Hừ! Tiểu tử này không biết lại chơi trò hoa dạng gì?
Chu Trường Hà khinh thường hừ một tiếng.
- Chơi gì cũng chơi không ra vạn, trừ phi hắn thành tiên có thể điểm đá thành vàng nếu không, hừ!
Phí Mặc khẳng định hôm nay Diệp Phàm chắc là mất mặt rồi, qua một lần như vậy thì uy tín của hắn trong lòng của Cổ Bảo Toàn sẽ xuống rất thấp.
- Bí thư Cổ, Diệp Phàm rốt cuộc làm những thứ gì, hảo hảo treo biển thành lập tại sao lại như tạp kỹ vậy, rối như mớ bòng bong, trước đó hắn có báo cáo qua với anh không?
Vệ Sơ Tinh ghé tai vào Cổ Bảo Toàn, giọng nói nghe vẻ tức giận.
- Ai. Tiểu tử này, để chút quyền cho hắn lại có thể chơi trò bí ẩn, cho dù thế nào thì theo lý cũng không nên làm loạn, có lẽ hắn có trò quỷ đằng sau, chỉ cần có thể ra tiền thì cứ để hắn chơi đi, không theo lẽ thường cũng không phải là cái gì xấu.
Cổ Bảo Toàn thản nhiên, bộ dạng rất yên tâm.
- Chỉ sợ, ai.
Vệ Sơ Tinh thở dài cũng không nói nữa.
- Các vị lãnh đạo và khách quý chắc cảm thấy hơi khó hiểu. Chủ tịch thành phố Lô, Bí thư Cổ, các Cục trưởng, có thể mở vải che hay không.
Diệp Phàm cười, gật đầu ra hiệu các cô gái đi về đài chủ tịch.
- A! Có chút ý tứ!
Lô Trần Thiên mỉm cười mở tấm vải ra, thầm nghĩ có phải tiểu tử này chơi ảo thuật hay không?
- Quyển tranh!
Vừa lật ra thì mọi người thở phào nhẹ nhỏm.
- Tôi nói tiểu tử này chơi có ra gì đâu, mấy quyển tranh nát này thì có thể bao tiền, cũng không phải là cổ họa gì.
Chu Trường Hà thở phào nhẹ nhỏm, nói khẽ với Phí Mặc.
- Đó là đương nhiên, cổ họa thuộc về đồ cổ, quốc gia không cho phép tùy tiện mua bán, hơn nữa tiểu tử này lấy đâu ra nhiều cổ họa như vậy, cũng không thể đi trộm mộ, ha ha ha.
Phí Mặc cũng buông lỏng tâm tình.
- Các cô gái, mở ra! Rũ bức họa xuống cho các vị quan khách thưởng lãm.
Diệp Phàm cười nhẹ.
Mấy cô gái giũ một cái, mở mấy quyển vẽ ra.
- Chữ!
Toàn trường chấn động, nguyên lai là một bức thư pháp, các loại kiểu chữ đều có, bút lực cứng cáp, phóng khoáng bất phàm.
Cái gì mà "Nan đắc hồ đồ ninh tĩnh trí viễn trầm mặc tự kim tài nguyên quảng tiến bảo kiếm phong tòng ma lệ xuất, mai hoa hương tự khổ hàn lai"
Tất cả đều là những danh ngôn về quan viên hay tài phú.
- Chủ nhiệm Diệp, tôi nghĩ cậu không đơn thuần chỉ là lấy ra những chữ này cho mọi người tới đây thưởng thức chứ.
Lô Trần Thiên cười nói.
- Đương nhiên là không phải! Những bức thư pháp này là tôi chuẩn bị để quyên tặng khách quý ủng hộ bản đồ quy hoạch Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền, các vị khách chắc cũng không cười tôi là tục nhân, chúng tôi làm đường đúng là cần tiền. Hôm nay lấy mức quyên tặng theo số lượng chữ, theo thứ tự lựa chọn chữ mình vừa ý.
Có lẽ mọi người có thầm mắng tôi chắc cần tiền đến điên rồi, tuy nhiên tôi cảm thấy người khách nào có thể có được một bức thư pháp là tương đối may mắn, ha ha ha.
Diệp Phàm cười bình tĩnh, có chút kì quái.
- Chủ nhiệm Diệp, chẳng lẽ những chữ này rất có lai lịch?
Lúc này Cục trưởng cục văn hóa thành phố Trương Thiên Thu không nhịn được hỏi.
- Cục trưởng Trương, ngài xuất thân là làm nghệ thuật, nghe nói ngài còn là hội viên hiệp hội thư pháp tỉnh, cũng là hội trưởng hiệp hội thư pháp thành phố chúng ta, xin mời ngài đi lên đây giám định xem những chữ này đáng giá bao tiền?
Diệp Phàm cười nói, làm một cái thủ thế.
Trương Thiên Thu cảm giác tương đối hưởng thụ, cười ha hả nói:
- Chủ nhiệm Diệp đã nói như vậy rồi, Trương mỗ trước kia chính là xuất thân làm mỹ thuật tạo hình, cũng đặc biệt yêu thích thư pháp. Tôi cũng muốn xem Chủ nhiệm Diệp có thể đưa ra tuyệt phẩm gì
Trương Thiên Thu mỉm cười đeo kính rồi lấy ra một cái kính lúp để sát vào mấy chữ cẩn thận quan sát. Xem ra lão này yêu thư pháp như mạng, theo lãnh đạo xuất hành còn phải mang theo kính lúp.
- A!
Trương Thiên Thu cầm lấy kính lúp vừa để sát vào mấy chữ lạc khoản và ấn giá thì thốt lên một tiếng sợ hãi, trong đó bao gồm cả vui mừng.
Nghe y "A" một tiếng như vậy, trên đài chủ tịch cũng có mấy quan viên yêu thích thư pháp bắt đầu ngồi không yên, ai nấy nhìn chằm chằm vào Trương Thiên Thu, trơ mắt nhìn chờ y giải thích.
Tuy nhiên Trương Thiên Thu lại đem kính lúp soi kỹ vào ấn giám rồi còn đưa tay vuốt ve, tựa hồ đang nhấm nháp.
Đột nhiên y quay đầu lại nhìn Diệp Phàm hô:
- Đây là bức thật sao?
- Trước mặt nhiều lãnh đạo như vậy, tôi dám làm giả sao? Ha ha ha, nếu như vậy các ngài lại chẳng rút da tôi ra.
Diệp Phàm cười tự tin.
- Không được! Chữ của Cố lão, đúng thật là chữ của Cố lão a! Chủ nhiệm Diệp, tôi đặt trước một bức "Ninh tĩnh trí viễn" đi!
Trương Thiên Thu đột nhiên nôn nóng hô lên. Nguồn:
- Cố lão! Cố lão nào?
Lô Trần Thiên nghe vẻ cũng sành thư pháp, mở miệng hỏi.
- Cố Khải Chi đại sư a! Một trong tứ đại danh gia của tỉnh Nam Phúc chúng ta, tuyệt đối chính phẩm, chính phẩm a!
Trương Thiên Thu kích động.
Để đấy tôi xem.
Lô Trần Thiên vừa nghe thì cũng đứng bật dậy
Nghe y vừa nói như vậy, toàn bộ quan viên trên đài chủ tịch đều đi qua vậy quanh, những người bên trong thì tấm tắc, những người bên ngoài cũng chỉ trỏ trầm trồ, đương nhiên ai cũng tỏ ra là mình có văn hóa thưởng thức.
Nhất thời!
Trên đài chủ tịch vang lên toàn tiếng than thở.
- Chữ tốt! Chữ tốt a!
- Ưng câu thiết bút, hoa phá thương khung.
- Anh nhìn xem, phảng phất như thần tài ra tay, quá quỷ dị.
Sau đó là những tiếng trầm trồ ủng hộ.
Nhìn những quan viên này ở trên đài rung đùi đắc ý, trong đó phần lớn đều là lòe đời, Diệp Phàm cũng thấy cay cay trong lòng.
Để có được những bức thư pháp chính phẩm này, hắn đã tốn một phen tâm sức. Vào hôm trước, Diệp Phàm vội vã chạy tới nhà giáo sư Lan Cơ Văn để cầu ông đưa mình giới thiệu với viện trưởng viện văn học Hà Bác Tài vì ông này là một đại sư thư pháp
Ở trong Hoa Hạ ông cũng có chút danh tiếng, còn ở tỉnh Nam Phúc thì danh nghe như sấm động, cùng với Cố Khải Chi, Tào Xuân Thu, Vương Bột được gọi là Nam Phúc tứ thánh thủ, Hà Bác Tài ở vị trí thứ tư.
Nghe nói chỉ có bốn chữ "Nan đắc hồ đồ" của ông đã có một Phó Chủ tịch tỉnh lấy vạn để mua, tuy nhiên viện trưởng Hà là đại sư nên cũng có phong phạm thanh cao của đại sư, cuối cùng vị Phó Chủ tịch tỉnh kia đành ăn canh không.
Những năm gần đây, số lượng quan lớn như vậy cũng không ít, về căn bản đều là quan viên cấp Ban trở lên.
Quan viên cấp dĩ nhiên là tự biết phận mà không dám gõ cửa, bởi bản thân đại sư cũng là cán bộ cấp Phó Ban, cấp Sở nào dám đi bêu xấu.
Lúc ấy Hiệu phó Lan Cơ Văn nghe Diệp Phàm nói là muốn kiếm vài chữ để khi thành lập Khu kinh tế Lâm Tuyền thì tiện tay kiếm chút tiền tạo phúc cho dân chúng.
Liền lắc đầu, thở dài nói:
- Khó khăn! khó khăn! Cậu đừng cho tôi là hiệu phó của đại học Hải Giang là có thể mời được viện trưởng Hà Bác Tài. Không phải tôi không giúp cậu mà năm ngoái Vụ trưởng Thái của vụ nhân sự Bộ giáo dục muốn cầu viện trưởng Hà một bức "Nan đắc hồ đồ" mà cuối cùng không được. Ha ha, khó được, khó được, y tuyệt sẽ không hồ đồ nên cậu chắc bỏ cuộc đi.
- Hừ! Viện trưởng Hà giả bộ thanh cao, có gì mà hay, bạn của cha Trinh Ngọc so với y còn có tên tuổi hơn.
Lan Điền Trúc bên cạnh làm loạn.
- Nói gì vậy Điền Trúc, phải kính trọng viện trưởng Hà, người ta có bản lãnh, quái nhân có phong cách quái lạ, tiểu hài tử, thật là chưa trưởng thành.
Lan Cơ Văn bật thốt lên cười mắng.
- Có bản lãnh thì ra vẻ sao? Cha của Đình Đình không vậy, danh khí của ông ấy so với viện trưởng Hà đâu kém, hừ!
Lan Điền Trúc vẫn gân cổ.
- Đình Đình là ai à?
Diệp Phàm vội vàng hỏi, biết đâu lại có thể câu được con cá lớn.
- Cháu gái của Cố Khải Chi, có biết Cố Khải Chi là ai không đồ nhà quê?
Lan Điền Trúc hừ lạnh.
- Đương nhiên nghe nói qua, một trong bốn thánh thủ của giới thư pháp, danh nhân của Nam Phúc chúng ta. Hình như là cùng với viện trưởng Hà, Tào Xuân Thu, Vương Bột xưng là Nam Phúc tứ thánh có phải không?
Diệp Phàm nghĩ một vòng, viện trưởng Hà không được thì chuyển sang Cố Khải Chi vậy.
Theo truyền ngôn thì Cố Khải Chi đứng hàng thứ ba trong Nam Phúc tứ thánh, danh khí xem ra còn nổi hơn so với Hà Bác Tài. Thật ra đây cũng chỉ là xưng tụng còn thì mỗi người mỗi vẻ.
- Không phải ông ấy thì là ai. Thế nào, có phải động lòng rồi không. Ha ha ha.
Lan Điền Trúc dẩu môi, liếc cái đã nhìn thấu tâm tư Diệp Phàm.
- Ha ha ha, Lan cô nương, nghe nói cháu gái của Cố đại sư là bạn tốt của Trinh Ngọc, có thể giới thiệu không.
Diệp Phàm cười ha hả, trong lòng lại bắt đầu nóng rực, đã thấy một con đường ra, muốn mất hứng cũng không được.
- Giới thiệu! Tại sao phải thế? Anh là cái gì của tôi. Rồi nói tại sao Trinh Ngọc phải giúp anh, hừ! Đừng tưởng rằng tuổi lên làm Phó Chủ tịch huyện là ghê gớm, ở tỉnh Nam Phúc có vô số, một huyện nghèo đầy lưu manh có gì mà đắc ý.
Lan Điền Trúc lại nổi điên, nhìn Diệp Phàm nơi nào cũng không thuận mắt.
- Điền Trúc, nói chuyện chú ý một chút, Diệp Phàm mới tuổi đã là Phó Chủ tịch huyện, đúng là có bản lãnh, với độ tuổi như vậy trừ đám con ông cháu cha dựa thần dựa thế mà bò lên thì có mấy ai có thể làm được như vậy. Năm cha mười chín tuổi còn chưa tốt nghiệp đại học, còn là một sinh viên.
Lan Cơ Văn híp nửa mắt, ra vẻ tán thưởng Diệp Phàm.
- Cha, làm sao cha lại nói giúp người ngoài như vậy.
Lan Điền Trúc bất mãn.