Cựa quậy làm gì! Thân thể của cô tôi vừa mới nhìn hết, còn cựa quậy nữa tôi sẽ đem chuyện này nói ra ngoài đấy.
- Anh thật sự đã nhìn hết rồi.
Trang Hồng Ngọc giận đến run rẩy, hai mắt lóe lên nhìn Diệp Phàm:
- Mới vừa rồi anh chẳng phải nói là đen thui không nhìn thấy gì, đèn phòng vệ sinh đã bị anh đánh tắt hết rồi, vậy còn cái gì đen thui, anh, hèn hạ.
- Ai! Lão tử thành ác nhân rồi.
Diệp Phàm thở dài, quyết định thêm một kích hoàn toàn đánh tan sự cao ngạo của Trang Hồng Ngọc:
- Xem có gì kỳ quái, cô lúc ấy hôn mê! Tôi còn sờ qua nắm qua, co dãn rất tốt, đương nhiên bao gồm cả núi cao vực sâu, cô còn dãy gì.
Trang Hồng Ngọc cảm giác đang ở trong một sắc ma, gào lên:
- Khốn kiếp!
Gào xong định đưa tay tát một cái, tuy nhiên làm sao một cao thủ thất đoạn lại bị cô tát. Diệp Phàm nhẹ nhàng đưa tay một cái thì bắt được, cười giễu:
- Đánh là hôn mắng là yêu, sờ sờ cũng tốt.-
Một câu nói này đã triệt để đánh tan phòng tuyến tâm lý cuối cùng của Trang Hồng Ngọc, cả người thoáng cái đã mềm nhũn, dựa vào ngực Diệp Phàm, nước mắt ướt đầm.
, lẩm bẩm nói:
- Không ngờ anh lại là người như vậy. Trang Hồng Ngọc tôi nhìn nhầm bị hại một đời rồi.
- Thấy Hồng Ngọc như vậy, Diệp Phàm không nhịn được an ủi.
- Chỉ thấy chút thôi, có làm gì đâu.
- Hừ không ngờ nhìn anh như vậy mà thật không bằng heo chó, sói đội mũ quan!
Trang Hồng Ngọc lạnh lùng.
- A
Đồng chí Diệp Phàm đột nhiên hét thảm một tiếng.
Đã xảy ra chuyện gì?
Thì ra Trang Hồng Ngọc nhân lúc hắn không chú ý thì cầm lấy tay cắn một cái thật đau, đến lúc đồng chí Diệp Phàm kịp phản ứng thì đã phát hiện cổ tay đã rướm máu.
- Tên Trư họ Diệp kia, bản cô nương đã bị anh nhìn qua sờ qua, tuy nhiên thân thể vẫn còn sạch sẽ, đời này đừng mơ chiếm được, nếu không tôi liều mạng với anh.
Trang Hồng Ngọc tàn bạo hừ nói.
Chẳng qua Trang Hồng Ngọc mặc dù nói tàn bạo nhưng cũng không giãy dụa, đoán chừng là cho là giãy dụa cũng phí công, đã nhìn qua sờ qua rồi thì giãy dụa đâu có ích lợi gì.
Hơn nữa lúc này cô cảm giác có dị biến, thân thể Diệp Phàm làm sao càng ngày càng nóng, giống như một hỏa lò, rất thoải mái.
Đó là bởi vì dưỡng sinh thuật của Diệp Phàm vận chuyển ở tốc độ cao, nội kình lưu chuyển trong kinh mạch rồi toát ra da thịt chuyển hóa thành nhiệt năng làm Trang Hồng Ngọc cảm giác như ôm một cái chăn, tuy nhiên không thể so sánh với lò sưởi.
Nhưng trong lúc này đối với Trang Hồng Ngọc đang rét run thì chính là đưa than trong ngày tuyết rơi, cô thậm chí có một cảm giác muốn áp mình tới.
tự mắng một câu:
- Không có cốt khí!
- Ai! Dấu răng đủ phong tao, giống như hình xăm vậy, đôi môi mọng đỏ như hoa đào, không oan. Trị giá!
Diệp Phàm cười khổ, thầm nghĩ:
- Con mẹ nó, thiệt thòi lớn rồi, chưa làm được cái gì thì đã bị làm thành dạng như vậy rồi, sau này cho Tề Thiên Lô Vỹ nhìn thấy lại chẳng cười đến rụng răng. Hơn nữa trong mắt cô ả mình lại biến thành sắc lang, lão tử có nhảy vào Hoàng Hà cũng khó khăn rửa sạch rồi. Tuy nhiên cô ả này thật đúng là quật cường.
- Hừ!
Trang Hồng Ngọc đáp một tiếng không nói chuyện.
Không lâu!
Trên trán Diệp Phàm đã lấm tấm mồ hôi vì nội kình chuyển hóa thành năng lượng rồi thành nhiệt năng cũng rất hao phí, so với giao đấu với một cao thủ lục đoạn còn lao lực hơn. Thật ra thì cũng là vấn đề chuyển hóa năng lượng thôi, tựa như thủy năng chuyển hóa thành điện năng, điện năng có thể chuyển hóa thành nhiệt năng.
Thân thể con người cũng là một cỗ máy phức tạp, thủ pháp kỳ diệu của quốc thuật cũng có thể làm được điều này, tuy nhiên cũng phải là cao thủ lục đẳng trở lên mới làm được.
Công lực đạt tới cửu đoạn nghe nói còn có thể dùng nội kình ma sát trong tay để tạo lửa công kích giống như lựu đạn vậy.
Trên trán Diệp Phàm đổ mồ hôi lại làm cho Trang Hồng Ngọc thầm giật mình:
- Kỳ quái! Trên người hắn làm sao lại nóng lên như vậy, ở đây quá lạnh mà hắn lại có thể đổ mồ hôi.
, hừ nói:
- Thấy không, làm việc trái với lương tâm nên chột dạ, mồ hôi trên trán cũng có thể dùng để xào đậu rồi, tôi không tin anh làm việc trái với lương tâm mà không lo lắng, hừ! Một con heo dâm đãng vô sỉ, mồ hôi không chết được.
- Ha ha, tôi mạng lớn không chết được đâu, làm Trang cô nương phí tâm.
Diệp Phàm mỉa mai, thầm kêu khổ, lão tử liều chết kích thích nội kình cho cô hưởng thụ, lại có thể ở chỗ này nói mát, tuy nhiên lại không thể giải thích cho cô ta hiểu, đúng là xui xẻo!
- Bản cô nương mắt không sáng tâm không phiền, chờ đấy!
Trang Hồng Ngọc tiếp tục tiếng hừ lạnh.
- Cô không động lòng sao, thời xưa là phải lấy thân báo đáp rồi, nam nữ thụ thụ bất thân mà
Diệp Phàm lại trêu chọc, chủ yếu là muốn chia tán lực chú ý Trang Hồng Ngọc để cho cái lạnh xuống điểm thấp nhất.
- Nghĩ hay lắm, cho dù đàn ông trong thiên hạ chết sạch tôi cũng không cho phép anh.
Trang Hồng Ngọc tuyệt không nhường nhịn, hai người đấu khẩu tạm thời quên đi cái rét.
Hơn nữa, Trang Hồng Ngọc lúc nói thì chuyển động bên dưới, chắc là cảm thấy trên người Diệp Phàm ấm áp nên cái mông tự động xích qua.
Diệp Phàm đương nhiên sẽ không ngu đến cự tuyệt, cũng ưỡn người tới, động tác kín đáo không làm Trang Hồng Ngọc nghi ngờ.
Hơn một giờ sau.
Diệp Phàm cảm giác Trang Hồng Ngọc có chút thích ứng:
- Trang cô nương, thật ra thì tôi cũng không xấu như cô vậy, có phải cô cảm giác thân thể tôi rất ấm?.
- Ừ! Là có chút nhiệt.
Trang Hồng Ngọc thành thật đáp, cảm giác có chút ngượng ngùng.
- Thật ra thì tôi hồi nhỏ có học khí công với một lão đạo sĩ, có thể dùng khí công chuyển hóa thành nhiệt năng, cho nên mới vừa rồi liều mạng chuyển hóa, tôi cũng không biết cụ thể thế nào mà để đẩy khí tán loạn, mồ hôi trên trán tôi mà cô thấy không phải là do nóng mà ứa ra, đó là lao lực.
Diệp Phàm ra vẻ thần bí.
- Đừng có gạt người, anh là chột dạ mới đổ mồ hôi, thân thể ấm là bởi vì, bởi vì …
- Bởi vì sao, nói đi?
Diệp Phàm cười nói.
- Hừ! Bởi vì tiện nghi của bản cô nương đã bị anh chiếm nên mới hưng phấn nóng lên. Đừng tưởng rằng có thể lừa gạt bản cô nương, khí công cái gì, trên đời này làm sao có?
Trang Hồng Ngọc tìm được lý do, dẩu môi lên cãi.
- Ha ha, nghe có lý. Tuy nhiên để tôi nói rõ cho cô biết, thật ra thì mới vừa rồi con rắn kia nhào đầu về phía trước tôi đã cắt điện nên mới có thể nói là đen thui, nhân lúc rối loạn mới cứu cô.
Thân thể của cô tôi cũng chưa nhìn, lúc ấy bối rối ôm cô nhét vào chăn rồi đi ra đánh rắn, làm sao có thời gian rình coi. Cô thử nghĩ xem, trong hoàn cảnh nguy hiểm đó mà vẫn còn tâm tình thưởng thức cái khác sao? Đương nhiên, cô rất đẹp nhưng bản năng sống của con người đâu chỉ có như vậy?
Lúc ôm cô là chỉ đơn giản là muốn cho cô áp sát vào người tôi để cùng sưởi ấm, ngàn vạn lần đừng nghĩ sai, ngộ biến phải tòng quyền, tôi tuyệt không có ý xấu. Nếu như lạnh chết thì đúng là không đáng giá. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm nói tương đối chân thành, ánh mắt sáng ngời.
- Hừ! A! Nguyên lai là anh muốn chiếm tôi một cách êm thấm, không được, tôi không để cho anh chiếm.
Trang Hồng Ngọc bừng tỉnh vùng đứng lên. Tuy nhiên nhìn ánh mắt của Diệp Phàm cũng tin chín phần, nên trong lòng cũng âm thầm cao hứng.
Dĩ nhiên cô cũng đoán mình tự lừa mình mà thôi, lúc Diệp Phàm ôm mình vào chăn, nếu như nói không sờ qua là có khả năng, còn không nhìn qua là không thể, chẳng qua chỉ nhìn mà không sờ, coi như may mắn trong bất hạnh.
Trang Hồng Ngọc cảm thấy cũng được an ủi một phần, hệt như đà điểu rúc đầu trong cát vậy, coi như không thấy thợ săn đuổi tới, là một loại đánh lừa tâm lý.
Người mà, nhiều khi cũng phải tự dối mình!
Kỳ quái là Diệp Phàm cũng không ôm lại, chẳng lẽ lại không sưởi ấm nữa, dĩ nhiên là có nguyên nhân.
Bởi vì Diệp Phàm cảm thấy phía ngoài có động tĩnh, đoán chừng là Tề Thiên đưa người đến cứu mạng, trong lòng mắng thầm tiểu tử này một trận.
Quả nhiên, không lâu cửa liền mở ra.
- Đại ca, anh không sao chứ?
Tề Thiên xông tới hỏi, chỉ vào một người đàn ông cao gầy, trên vai đeo cầu vai có một ngôi sao,:
- Đại ca, y là cảnh vụ cao cấp của sở cảnh sát Hồng Kông Trấn Đông Tà.
- Cảnh sát Trấn, anh mạnh khỏe.
Diệp Phàm đưa tay ra bắt, thầm nghĩ:
- Kỳ quái, vị cảnh sát cao cấp họ Trấn này dường như cũng là một cao thủ quốc thuật, trên người tựa hồ có chút nội kình ép ra. Chẳng lẽ là một con cờ dấu diếm của tổ đặc cần ở Hồng Kông? Có khả năng, mấy giờ trước Tề Thiên không phải nói Liệp Báo ở Hồng Kông cũng có trú điểm, biết đâu người này chính là cao thủ của trú điểm bí mật.
- Diệp tiên sinh, chuyện này rất xin lỗi, là cục cảnh sát chúng tôi phía dưới sai lầm, Diệp tiên sinh chịu ủy khúc rồi.
Cảnh sát Trấn nói xong quay sang thanh tra Trần bên cạnh đang sợ hãi:
- Anh phá án kiểu gì vậy, cho dù là người bị tình nghi mà chưa rõ tình huống cũng không có thể đem bọn họ nhốt vào phòng giam đặc biệt chứ.
- Tôi, tôi chỉ muốn giữ họ một chút để tiện thẩm vấn xử lí.
Thanh tra Trần lúng túng, nói.
- Giữ, vậy các anh có ghi chép thẩm tra không?
Cảnh sát Trấn lạnh lùng.