Quan Thuật

chương 474: lôi gia thượng hải

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đương nhiên thê thảm như vậy, em từng gặp một ông chủ nhỏ của tiệm tạp hóa, sau một lần uống rượu say, nghe y khoác lác trước kia mình là chưởng môn nhân của Bát Quái Môn gì đó.

Lúc ấy em vừa nghe thấy, thiếu chút nữa kinh ngạc rơi hàm, em còn tưởng gặp được võ lâm cao thủ, thậm chí đứng thẳng còn toát ra ý niệm muốn bái ông ta làm thầy trong đầu.

Nếu nói ra chuyện quái dị này, có thể đại ca sẽ cười bể bụng. Mấy tên lưu manh côn đồ chạy tới ăn chùa còn đòi thuốc hút, lấy đi ba cây thuốc Trung Hoa ngay tại chỗ, ông chủ chưởng môn Bát Quái Môn gì đó đương nhiên không chịu, bọn chúng tay đấm chân đá đánh cho ông chủ kia răng rơi đầy đất.

Em còn tưởng rằng gặp phải tên lừa gạt trong lòng mắng:

- Phá chưởng môn gì chứ, ngay cả mấy lưu manh côn đồ cũng không đối phó được, sau đó không đành lòng, giúp y đuổi mấy tên lưu manh côn đồ đi. Em hỏi y tại sao muốn nói khoác mình là chưởng môn Bát Quái Môn gì đó.

Ai ngờ lão chủ kia thật sự lấy ra lệnh bài lưu lại của tổ tông, còn có mấy quyển quyền phổ màu vàng chứng thực y đích xác là truyền nhân của Bát Quái Môn.

Tuy nhiên sau đó vẻ mặt y lại như đưa đám nói, bản thân y căn bản không luyện võ, bởi vì không có căn cốt. Mặc dù có luyện qua mấy chiêu, tuy nhiên chỉ là chiêu thức mèo cào, trông thì ngon mà không dùng được, thật ra nền tảng võ công cũng không bằng đám lưu manh côn đồ trên đường, thật tức chết đi được.

Anh nói xem, chưởng môn có khác gì thứ đồ rẻ tiền. Quốc thuật Hoa Hạ chúng ta lại có thể xuống dốc tới mức độ này, lúc ấy em thật sự cảm thấy chua xót.

Cho nên, xã hội hiện đại, tất cả đều là vì tiền, không có tiền môn phái muốn tìm đệ tử cũng khó khăn.

Hơn nữa môn phái còn lợi dụng kỹ xảo Quốc thuật của mình để làm ăn, nắm đấm lớn thì kiên quyết đạo lý lăn lộn trên xã hội đen.

Tề Thiên vừa nói vừa thở gấp ai oán lắc đầu.

Những chuyện mới mẻ trong chốn giang hồ hiện đại này vẫn làm người ta cảm giác được mới nghe lần đầu, Diệp Phàm cũng có nhiều hứng thú.

Hắn vốn cho rằng đã là xã hội hiện đại, những người gọi là võ hiệp giang hồ gì đó đã sớm không để lại dấu vết, không nghĩ tới còn có khá nhiều môn phái thế gia vẫn đang ẩn náu tồn tại.

Tuy nhiên thực lực và thế lực đều giảm bớt đi nhiều so với thời xa xưa, còn không bằng một thành. Võ thuật truyền thống Trung Quốc đích xác là xuống dốc.

Súng ống đạn pháo, kỹ thuật điện tử hiện đại…đương nhiên là kẻ đầu trò gây tội, có đạn dược thuận tiện, ai còn muốn đi chịu khổ luyện công, còn không bằng rút súng ra bắn một viên đạn là có thể giải quyết xong một cao thủ ngũ đoạn Quốc thuật.

Cho dù là cao thủ đẳng cấp lục đoạn thất đẳng cũng đồng dạng không thể lấy người thử súng. Đương nhiên, người có nền tảng Quốc thuật trong người cũng mạnh hơn người bình thường không ít. Đồng dạng lấy một khẩu súng nhưng trong tay cao thủ ngũ đoạn thì sát thương sẽ tăng lên.

Hơn nữa cao thủ lục đoạn trở lên, ngươi người bình thường cầm súng muốn một phát giết chết y cũng tương đối khó khăn, trừ phi là ngăn chặn tay súng ở cách xa khoảng cách sau lưng hơn m để bắn lén còn có thể.

Bởi vì thân thủ bọn họ quá nhanh nhẹn, thường thường người ta còn chưa bấm cò họ đã sớm tránh ra hoặc là đánh ngươi cho cho tàn phế, còn làm sao động đến súng được nữa?

-Đúng! Nhị ca của người yêu bị bắt, hơn nữa không biết sống chết thế nào, Lôi Hương Thảo làm em gái nhất định rất buồn, những ngày tháng sau này của bạn trai Trương Cường khẳng định cũng không vui.

Diệp Phàm lắc đầu thở dài.

- Chuyện này cũng không phải làm người ta rầu rĩ nhẫt, chủ yếu nhất chính là hiện tại gia chủ Lôi gia là Lôi Chương có quan hệ tương đối tốt với Phượng gia Thủy Châu.

Cho nên chuyện này lại nhờ cậy đến Phượng gia, tối hôm qua chúng ta gặp Lôi Chương ở phòng ca hát Đế Lang, có lẽ chính là đi nhờ cậy Phượng gia.

Hơn nữa Lôi Hương Thảo ở học viện âm nhạc Thủy Châu lại là đại mỹ nữ được xếp hạng . Cho nên bất đắc dĩ gia chủ Lôi gia lại đem chú ý nhắm vào con gái mình.

Hình như nghe nói muốn gả Lôi Hương Thảo cho nhị tiểu tử Phượng Cửu Phi của Phượng gia, chính là kẻ kiêu ngạo chúng ta nhìn thấy tối qua.

Chuyện này vừa vặn thỏa mãn tâm sự của Phượng Cửu Phi, vì tiểu tử đó hình như cũng đang ra sức theo đuổi Hương Thảo, chỉ là trước kia Lôi Hương Thảo không để ý đến gã.

Lần này tiểu tử này lại được gãi đúng chỗ ngứa, Lôi gia có việc đến tận cửa nhờ cậy, Phượng gia đương nhiên cũng không chịu bỏ qua cơ hội, bóng gió đề xuất chuyện này.

Lão cáo già Lôi Chương đương nhiên hiểu ngay lập tức. Mặc dù nói ông ấy rất thương yêu Hương Thảo, thế nhưng bây giờ tính mạng của con trai cũng không biết có giữ được hay không. Kết quả cũng đành phải hạ quyết tâm nghĩ cách tác hợp chuyện của Hương Thảo và Phượng Cửu Phi.

Xui xẻo nhất chính là Phượng Cửu Phi lại là một tên hoa hoa công tử chính tông, ở Thủy Châu rất nổi tiếng về chuyện trai gái.

Y dựa vào một thân công phu không tầm thường chà đạp các cô gái không thương tiếc, trên đường được người ta gọi là Hoa Hoa Thái Tuế. Lúc ấy khi Lôi Hương Thảo vừa nghe nói đã khiếp sợ, đương nhiên muốn dùng cái chết để đe dọa.

Tề Thiên cũng thở dài, trầm mặc một lúc lại thấp giọng nói:

-Em nghe Trương Cường nói hình như sáng nay Hương Thảo bất đắc dĩ đã dự tính gật đầu.

-Hương Thảo sao có thể làm như vậy, vậy Trương Cường không phải muốn đi giết người chứ.

Trong lòng Diệp Phàm kích động, một luồng tà hỏa xông ra, hừ lạnh nói. Bởi vì hắn ghét nhất là loại con gái thay đổi thất thường, lả lơi ong bướm. Người như thế không đáng được nhắc tới.

-Ài! Hương Thảo cũng đáng thương, có thể anh không biết. Tối hôm qua cô ấy ép Trương Cường uống say túy lúy, cuối cùng Còn

Khóc lóc nói là muốn hiến thân

Hơn nữa cắn răng nói là tuyệt đối sẽ không trách cứ Trương Cường chuyện gì cả.

Tề Thiên cũng có chút lòng chua xót.

-Cái gì? Chẳng lẽ muốn đi tìm cái chết? Diệp Phàm cả kinh hỏi.

-Có lẽ vậy! Tuy nhiên tối qua Trương Cường cũng đặc biệt tỉnh táo, tức thì tỉnh lại nên không tạo ra chuyện đáng tiếc gì, đỏ mắt nói là muốn giết chết Phượng Cửu Phi, cuối cùng Lôi Hương Thảo quỳ xuống đất khóc lóc cầu xin rồi chạy đi, còn y thì ở trong câu lạc bộ phá vỡ mười mấy bao cát của người ta.

Hôm nay chủ nhiệm câu lạc bộ gọi điện tới đòi tiền, kết quả còn phải bồi thường mấy ngàn đồng tiền mới xong việc. Ài! Đi ra ngoài uống vài chén thế nào, chúng ta đi theo Trương Cường, em sợ y sẽ làm việc ngốc nghếch.

Phượng gia cũng không phải là dạng dễ chọc vào, nếu quả thật xảy ra chuyện gì có lẽ cả đời Trương Cường sẽ lưu lạc phương trời rồi. Mẹ kiếp! Trên đời này kẻ nào có tiền có quyền chính là mẹ

Tề Thiên tức giận kêu lên.

- Sao cậu không đi nhờ cậy lão đầu tử nhà cậu, kêu ông ấy nói chuyện với Cục an ninh thành phố Thượng Hải, xem xem có thể đưa nhị ca của Lôi Hương Thảo ra ngoài hay không. Có lẽ chuyện của tiểu tử này không lớn lắm, cục An ninh thỉnh thoảng cũng hay xé chuyện nhỏ ra to!

Diệp Phàm buồn cười nhìn Tề Thiên.

- Chuyện này em không dám, lão đầu tử tuy nói là Thường vụ phó Chủ tịch tỉnh, tuy nhiên ông ấy không muốn dính vào bên An ninh nhất.

Hơn nữa an ninh người ta là trực thuộc hệ thống an ninh quốc gia, chưa chắc sẽ nể mặt lão đầu tử. Nếu làm vậy không phải là quá mất mặt, chuyện này hoàn toàn không thể.

Hơn nữa em cũng nghe ngóng qua, thật ra lúc ấy nhị ca của Lôi Hương Thảo gia nhập Hồng Đao hội chỉ do một phút cao hứng nhất thời uống say, gã căn bản không biết đầu sỏ của Hồng Đao hội là một tên gián điệp, cho nên chuyện của gã không lớn.

Em nghi ngờ Cục an ninh quốc gia thành phố Thượng Hải có phải bị Phượng gia Thủy Châu mua chuộc hay không, cho nên dùng chuyện này để uy hiếp Lôi gia gả con gái.

Hơn nữa Lôi gia tuy nói đã hạ xuống nhị lưu thế gia, nhưng tài sản trong nhà cũng không ít, nếu như có thể cùng Lôi gia kết thành thân gia, thế lực Phượng gia không phải sẽ càng lớn. Lô gia Thủy Châu càng sẽ bị bọn chúng ép phải nhảy núi.

Tề Thiên vội vàng nói.

-Lô gia Thủy Châu? Có phải gia tộc của Lô Vỹ hay không?

Diệp Phàm sửng sốt hỏi.

-Không sai, chính là gia tộc của nhị ca, gần đây Lô gia và Phượng gia có khuynh hướng sống mái với nhau. Tuy nhiên nếu hai nhà thật sự đấu đá, Lô gia khẳng định sẽ chịu thiệt. Thế lực của Phượng gia quá lớn, ài. Tề Thiên thở dài, lo lắng cho Lô Vỹ.

- Sống mái với nhau, chém người! Tại sao? Diệp Phàm hỏi.

- Còn không phải vì chuyện làm ăn, hiện tại làm gì còn lý do đánh giặc. Bọn họ đều vì lợi ích gia tộc ở trong bóng tối hạ độc thủ lẫn nhau.

Tề Thiên nhấp miệng nói.

-Ừ! Có cơ hội chúng ta phải giúp đỡ Vĩ tử mới được, nếu Phượng gia đã muốn mượn hơi Lôi gia, chúng ta phải đi phá đến cùng. Thứ nhất trực tiếp giúp Trương Cường, thứ hai cũng gián tiếp giúp Lô Vỹ.

Diệp Phàm cười quỷ dị, lộ ra vẻ lạnh lẽo, làm cho Tề Thiên bất giác rùng mình một cái,

thầm nghĩ, " Đại ca lúc muốn chơi thì cũng nhất định là nhân vật tàn ác, cũng không hòa khí giống như vẻ ngoài của hắn."

-Hay! Một công đôi việc a đại ca. Nếu như có thể đem Lôi gia lôi kéo đến Lô gia không phải là càng hoàn mỹ.

Tề Thiên lại nảy ra một chủ ý.

- Chuyện này có lẽ tương đối khó khăn, từ từ sẽ đến.

Diệp Phàm lắc đầu.

Sau đó hắn đột nhiên cười nói:

-Được rồi! Kêu Trương Cường đi, ba chúng ta đi uống một trận thống khoái.

Diệp Phàm gọi điện cho Trương Cường:

-Trương Cường, chuyện của Lôi Hoán Cường như thế nào? Cậu nói rõ chi tiết cho tôi, không được bỏ sót chuyện gì.

-Ài! Thủ trưởng. Lúc ấy nhị ca của Hương Thảo là Lôi Hoán Cường vì bị phụ thân mắng thành phế vật, cho nên giận dỗi mới đi ra ngoài uống rượu.

Cuối cùng quen biết Đại đương gia Tần Bạo của Hắc , cuối cùng không hề nghĩ ngợi gia nhập vào.

Y còn tưởng đó là một tổ chức xã hội đen. Hiện tại trong tay thế gia nào chẳng khống chế một hai tổ chức xã hội đen, chuyện này cũng không có gì kỳ quái.

Vì vậy bèn đồng ý làm Nhị đương gia Hắc Long hội, y cũng chỉ muốn trở về khoe khoang chứng minh cho lão đầu tử nhìn thấy mình cũng không phải là một phế vật, ai ngờ xui xẻo rơi vào hố bẫy đặt sẵn của bọn Nhật Bản!

Trương Cường thở hổn hển.

-Cục an ninh quốc gia của thành phố Thượng Hải chuẩn bị xử lý như thế nào?

Diệp Phàm hỏi tới.

- Chuyện này cũng khó nói, có thể nhẹ có thể nặng. Nếu là nặng sẽ là cấu kết với ngoại quốc, có âm mưu phản quốc, nếu nhẹ cũng chính là một người thanh niên lầm đường lạc lối, có lẽ chỉ ngồi tù mấy năm mà thôi. Tuy nhiên nghe nói gia chủ Phượng gia có gọi điện thoại tới hỏi, sau đó nói như thế nào thì em không biết.

Trương Cường trái lại hết sức bình tĩnh nói, cũng không biết trong lòng y đang nghĩ gì nữa. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

- Cậu không phải là thành viên chính thức của Tổ Hạch tâm số sao, lẽ nào không thể lợi dụng đặc quyền đưa Lôi Hoán Cường ra ngoài? Hơn nữa chuyện này đối với cậu mà nói cũng không khó, thứ như quyền lực, lúc nên dùng cũng phải dùng.

Diệp Phàm nhỏ giọng hỏi.

-Không được! Chuyện này tuyệt đối không cho phép, nếu không sẽ phải lên tòa án quân sự. Hơn nữa chức vụ của em quá thấp, không có quyền liên hệ với Ban An ninh Quốc gia Tỉnh. Thủ trưởng ngài cũng biết rõ nhất, có thể chỉ huy động đến Ban An ninh Quốc gia Tỉnh chỉ có một mình Đoàn trưởng Thiết.

Cục an ninh quốc gia của thành phố Thượng Hải chẳng qua chỉ là cơ cấu cấp dưới của Ban An ninh Quốc gia Tỉnh, có biết hay không chúng ta cũng khó nói, biết là một chuyện, có thể giúp anh làm việc hay không lại là một chuyện khác, có lẽ chỉ có thông qua Ban An ninh Quốc gia Tỉnh mới có thể làm được.

Trương Cường bất đắc dĩ lắc đầu.

-Vậy thì trực tiếp tìm Đoàn trưởng Thiết là được.

Diệp Phàm nói trắng ra.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio