- Tôi lại cảm thấy kỳ lạ, cha tại sao nhất định để anh vào Tổ A. Mặc dù anh ở trong quân đội bình thường bây giờ cũng đã đến lúc đề bạt lên chức phó sư đoàn trưởng. Nếu như vào Tổ A thì không bằng ở trong quân đội bình thường làm một thuộc hạ tốt.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cha nói, công tác của Tổ A tuy là bí mật nhưng Tổ A là nơi rèn luyện rất tốt. Chỉ cần an toàn ra khỏi thì khi ấy chính là lúc thành công. Cậu xem, thành viện Tổ A các cậu sau khi xuất ngũ đều có nơi tốt để đến. Điểm quan trọng là ở phương diện rèn luyện bản thân, cha coi trọng điều này.
Tiếu Quân nói.
- Nói cũng phải.
Vương Nhân Bàng gật gật đầu.
- Đúng rồi, nghe nói lần thi đua đề bạt này cậu cũng đăng ký?
Tiếu Quân hỏi.
- Ừ, có đăng ký rồi.
Vương Nhân Bàng nói.
- Cha rất vui, nói là cậu cuối cùng cũng chí hướng rồi. Cha nói là cậu có năng lực, nhưng…
Tiếu Quân dừng lại.
- Nhưng không có chí tiến thủ đúng không, thích ứng với mọi hoàn cảnh, thậm chí có chút tâm lý của kẻ lười biếng.
Vương Nhân Bàng cười ha hả nói.
- Ha ha, coi như cậu tự hiểu mình.
Tiếu Quân nói.
Nháy máy đã đến cuối năm rồi, thủ đô có tuyết lớn. còn về chuyện sân tập luyện của Báo Săn cũng tạm gác lại vì đến Tết.
Thương thế của Hồng Tà cũng đã hồi phục được tám phần rồi, nhưng Thiên Đao có lẽ phải nửa năm nữa. Diệp lão đại cũng không thể đợi được, quyết định ngày đi Thái Lan một chuyến, giải quyết chuyện của nhà họ Trác, huống hồ, chuyện mỏ đồng Kỳ Sơn cũng phải thương lượng với núi Ngưu Vĩ một chút, sau đó là cùng tập đoàn Thước Đông ký kết hợp đồng chính thức.
Ngày âm lịch, Diệp Phàm mang theo Hồng Tà, Lệ Vô Nhai và Phí Thanh Sơn, Xa Thiên, Lam Tồn Quân, Bao Nghị tới Thái Lam.
Phong thái của sơn trang Tử Trúc Diệp vẫn như trước, nhưng vì sắp đến Tết và sơn trang Tử Trúc Diệp cũng theo phong tục mừng năm mới của người Trung Quốc.
Thi Mạn đã sớm cho người treo đèn lồng đỏ theo phong cách người Trung Hoa từ trong ra ngoài sơn trang.
- Hôm nay có thêm hai con sư tử đá, Diệp lão đại, sơn trang này càng uy phong hơn.
Lam Tồn Quân nhìn phía trước sơn trang cười nói.
- Ha ha, Thi Mạn thật sự rất hiểu tôi. Nói là dù ở Thái Lan cũng muốn cho tôi cảm giác như ở Trung Quốc.
Diệp Phàm cười nói, Thi Mạn đã dẫn người làm ra cổng.
Diệp Thiên Hạ theo yêu cầu của Diệp Phàm đưa hắn đi dạo một vòng, tiểu tử này vô cùng thỏa chí. Thi Mạn cùng với em trai Lạp Mông là hưng phấn nhất, vừa thấy Diệp Phàm đã tới thân mật ôm.
- Diệp Phàm, mọi người đến thật là đúng lúc.
Lạp Mông cười nói.
- Ồ, không lẽ có chuyện tốt cho chúng tôi sao?
Diệp Phàm cười hỏi.
- Đương nhiên rồi, hôm nay là sinh nhật của công chúa Thải Nạp, con gái của Lý Thân Vương Đỗ Đức, đến lúc đó sẽ có rất nhiều khách quý. Hơn nữa, muốn góp vui cho sinh nhật của công chúa nên cao thủ của đội cảnh vệ Hoàng thất đều đem khả năng thật sự ra biểu diễn.
Lạp Mông cười tủm tỉm.
- Đội cảnh vệ của Hoàng thất là đội ngũ như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Đó là cận vệ của Quốc vương từ mấy trăm năm nay, gần giống với thân phận vệ sỹ Trung Viên hải của TQ các vị.
Đương nhiên là trung tâm bảo vệ của cận vệ Quốc vương chỉ là thành viên của vương thất. Nhân số của đội tuy rất đông, nhưng phần lớn chỉ là quân thân vệ.
Còn đội cảnh vện chân chính của hoàng thất thì tất cả đều là tinh anh. Nghe nói có hơn người, bọn họ đều là cao thủ.
Tinh thông các loại súng ống cùng với một số vũ khí lạnh hiện đại. Có thể vào được đội cảnh vệ của vương thất là vinh quang cực lớn.
Lạp Mông cười nói.
- Có phải tiểu tử ngươi cũng muốn vào không?
Diệp Phàm nói đùa.
- Đúng, em thật sự cũng muốn vào. Nhưng làm thành viên bình thường thì em không có hứng thú.
Lạp Mông cười nói.
- Với công lực hiện tại của cậu đã gần đạt tới thất đoạn của thái quyền hoàng gia. Nếu như có thể vào được đội cảnh vệ đứng đầu một phân đội thì được.
Diệp Phàm cười nói.
- Em không muốn đứng đầu một phân đội, em muốn là phó thủ lĩnh của thân vệ quân. Đại thủ lĩnh thì em không dám nghĩ, đó là độc quyền của Bồng La Đến, em đương nhiên không bằng hắn.
Nhưng với thân thủ của em muốn trở thành phó thủ lĩnh thì có thể được. Bởi vì, phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương cũng cũng là Thái quyền hoàng.
Đội thân vệ có bốn phó thủ lĩnh. Khắc Lý Cương có thể làm được thì tại sao em lại không thể?
Lạp Mông có chút tức tối.
Thật ra, phụ thân Lạp Lạc Đế của Lạp Mông tuy là thân phương được phong hào nhưng quan hệ thân thích với gia tộc của Quốc vương hiện tại đã quá xa rồi.
Theo quy củ của Vương quốc Thái Lan, quan hệ huyết thống trong vòng năm đời đều có thể xưng là thành viên vương thất. Điều này chỉ là tương đối thôi.
Bởi vậy, thành viên của Vương thất có xa thì cũng có gần. Người ta thì thật ra cũng không khác mấy so với cấp bậc quý tộc bình thường.
Thân vương Lạp Lạp Đến chỉ là một thân vương được phong thôi, trong thành viên vương thất của Thái Lan thì đương nhiên là ông ta bị ra rìa.
Cho nên, Lạp Mông vẫn muốn gia nhập đội cảnh vệ cũng có nghĩ là muốn gia tăng tầm quan trọng của gia tộc trong Vương thất.
- Bồng La Đế lợi hại thế nào?
Lam Tồn Quân không nhịn được hỏi.
- Ông ta lợi hại thế nào thì tôi không rõ lắm. Nhưng dù sao thì những người thân thủ như chúng tôi chỉ cần không quyền của ông ta là ngã xuống rồi.
Năm đó phó thủ lĩnh Khắc Lý Cương vừa đinh khiêu chiến với ông ta, kết quả bị ông ta một quyền đánh cho răng rơi đầy đất.
Bồng La Đế nổi giận, lần đó, ông ta dùng một cước đá sụp cả một tòa nhà. Cho nên, sau này không ai còn dám khiêu chiến với ông ta nữa.
Lạp Mông nói.
- Bồng La Đế lợi hại như vậy, ở trong vương thất rất được sủng ái đúng không?
Diệp Phàm thản nhiên hỏi.
- Cái đó thì đương nhiên, vương thất tặng cho ăn người con gái xinh đẹp nhất Thái Lan. Còn có một trang viên rất lớn.
Thưởng cho hắn mười mấy người hầu. Tiền lương hàng năm cũng rất kinh khủng, nếu đổi ra nhân dân tệ cũng không dưới hai nghìn vạn.
Hơn nữa, Bồng La Đế này đi đến đâu mọi người cũng đều nhiệt tình chiêu đãi. Nhưng người này cũng rất quái gở.
Rất ít tiếp xúc với mọi người, vẻ mặt bình thường đều giống như bức tượng gỗ. Tất cả mọi người đều sợ ông ta.
Lạp Mông nói.
- Lạp Mông, nếu cậu có thể làm phó thủ lĩnh thì có lợi gì cho gia tộc Lạp Lạc Đế?
Bao Nghị hỏi thẳng.
- Đương nhiên là nhiều rồi, chương đoàn đã liên lạc chưa?
- Đã liên lạc rồi, họ nói bất cứ lúc nào chúng ta cũng có thể đưa người sang ký hợp đồng. Hơn nữa, họ dường như cũng khá nóng vội, liên tục thúc giục chúng ta.
Lam Tồn Quân nói.