Quan Thuật

chương 3667: thải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thình thịch...

Một tiếng chấn vang làm võ đài đung đưa Khắc Lý Cương vừa mới nắm tay tiếp cận được một nửa mông thì Lạp Mông kia dường như đột nhiên tiến mạnh giống như mũi tên trong nháy mắt bắn đến trước mặt Khắc Lý Cương.

Hồng Toàn vừa nhìn thấy tay hơi động một luồng nội khí dâng lên nhanh chóng xả về phía Lạp Mông. Nhưng Diệp Phàm chỉ bắn ra đâm vào một tiếng.

Hồng Toàn cảm thấy lòng bàn tay mình giống như bị đao đâm vậy. Y nhanh chóng rút tay về thì thấy lòng bàn tay có một vòng tròn hồng lên y kinh ngạc nhìn về phía. Diệp Phàm cao thủ ở đó y có thể cảm nhân được.

Còn đúng lúc này, Khắc Lý Cương vừa mới bị Lạp Mông biểu diễn cho một chưởng khiến mông ông ta chấm đất lại trượt mưới mấy mét rồi mới dừng lại được vì bị ma sát.

Vì không chịu nổi lực ma sát dưới sàn nhà cho nên mông đã lộ hết ra ngoài hơn nữa còn loang lổ vết máu, thịt da đã bị bong tróc.

Cái này đương nhiên là kết quả của Khai Bi Thủ tạo thành.

- A...

- Hay hay...

- Đánh hay lắm...

Cả võ đài vang lên còn Hồng Toàn thì đang tìm thủ hạ. Các đó là Đạt thân vương vẻ mặt nghiêm túc. Thân vương Đỗ Đức lý thì kinh ngạc còn Bồng La Đế thì bình tĩnh đến mí mắt cũng chưa nâng lên chút nào.

- Còn đến chứ?

Lạp Mông kiêu ngạo nắm tay quát to.

- Á á...

Khắc Lý Cương rên rỉ máu chảy đầm đài ở mông, cả người như đạn pháo phi về phía Lạp Mông. Người này thảm thương mà không biết cả võ đài nhất thời ồ lên.

Đương nhiên là Lạp Mông không một chút khách sáo đá Khắc Lý Cương một cái như đá một quả bóng cao su văng ra võ đài.

Hơn nữa lên tận không trung hai chân Khắc Lý Cương vừa chạm đất thì kêu lên tiếng răng rắc giòn tan. Chắc chắn là hai chân của Khắc Lý Cương đã bị chặt đứt rồi.

Lạp Mông không nương tay một chút nào đá lên đá xuống mấy cái liền mãi đến khi đùi Khắc Lý Cương gãy tan không thể giải phẫu được thì y mới dừng lại.

Hơn nữa, cú đá cuối cùng khiến cho Khắc Lý Cương kêu lên một tiếng thê thảm. Khắc Lý Cương hoàn toàn xong đời rồi, từ nay về sau không thể làm người được nữa bởi vì đây là chỉ thị của Diệp Phàm.

Đương nhiên là Hồng Tà âm thầm ra tay nhưng làm theo chỉ thị của Diệp Phàm. Ông ta sợ đến mức không dám xuất chưởng vẻ mặt phẫn tổ tìm kiếm Tân Tịch.

- Đánh hay lắm

- Hay....

Tiếng vỗ tay ầm vang. Lạp Mông như một tướng quân đắc thắng ngẩng cao đầu ưỡn ngực lên. Còn Thi Mạn và La Lạc Đế thì lơ đãng nhìn Diệp Phàm cảm kích bội phần.

- Đánh xuống đi!

Vẻ mặt của Đỗ Đức Lý thân vương không chút thay đổi phất tay hô:

- Lạp Mông khiêu chiến Khắc Lý Cương vừa thắng lợi, ván thứ .

Vẻ mặt của Hồng Toàn thì âm trầm nhìn về phía hai mắt thèm thuồng nhìn về phía gia tộc Lạp Lạc Đế. Hai mắt của ông ta như con diều hâu đói khát đang phân hình.

Diều Hâu đứng lên áo choàng che mất nửa bên mặt, tóc dài y búi sau đầu. Vẻ mặt lại như hóa trang mặc dù y là bạn tốt của lão Phì nhưng cũng khó mà nhân ra được.

Đây là một loại vẻ mặt của Diều Hâu. Đương nhiên khi gặp gỡ với đám lão Phì kia thì lại là một loại mặt khác.

Chỉ có điều người của núi Ngưu Vĩ nếu sau khi vào mỏ đồng không buôn bán thuốc phiện với lão Phì nữa thì cuộc sống của bọn họ trở thành cuộc sống của người bình thường.

Mấy trăm đôi mắt trong võ đài đều nhìn chằm chằm vào Diều Hâu. Nhưng vẻ mặt của y vẫn nghiêm túc bình tĩnh, thong thả bước đến võ đài.

Lúc Diều Hâu đến võ đài Hồng Tà còn lơ đãng nhìn vẻ mặt của Bồng La Đế. Ưng nhãn của Diệp Phàm có thể phát hiện ra.

Tuy Bồng La Đế lạnh lùng nhưng cũng bị giật mình. Diệp Phàm càng giật mình, hắn thầm nghĩ có lẽ Hồng La Đế này đang giúp đỡ Hồng Tà.

- Xưng hô với các hạ thế nào đây?

Vẻ mặt của Hồng Toàn cao ngạo nhìn Diều Hâu chằm chằm.

- Ha ha, bọn họ gọi ta là Diều Hâu, ngươi cứ gọi như thế là được.

Diều Hâu bình tĩnh tươi cười.

- Diều Hâu, hừ ta có đi săn thú đâu?

Hồng Toàn hừ lạnh một tiếng.

- Người săn thú có lúc không cẩn thận sẽ bị chim mổ mù mắt đấy!

Diều Hâu thản nhiên hừ một tiếng.

- Nhìn ngươi không có bản lĩnh gì...

Hồng Toàn hừ lạnh đột nhiên ra một quyền đâm thẳng về phía Diều Hâu.

Diều Hâu cũng đánh trả một quyền như vậy, bốp... bốp...

Những tiếng thét chói lai lêu lên liên tiếp Hồng Toàn lui sau bước cuối cùng ngã ầm xuống mông đặt xuống nét mặt già nua kia lập tức đỏ lên có thể nói là như mông khỉ.

- Với chút bản lĩnh đó mà dám làm bảo vệ cho hoàng thất.

Vẻ mặt của Diều Hâu khinh thường.

Hồng Toàn tức giận vô cùng, cả người bay lên thước như đạn. Hai chân như đi đường đá về phía Diều Hâu.

Một sức nén nổ khuếch tán ra bên ngoài, vừa đánh công chúa Thải Nạp ngồi ở quầy bar vừa uống rượu vừa xem cuộc chiến.

Tiếng thình thịch vang lên, một loạt hàng ghế của thanh niên đều giống như binh lính đang luyện đao phát ra những tiếng kêu leng keng.

Còn chén rượu cũng bị trấn động nảy lên trên mặt bàn như nhảy đít- xcô vậy.

- Hay, đến đi, đến đi...

Người thanh niên kia không hề sợ hãi ngược lại còn gầm to.

Đúng lúc này, Diều Hâu hai tay dang ra khinh thân của Phí gia được thi triển bắn ngược lên đầu Hồng Toàn. Diều Hâu rất bình tĩnh đứng trên đầu Hồng Toàn. Hồng Toàn lập tức trở thành cái ghế ngồi cho Diều Hâu.

- Bốp...

Hồng Toàn bị Diều Hâu hất ngã nhào xuống đất cả cái đầu không cúi được. Nhưng cảm giác đau càng lúc càng dữ dội hơn. Cuối cùng vẫn là để Diều Hâu lôi mông lên.

Lại không lâu sau, toàn bộ đầu Diều Hâu bị ép xuống. Cơ thể Hồng Toàn đỏ bừng như máu.

- A...

Hồng Toàn tức giân gầm lên một tiếng cả võ đài trấn vang những tiếng ong ong. Hai tay của y lại muốn bắn lên.

Nhưng, Diều Hâu có thể khiến y như ý, hai chân vẫn vững như núi gắt gao đè người này. Mắt nhìn thấy đầu đã dán xuống đất, nếu hai tay tấn công thì cả người chắc chắn sẽ phải ngồi phịch xuống.

Bồng La Đế ra tay, hai chân của thằng nhãi này dường như bị tê rần rồi thì phải. Nhưng Diệp Phàm biết người này đang làm chuyện lên núi đánh bò.

Một luồng khí ngầm đi vào dưới chân Hồng Toàn nhưng Diệp Phàm để cho y được như ý. Diệp Phàm bắn cho y một luồng khí ngầm. Bồng La Đế cảm giác thấy luồng khí bị một vòng tròn gì đó làm cho như hoa nở.

Thình thịch thình thịch....

Cẩm thạch trải ra khoảng m bắn lên không trung hơn m nhằm thẳng vào đỉnh vàng ròng hình hoa sen kia.

Đỗ Đức Lý nhất thời biến sắc kêu lên:

- Bảo vệ hoa sen.

Bồng La Đế chạy đến muốn rút tay về thu hồi phiến đã trên không trung xả xuống dưới.

Nhưng Diệp Phàm theo xu thế phiến đá trên không trung như hình đĩa bay hợp thành một cái dây cuốn về phía Bồng La Đế.

Bồng La Đế biến sắc vội giơ hai tay lên. Các phiến đã thành một vòng vây dựng thành cây cột rơi xuống đất.

Nhưng Diệp Phàm cũng không thể để nó trôi qua nhẹ nhàng như vậy được.

Một ngón tay đạn bắt ra phiến đá hình trụ đều bay về phía Bồng La Đế. Sợ thân vương bị thương, Bồng La Đế đành phải dốc hết lực mới khiến cho thạch phiến bị kiềm chế xuống dưới.

Nhưng, kết quả là thạch phiến đến đỉnh đầu y rồi thì lại nổ tung. Thạch phiến vụn thành bột phấn bay lên đầy trơi như mưa quanh Bồng La Đế.

Mặt mũi người này đầy tro xám chạy trốn. Còn thân vương và vợ bên kia thì không bị chút bột phấn này tỏ ra rất kì lạ.

Cảnh tượng này mọi người vừa nhìn là đã hiểu ngay, chắc chắn là có cao thủ đùa giỡn với Bồng La Đế. Cò đầu của Hồng Toàn bị hai chân của Diều Hâu dán xuống đất toàn là máu tươi.

- Có phục không?

Giọng của Diều Hâu trầm thấp mà dọa người.

Nhưng Hồng Toàn không lên tiếng chỉ liều mình giãy dụa. Diều Hâu lại dùng lực ấn đầu y như cái bọt biển còn đã phiến thì bị đập vụn. Đầu của Hồng Toàn bị dán xuống sàn nhà.

Cả cái đầu nhìn toàn là máu.

- Có phục không?

Giọng của Diều Hâu lạnh lùng tàn khốc.

- Phục... phục... phục.

Hồng Toàn vặn vẹo nhiêm mặt dãy dụa khàn khàn kêu lên.

Cuối cùng Diều Hâu hừ lạnh một tiếng đá Hồng Toàn như đá cái bao tải.

Mũi đã bị Diều Hâu đập nát, lộ ra hai cái lỗ rỗng tuếch. Người này sợ đến mưc lêu lên thảm thiết.

- Hay...

Những người bạn trẻ sau khi há mồm trợn mắt đều kêu lên, cả võ đài hô lên như sấm dậy.

Bồng La Đế vội vàng đi thăm hỏi thân vương. Thằng nhãi này không còn mặt mũi nào đi gặp người khác nữa.

Đồng thời có người thét lên:

- Không được, Cách Đạt Lý thân vương đi rồi.

- Vô dụng thôi, mang chi phiếu cho Lạp Lạc Đế thân vương. Còn nữa, từ nay về sau tất cả cổ phiến và tài sản của Cách Đạt Lý thân vương sẽ thuộc về Lạp Lạc Đế thân vương.

Đỗ Đức Lý thân vương rất công bằng.

- Đúng rồi thân vương, ta muốn đàn bà?

Khắc Lý Cương của tập đoàn Mễ Đông hỏi.

- Ngươi đi chọn đi, nhưng để lại vợ của Cách Đạt Lý thân vương cho ông ta.

Đỗ Đức Lý thân vương nói.

- Có thể.

Khắc Lý Cương cười gật đầu.

Hàng ghết thứ nhất có chỗ trống hiện lên cái bàn Cách Đạt Lý thân vương vội vàng đi.

- Ôi...

Đỗ Đức Lý nhìn thấy tất cả liền thở dài.

- Lạp Lạc Đế thân vương nào ngồi bên này.

Lúc này Đỗ Đức Lý thân vương chỉ vào cái ghế trống bên cạnh mời Lạp Lạc Đế. Tên này vừa thất đã sửa soạn quần áo ngẩng đầu ưỡn ngực đi nhanh đến bên cạnh thân vương.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio