không phải biểu diễn tiên thuật. Trên đời này không có gì là tiên thuật hết, nhưng rất nhiều chuyện kỳ lạ chúng ta có thể thực hiện bằng nội khí.
Diệp Phàm nói. Đến giờ này, đám người kia rốt cuộc cũng đã tin.
Sau khi họp xong Diệp Phàm vào căn tin ngồi uống rượu nói chuyện phiếm cùng mấy người Lang Phá Thiên.
- Lang này, cậu đến Việt Châu cũng đã hơn hai năm, có muốn chuyển sang nơi khác không?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Muốn thì muốn, tôi còn muốn thăng chức nữa, nhưng mà đi đâu? Lúc trước ở trong Tổ còn thú vị một chút, hiện giờ ở trong quân đội bình thường chỉ có thể so lý lịch đọ tuổi tác.
Ở trong quân khu tỉnh muốn làm chút thành tích lớn chẳng dễ dàng chút nào. Toàn mấy việc chiêu binh, giải quyết khó khăn của người nhà quân quan, chẳng ra đâu vào đâu.
Muốn tạo thành tích từ những chuyện thế này, khó lắm.
Lang Phá Thiên có chút buồn bực.