Trong Sở Vương các của Đắc Nguyệt Lâu, chỉ có hai người là Diệp Phàm và tiên sinh Tiếu Phi Thành.
- Tiếu tiên sinh, trở về Ngư Dương cũng có mấy ngày. Tôi tin Tiếu tiên sinh cũng nhìn thấy xu thế phát triển mạnh mẽ của Ngư Dương rồi. Kinh tế Ngư Dương đang trong quá trình hồi phục, sang năm có lẽ sẽ nghênh đón một thời kỳ đỉnh cao quật khởi. Ha ha ha.
Diệp Phàm khẽ mỉm cười, vẻ mặt chân thành.
Hắn tiện tay rót một chén trà ngon cho Tiếu Phi Thành cười nói:
- Loại trà này tên là "Thục trà" sinh ra ở Ngư Dương chúng ta, không ô nhiễm, toàn bộ là sản phẩm tự nhiên, được trồng trên vùng núi cách mặt nước biển chừng một ngàn thước, mây mù che phủ, rất quý hiếm. Tiếu tiên sinh nếm thử xem, mùi vị tuyệt đối rất ngon, ha ha ha.
- Đúng! Quả thực rất ngon, trong vị đắng nhàn nhạt lại xen lẫn vị ngọt, lâu lắm rồi không được uống vị trà của quê hương, ài.
Xa nhà từ bé nay về.
Tuổi già tóc rụng giọng quê vẫn còn
Trẻ thơ thấy lạ hỏi dồn.
"Khách từ đâu tới" còn bưng miệng cười (Hạ Tri Chương- Trích trong bài Hồi Hương Ngẫu Thư của Đường thi tuyển tập)
Tiếu Phi Thành có chút đau thương, thuận miệng ngâm lên "Hồi Hương Ngẫu Thư" của Hạ Tri Chương.
- Tôi lăn lộn ở bên ngoài cũng không dễ dàng gì, quê hương muốn phát triển cũng khó khăn. Bản thân làm một người Ngư Dương, tôi cũng hết sức đau lòng. Tôi hiểu ý tứ của phó Chủ tịch huyện Diệp. Hiện trạng của nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương như thế nào tôi biết rất rõ.
Chuyện này tôi cũng không làm kiêu, chúng ta cứ thẳng thắn nói chuyện. Tập đoàn Phi Vân bơm tiền vào nhà máy tơ dệt thảm sợi nếu nói hao vốn có lẽ không có, nhưng sẽ không có nhiều lợi nhuận, trừ phi các phương diện như giao thông Ngư Dương phát triển đồng bộ thì mới có thể tiến lên được.
Tiếu Phi Thành nói đến đây dừng lại một lát, nhấp một ngụm trà, cười nói:
- Nghe nói phó Chủ tịch huyện Diệp biết chủ tịch Nam Cung Hồng Sách tiên sinh của tập đoàn Nam Cung?
- Đúng! Tôi có biết.
Diệp Phàm không phủ nhận, suy đoán Tiếu Phi Thành muốn nói đến một số chuyện của tập đoàn Nam Cung.
- Tập đoàn Nam Cung ở Hồng Kông mới xây dựng cao ốc Thiên Mã, mà Tập đoàn Phi Vân chúng tôi chuyên làm ăn về tơ dệt vải vóc. Nếu tòa cao ốc này mà xong thì lợi nhuận dĩ nhiên sẽ nhiều lên. Tôi nghĩ Tập đoàn Phi Vân có thể bơm tiền vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương, chỉ hi vọng Chủ tịch huyện Diệp có thể thay tôi lo liệu nguồn tiêu thụ. Nếu không sản xuất ra đồ không ai cần, hơn nữa giao thông Ngư Dương quá kém. Hàng hóa chồng chất trong kho sẽ thành phế phẩm hết. Chúng ta còn phải phát lương cho công nhân, máy móc còn phải khấu hao, phải nộp thuế, vậy thì làm sao có lợi nhuận, mà còn hao vốn.
Tiếu Phi Thành lắc đầu nói ra điều kiện.
- Ha hả, Tiếu tiên sinh xin cứ nói, muốn tôi triển khai con đường đó như thế nào, tôi sẽ cố hết sức.
Diệp Phàm biết Tiếu Phi Thành nhắc đến Tập đoàn Nam Cung khẳng định là có quan hệ đến nó, có lẽ hi vọng thông qua Tập đoàn Nam Cung để tiêu thụ một số hàng dệt tơ hoặc vải vóc. Tuy nhiên trọng tâm của Tập đoàn Nam Cung không phải ở phương diện tơ dệt vải vóc vì thế Diệp Phàm cũng hơi nghi ngờ, nhưng cũng chưa nói ra ngoài.
- Thuyết phục tập đoàn Nam Cung, cho Tập đoàn Phi Vân mặt bằng một tầng ở cao ốc Thiên Mã, đương nhiên, chúng tôi sẽ trả tiền thuê theo như giá thị trường.
Tiếu Phi Thành vì có việc phải quay về Hồng Kông, cho nên cũng không còn thời gian vòng vo, nói thẳng mục đích ra.
- Điều kiện này sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Không biết Tiếu tiên sinh chuẩn bị bơm bao nhiêu tiền cho Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương?
- Đơn giản! Nếu như có thể có được mặt bằng một tầng ở cao ốc Thiên Mã, tôi sẽ bơm vào vạn, công việc cụ thể tôi sẽ thu xếp người đến Ngư Dương bàn bạc với các anh, dĩ nhiên chuyện này xin phó Chủ tịch huyện Diệp yên tâm. Tiếu Phi Thành này tuy nói không phải sinh trưởng ở Ngư Dương, nhưng gốc gác của tôi là ở Ngư Dương. Tôi tuyệt đối sẽ không làm gì tổn hại Ngư Dương, rao giá trên trời. Cho dù chúng tôi có thiệt thòi một chút cũng coi như là Tiếu gia tôi làm chút cống hiến cho Ngư Dương.
Tiếu Phi Thành nói rất chân thành, từ thuật xem tướng cảm giác không giống như đang nói dối.
- Xem ra Tiếu Phi Thành rất muốn lấy được mặt bằng một tầng của cao ốc Thiên Mã, có lẽ vị trí địa lý của cao ốc Thiên Mã rất tốt, muốn có được mặt bằng một tầng tương đối khó khăn, nếu không Tiếu Phi Thành cũng sẽ không nghe ngóng quan hệ của mình với Nam Cung Hồng Sách, tình nguyện mạo hiểm bỏ tiền hao vốn cũng muốn bơm tiền vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương.
Diệp Phàm suy nghĩ một lát, cười nói:
- Chuyện này tôi phải hỏi ý kiến Nam Cung Hồng Sách tiên sinh trước rồi hãy nói, nếu không bây giờ hứa hẹn với anh, không phải là lừa gạt anh sao?
- Đương nhiên, chẳng qua chuyện này gấp gáp vô cùng, không thể kéo dài được nữa, nếu kéo dài mà mất đi cơ hội sẽ rất đáng tiếc. Tôi cũng xin khẳng định luôn, nếu chuyện của cao ốc Thiên Mã được đáp ứng, tôi sẽ lập tức bơm tiền.
Tiếu Phi Thành cười nói.
- Được! Tôi sẽ lập tức gọi điện hỏi ý tứ chủ tịch Nam Cung trước.
Diệp Phàm cũng biết chuyện này rất gấp, có lẽ Tập đoàn Phi Vân của Tiếu Phi Thành đang có đối đầu mạnh mẽ gì trong cạnh tranh quyền thuê mặt bằng ở cao ốc Thiên Mã.
- Chủ tịch Nam Cung, lâu rồi không gặp, ngài vẫn khỏe chứ, tôi là Diệp Phàm, ha ha ha.
Diệp Phàm gọi điện thoại. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
- Diệp đại sư, xin chào. Tôi vẫn khỏe chỉ là cuối năm rồi nên công việc khá bận rộn.
Giọng nói của Nam Cung Hồng Sách có vẻ mỏi mệt.
- Là như vậy, tôi muốn nhờ ông một việc không biết có được không?
Diệp Phàm hỏi nghiêm túc.
- Xin ngài cứ nói.
Nam Cung Hồng Sách thầm vui mừng, Diệp đại sư chịu mở miệng thì càng tốt, nếu có chuyện nhân tình sau này nhà Nam Cung gặp phải chuyện gì quan trọng, y cũng không ngại mở miệng nhờ vả. Cho nên Nam Cung Hồng Sách không sợ Diệp Phàm nhờ vả, chỉ sợ hắn không đến nhờ.
- Là như vậy Nam Cung tiên sinh, Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương chúng tôi có cùng Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông hùn vốn làm ăn sản xuất một số chất liệu vải vóc mới, nghe nói tập đoàn Nam Cung gần đây mới xây dựng cao ốc Thiên Mã, phía bên chúng tôi muốn thuê mặt bằng một tầng, nếu được thì sẽ do Tập đoàn Phi Vân Hồng Kông đại diện Nhà máy dệt thảm tơ Ngư Dương ký kết hợp đồng với tập đoàn Nam Cung.
Diệp Phàm nói.
- Chuyện này ngài nói hơi muộn, để tôi hỏi lại đã, nửa giờ nữa sẽ gọi lại.
Nam Cung Hồng Sách lộ ra vẻ khó xử, xem ra cũng không dễ nắm được.
- Được! Tôi làm phiền anh rồi, tôi sẽ chờ.
Diệp Phàm cúp điện thoại, nụ cười trên mặt biến mất.
- Tiếu tiên sinh, tôi nghĩ cao ốc Thiên Mã hẳn là có chuyện gì khác nữa hoặc là mặt bằng đã được người khác thuê rồi. Tôi hi vọng Tiếu tiên sinh có thể nói thật với tôi, chúng ta cũng tiện thương lượng đối sách có phải không? Nếu Tiếu tiên sinh đã có ý bơm tiền vào nhà máy thảm sợi Ngư Dương thì sau này tất cả mọi người đều ngồi chung trên một con thuyền rồi.
- Ai! Tập đoàn Bố Thăng Hồng Kông cũng kinh doanh tơ dệt vải vóc, hai nhà chúng tôi là oan gia lâu năm, đối đầu với nhau cũng mười mấy năm rồi.
Lần này Tập đoàn Bố Thăng cũng có toan tính chiếm trước cao ốc Thiên Mã, vì vị trí địa bàn đó thật sự rất tốt.
Tuy nhiên Tập đoàn Bố Thăng đã ra tay trước, liên lạc với Nam Cung Hồng Hoa tiên sinh, em trai của chủ tịch Nam Cung, giờ đang hiệp đàm rồi, có lẽ đã ký kết hợp đồng.
Tiếu Phi Thành thở dài, biết chuyện này có muốn giấu cũng không giấu được.
- Nói thật với phó Chủ tịch huyện Diệp, sau này nếu hùn vốn chúng ta chính là người trên cùng một chiến tuyến, ích lợi cùng hưởng nguy hiểm cùng chia, tôi nghĩ phó Chủ tịch huyện Diệp cũng không muốn nhìn thấy lợi ích của nhà máy bị hao tổn.
Tiếu Phi Thành khóa chặt, đè ép Diệp Phàm, buộc hắn phải nghĩ cách để có được mặt bằng.
- Nam Cung Hồng Hoa, ài! Mình vốn không muốn tham gia vào trong tranh đấu nội bộ của gia tộc Nam Cung, xem ra lần này trốn không thoát rồi, cũng không biết Nam Cung Hồng Sách có chịu mạo hiểm trở mặt với em trai mình, cho Tập đoàn Phi Vân mặt bằng một tầng. Chuyện này xem ra không dễ làm, Nam Cung Hồng Sách cũng khó xử.
Trong lòng Diệp Phàm vừa rối loạn, vừa buồn phiền.
Hai người đều có tâm sự, ngoài miệng bình thản nói chuyện, kì thực đều đang đợi điện thoại.
Nửa tiếng sau, Nam Cung Hồng Sách gọi điện tới.
- Toàn bộ mặt bằng tầng bốn đều được Tập đoàn Bố Thăng ký hợp đồng rồi, nếu như Tập đoàn Phi Vân cần, tôi sẽ chuyển dịch một vị trí, chuyển ra khỏi mặt bằng tầng ba, chỉ còn lại cách này, muốn nhiều thêm cũng đành chịu. Thật xin lỗi Diệp tiên sinh, lần đầu tiên ngài nhờ vả lại gặp phải chuyện này. Ài!
Nam Cung Hồng Sách có vẻ đau lòng, thật ra thì nửa mặt bằng tầng ba là miễn cưỡng chuyển ra, hao phí một phen nói chuyện, thậm chí Tập đoàn Nam Cung còn chịu lỗ.
- Cám ơn, đợi tôi hỏi tiên sinh Tiếu Phi Thành của Tập đoàn Phi Vân trước rồi trả lời
Diệp Phàm cúp điện thoại rồi đem tình huống nói cho Tiếu Phi Thành.
- Giành trước rồi, tôi cũng đoán như vậy. Được rồi, nửa tầng thì nửa tầng, cứ giữ trước rồi hãy nói. Nếu không để Tập đoàn Bố Thăng chiếm hết toàn bộ thì càng phiền toái, dù sao thì vị trí tầng ba còn tốt hơn tầng bốn, có thể trả lời rồi.
Tiên sinh Tiếu Phi Thành nói.
Sau khi quyết định xong chuyện thuê mặt bằng, Tiếu Phi Thành cũng nhìn năng lực của Diệp Phàm với cặp mắt khác xưa.
- Diệp tiên sinh xem ra có năng lượng rất lớn, chuyện này căn bản không phải một Phó Chủ tịch huyện có thể làm được, lẽ nào sau lưng Diệp tiên sinh có chỗ dựa vững chắc nào sao? Nếu không Nam Cung Hồng Sách sao có thể dứt khoát như vậy. Tập đoàn Phi Vân chật vật chạy ngược chạy xuôi mấy tháng, người ta chỉ cần một cú điện thoại là xong, có lẽ nửa mặt bằng tầng thứ ba Nam Cung Hồng Sách phải cứng rắn chuyển trở lại, sức mạnh nào có thể khiến Nam Cung Hồng Sách quyết tâm lớn như vậy, hết lòng giúp đỡ Phó Chủ tịch huyện Diệp.
- Chủ tịch huyện Diệp, tôi phải lập tức chạy về Hồng Kông, phải ký kết hợp đồng mặt bằng trước mới được, chuyện này không thể có sơ xuất. Chuyện bơm tiền tôi sẽ thu xếp người quay lại bàn bạc, để tỏ lòng thành ý của Tập đoàn Phi Vân, đây là chi phiếu vạn, tôi đưa trước cho anh.
Khoản tiền này xem như là tiền tạm ứng trước của Tập đoàn Phi Vân, sau này có lẽ còn có vạn nữa, chờ sau khi hiệp đàm xong là có thể đến tay rồi.
Sau này chúng ta sẽ là người một nhà, ha ha ha.
Tiếu Phi Thành cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều, mấy tháng nay cứ luôn lo lắng chuyện này nhưng bây giờ có thể yên tâm hơn một chút. Mặc dù nói Tập đoàn Bố Thăng đã chiếm cơ hội trước, nhưng cũng phải ra sức bắt kịp, nếu không có nguy cơ bị Tập đoàn Bố Thăng đánh tan toàn diện.
- Cám ơn! Cám ơn hậu ái của Tiếu tiên sinh đối với Ngư Dương, tôi đại diện toàn thể cán bộ công nhân viên chức nhà máy thảm sợi Ngư Dương cám ơn anh.
Diệp Phàm vừa nói cảm ơn vừa nhận lấy chi phiếu, thầm nghĩ:
- Cuối cùng cũng kiếm được chút tiền vốn về, nếu không Cổ Bảo Toàn sẽ cho rằng y bị Tề Chấn Đào buộc cho mình thăng quan, trong lòng không thoải mái.
- Tôi còn có một chuyện làm phiền Diệp tiên sinh, chính là chuyện của con gái Tiếu Nhân Hề, nghe nói Diệp tiên sinh có thuật châm cứu, còn có loại dược hoàn gì đó, cho dù có thể trị lành hay không, hi vọng Diệp tiên sinh cố gắng thử một lần. Nếu có thể trị lành vết bớt của tiểu nữ, tôi sẽ trả tiền theo chi phí trị liệu trên thị trường Hồng Kông.
Tiếu Phi Thành nói, hôm qua thiếu chút nữa bị bà xã và con gái càm ràm gần chết.
- Không cần Tiếu tiên sinh. Lúc ấy tôi đã nói chỉ lấy bốn phần chi phí.- Diệp Phàm cười nói.