Quan Thuật

chương 531: không có phúc để hưởng thụ

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Đoàn trưởng Thiết, nếu như Tề Thiên có thể đột phá đến tứ đoạn thì có hi vọng hay không, trước hết chúng ta có thể chiêu mộ gã vào tổ dự bị. Hợp cách thì cho thành thành viên chính thức, không hợp thì gã cũng là quan quân Liệp Báo, coi như là tổ chức ngoại tuyến, như thế nào đây?

Diệp Phàm cười gian, chưa từ bỏ ý định.

- Có khó khăn đấy, Diệp lão đệ, nhận người vào tổ đặc cần cũng không phải là tổ thứ chúng ta làm mà do bên nhân sự của Đặc Cần chịu trách nhiệm.

Bọn họ chế độ chiêu mộ rất hoàn bị và nghiêm khắc, thậm chí gần như hà khắc. Có thể đem cậu tra hết mọi thứ, chắc cậu có ngủ với ai bọn họ cũng có thể điều tra ra, lợi hại.

Bởi vì thành viên chính thức của tổ đặc cần tất cả đều là tinh anh, cả tỷ người trong toàn quốc mới rút ra được chừng đó, có thể là một trong muôn một rồi. Ha ha, cậu thử nghĩ xem, độ khó thế nào.

Thiết Chiêm Hùng từ chối.

- Thật sao, vậy em chẳng phải là bị bọn họ tra hết rồi à?

Diệp Phàm nhất thời là mồ hôi lạnh dầm dề, cảm giác sống lưng phát rét a.

- Thế thì không có, cậu là do anh trực tiếp đề cử, lúc ấy anh trực tiếp gọi điện cho thủ trưởng Trấn.

Vì thế điều tra là do tổ tiến hành, tuy nhiên lá gan tiểu tử ngươi lá gan cũng không nhỏ, dám cùng câu thông với quả phụ, ha ha ha

Thiết Chiêm Hùng đắc ý.

- Thiết ca, anh nhìn đi, còn nói không tra, chuyện của em và quả phụ mọi người cũng biết hết rồi, còn có cái gì không điều tra ra, cái này đúng là khó tiếp nhận

. Diệp Phàm bất giác đỏ mặt.

- Không có chuyện gì, quả phụ tư vị tốt hơn, lúc ấy chúng ta chiêu cậu vào Liệp Báo, không tra một chút nhất định là không được. Tuy nhiên lão đệ cậu yên tâm, sau đó thì không tra nữa, bây giờ cậu là phó soái tổ , ai dám tới tra cậu chẳng phải là muốn chết sao, ha ha ha.

Thiết Chiêm Hùng an ủi, cũng e Diệp Phàm làm loạn lên thì phiền toái. Hắn chính là trụ cột Tổ Hạch tâm số , tuyệt lúc không thể té xuống.

Trước mắt bản thân bị thương rất nặng, nhất thời khó có thể khôi phục, Thiết Chiêm Hùng thậm chí còn tính toán nếu không thể khôi phục thì chuẩn bị lui về tuyến hai, hoặc là đến bộ đội bình thường.

- Tuy nhiên Tề Thiên nếu như có thể đột phá đến tứ đoạn vẫn còn có chút hi vọng. Thiết Chiêm Hùng cười gian.

- Đây cũng là anh nói, để em giúp gã! Trong ba năm thì đạt tới, lúc ấy anh phải chiêu vào trong tổ dự bị, ba năm sau chuyển chính thức, như thế nào đây?

Diệp Phàm đón ngay.

- Cậu xác định không, trong vòng ba năm mà muốn cho một người tam đoạn Tiệt Lưu lên tứ đoạn Khai Nguyên cũng coi như là thần thoại rồi. Nếu như không may mắn thì cả đời cũng không lên được, cơ duyên rất trọng yếu.

Thiết Chiêm Hùng vẫn lơ lửng.

- Em bảo đảm được, cứ thu gã rồi hãy nói, anh làm sao thế, không tin em à.

Diệp Phàm cũng hơi bực mình nên cao giọng.

- Được! Đồng ý, ha ha ha.

Thiết Chiêm Hùng cười phá lên.

Người khác bừng tỉnh đại ngộ a!

Diệp Phàm kêu lên:

- Thiết ca, anh gạt em, anh bảo Tề Thiên muốn vào đội dự bị rất khó, còn phải trải qua cái gì mà khảo hạch nghiêm ngặt của bên nhân sự tổ đặc cần, bây giờ còn chưa thông qua họ, lại chưa được thủ lĩnh Trấn đồng ý đã nhận rồi.

- Ai nói, khảo hạch đương nhiên nghiêm khắc rồi. Đội viên chính thức có hơn người, vạn người trúng tuyển một, cậu nói có khó không. Chẳng qua Thiết ca này có chút mặt mũi, có anh ra mặt thì chuyện này ván đã đóng thuyền rồi, ha ha ha.

Thiết Chiêm Hùng tương đối đắc ý.

Diệp Phàm thầm nghĩ:

- Mẹ kiếp! Để Thiết ca gạt rồi, chắc lúc trước Thiết ca đào một cái hố cho mình nhảy xuống để mình đáp ứng tương trợ Tề Thiên mới thu lưới. Biến tướng để mình vì bọn họ bồi dưỡng nhân tài xuất lực rồi. Lão tử đúng là quá non a.

- Ha ha, cám ơn Thiết ca.

Diệp Phàm cười khổ, trong lòng mắng thầm

- Huynh đệ, không phải là Thiết ca đùa bỡn cậu, lão đệ là nhân tài, anh không phải đã nói, cậu là nhà máy chế tạo cao thủ cho quốc gia, cho quốc gia mấy cao thủ có là gì. Lão đệ cậu không thích ở lâu trong tổ, thích lăn lộn quan trường, đã không thể tự mình ra sức thì bồi dưỡng mấy cao thủ cũng coi như là gián tiếp ra sức. Cậu bảo Thiết ca này nói có đúng không?

Tề Thiên cũng là huynh đệ chết sống, em không giúp nó thì ai có năng lực? Cho dù là lão đầu tử Tề Chấn Đào muốn nó vào tổ đặc cần cũng không khả năng, không phải là do cấp bậc không đủ mà là nguyên nhân của ngành tạo thành.

Đương nhiên, cậu bồi dưỡng một nhân tài ra cho chúng ta, lãnh đạo sẽ ghi nhớ nhân tình này, quyết không để cậu làm không.

Thiết Chiêm Hùng lại bắt đầu mồi chài.

- Em đem Tề Thiên bồi dưỡng thành cao thủ tứ đoạn, lãnh đạo đặc cần sẽ thưởng em cái gì?

Diệp Phàm nghĩ vậy nhưng lại không nói, dù sao cũng phải kiếm chút lợi ích, nếu không cũng quá thua thiệt, dĩ nhiên nếu Thiết Chiêm Hùng không đưa gì thì Diệp Phàm cũng giúp Tề Thiên.

- Tiền cậu chắc không thiếu, đơn giản là muốn cái mũ quân cao hơn phải không?

Thiết Chiêm Hùng nói.

- Được! Chuyện Tề Thiên cho em làm, các anh cho em lên Thiếu tướng là được, ha ha.

Hai mắt Diệp Phàm sáng rực, bộ quân hàm thiếu tướng lấp lánh trước mặt.

- Thiếu tướng! Công phu sư tử ngoạm của lão đệ không tồi a, cậu nhìn anh bao năm như vậy mới mới lấy Thiếu tướng, trong tổ đặc cần cũng không có mấy Thiếu tướng.

Khẩu vị cậu cũng quá lớn đi! Cậu bây giờ là thượng tá phải không? Đề nghị Đại tá vẫn còn có khả năng, nếu muốn thiếu tướng thì vậy đi….

Thiết Chiêm Hùng nói tới đây thì dừng lại làm Diệp Phàm hứng thú, hỏi:

- Có lời gì nói thẳng, Thiết ca, chúng ta là huynh đệ, cũng không cần giấu diếm.

- Cậu làm cho nha đầu Mai gia cũng thành tứ đoạn thì thế nào? Đến lúc đó nha đầu về Mai gia nói một tiếng, Mai gia ở Quân Ủy rất có năng lượng, biết đâu lại có thể lấy cho cậu Thiếu tướng.

Có thể từ bên hạn ngạch quân đội bình thường chia sang cho cậu một cái, anh tin tưởng Mai gia nhất định có thể.

Nếu như có thể tiến thêm một bước, nha đầu Mai gia kia cũng không tệ, chỉ lớn hơn cậu vài tuổi. Hai ngươi trời sanh một đôi, như thế nào, Thiết ca dắt mối cho cậu nhé.Thành tựu nhân duyên tốt đẹp.

- Thiết Chiêm Hùng lại bắt đầu tung lưới chuẩn bị bắt cá, hơn nữa muốn làm hồng nương.

- Chậm đã Thiết ca, nha đầu Mai gia kia em không có phúc để hưởng thụ. Đừng nói nữa, em chỉ có một mạng, còn muốn lưu lại để lăn lộn quan trường. Danh hiệu thiếu tướng kia lấy được cũng không biết dùng vào đâu.

Diệp Phàm vội vàng ngắt lời.

Hắn nghĩ thầm:

- Cô ả Mai Diệc Thu kia thì ai dám mó vào, người khác đùa cái cũng dám đòi cắt vật kia, mình đi cưới về chẳng phải là muốn chết. Nếu là sau này chuyện phong lưu bị ả biết được thì tối đợi ngủ say rồi một đao cắt đi tiểu đệ đệ thì thảm rồi!

- Ai. Lão đệ cậu, nói làm sao bây giờ. Gia thế Mai gia rất mạnh a, có nhà cô ấy tương trợ, tiểu tử ngươi ít nhất có thể giảm đi không ít sức lực phấn đấu, đáng tiếc.

Thiết Chiêm Hùng lắc đầu.

- Nhà cô ấy ở quân đội, có thể giúp em cái gì, em đâu có vào quân đội.

Diệp Phàm càu nhàu.

- Có thể giúp cậu cái gì? Lão đệ cậu còn chưa tới tầng thứ để cần bọn họ trợ giúp. Cậu thử nghĩ xem, khi cậu cầm quyền nhất phương thì trong thường vụ có phải có một đại biểu quân đội không. Như Ngư Dương mà nói đi, Huyện đội trưởng có một chân trong thường vụ, thành phố thì có Tư Lệnh phân khu quân sự, đến cấp tỉnh thì quân đội can thiệp càng lớn, không được cho là quân đội không liên quan đến địa phương, Hoa Hạ chúng ta là một xã hội quan hệ, các mặt đều có ràng buộc.

Tại sao Chủ tịch nước lại là chủ tịch Quân Ủy, điều này nói rõ uy lực quân đội còn lớn hơn cả địa phương. Hiện giờ đã không phải là thời đại súng đẻ ra chính quyền nhưng địa vị của quân nhân cũng không yếu đi, quốc gia không bình yên thì lấy cái gì ra để trị quốc?

Thử nghĩ xem, đừng nói là trong thường vụ quân đội chỉ chiếm một phiếu nhưng một phiếu nhiều khi lại có thể quyết định cậu có thi hành được chính sách hay không đấy.

Thiết Chiêm Hùng hận đến nghiến răng trèo trẹo, chỉ tiếc là không thể rèn sắt thành thép.

- Em biết rồi Thiết ca, chẳng qua Mai Diệc Thu không phải loại em thích, dĩ nhiên làm tình nhân thì có thể được.

Diệp Phàm nói.

- Tình nhân, lão đệ cậu ngạo mạn quá đấy, người ta là cháu gái Ủy viên Quân ủy lại đi làm tình nhân cho cậu, vậy mà cũng nói ra được, đừng để cho Mai gia nghe được nếu không một phát bắn chết cậu.

Thiết Chiêm Hùng thiếu chút nữa thì rớt cằm

Xế chiều ngày hôm sau Diệp Phàm mới lên đường, bởi vì Liệp Báo có một chuyện nên làm lỡ.

Đến Hồng Kông đã năm giờ, ngủ lại ở đại tửu điếm Cửu Long Bảo Đức L, tửu điếm nằm ở khu náo nhiệt, mở cửa sổ ra là có thể thấy cảng Victoria nổi tiếng, bên trong tửu điếm thiết kế xa hoa, có cả bể bơi. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

Phòng khách trang nhã, bên trong thiết kế cửa sổ sát đất có thể xem các cảnh đẹp của hải cảng và thành thị. Mỗi gian phòng đều trang bị TV Plasma, bàn uống trà và bàn làm việc rộng rãi, có cả tủ rượu.

Bên trong còn có cả một trung tâm tập thể hình trung tâm, cung cấp phục vụ xoa bóp. Tửu điếm trang bị đầy đủ cả trung tâm vẽ truyền thần và dịch vụ phô-tô-cóp-py.

Tron phòng ăn phục vụ nhiều món Italy, Hoa Hạ và Nhật Bản. Khách nhân có thể đến quầy rượu nhỏ để thưởng thức rượu nho, hoặc tới phòng lớn để nghỉ ngơi thưởng thức Kê Vĩ Tửu, Mao Đài.

Tuy nhiên giá tiền cũng là rất dọa người, đồng một buổi tối, bằng với hai tháng lương của Diệp Phàm, dĩ nhiên Diệp Phàm ở miễn phí vì Thái Y Tuyết đặt trước một phòng bao gồm hai phòng ngủ một phòng khách.

Tề Thiên đã sớm chạy tới, khi thấy Trang Hồng Ngọc cũng ngẩn người ra, lén liếc mắt kéo Diệp Phàm sang một bên, nhỏ giọng thầm nói:

- Đại ca, lợi hại nha! Cả tháng không thấy đã đổi người rồi, cô này đúng là quá được, hắc hắc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio