Quan Thuật

chương 585: khẩu khí thật lớn

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

-Không có đâu chú, trước kia khi làm việc ở Lâm Tuyền cháu và chủ nhiệm Diệp từng làm chung. Lúc ấy cháu luôn toàn lực ủng hộ công việc của hắn.

Dĩ nhiên, đây cũng là xuất phát từ bản thân công việc. Chủ nhiệm Diệp là người rất có năng lực, hơn nữa khi cháu ở xã Khanh Hương, lúc đó chủ nhiệm Diệp chỉ là một phó Bí thư của thị trấn Lâm Tuyền, hắn cũng giúp cháu làm một vài chuyện.

Khi cháu công tác ở xã Tây Bàn, lúc ấy hắn làm Cục trưởng cục Tôn giáo nghèo nổi tiếng cũng đưa cho cháu mấy vạn.

Chú nhất định biết cục Tôn giáo là một đơn vị như thế nào, trong lúc kinh phí khẩn trương như thế, hắn còn giúp cháu, cháu làm sao lại đắc tội với hắn có phải không?

Hạ Giai Trinh rất chắn chắn.

-Vậy chuyện này có chút kỳ quái? Hôm đó khi Cổ Bảo Toàn nhắc đến cháu, tùy ý nói khi nói đến chuyện muốn cháu nhậm chức Bí thư thị trấn Quy Hồ, hình như đồng chí Diệp Phàm người đứng đầu Khu kinh tế có vẻ không thích, trong lòng đoán chừng là chọn lựa người khác rồi.

Hạ Cẩm Tùng cũng cảm thấy khó hiểu.

-Có chuyện như vậy sao? Làm sao có thể! Không thể nào, tuy nhiên có lẽ chủ nhiệm Diệp cho rằng có người thích hợp làm Bí thư thị trấn Quy Hồ hơn. Cháu...... cháu không thích hợp với vị trí này. Chú, dược rồi, cháu sẽ tiếp tục ở lại xã Tây Bàn.

Hạ Giai Trinh thiếu chút nữa kêu lên, niềm chua xót trong lòng thoáng cái dâng lên tận cổ, nước mắt đã bắt đầu long lanh.

Hạ Giai Trinh thật sự không hiểu, mình lâu nay đối đãi với Diệp Phàm thế nào, hắn cũng sẽ đối đãi với mình như thế.

Quan hệ giữa hai người Hạ Giai Trinh tưởng rằng tựa hồ còn có chút mập mờ, hôm đó trong phòng ca hát còn bị hắn hôn qua.

Nếu không phải Hạ Giai Trinh cho rằng mình lớn hơn Diệp Phàm quá nhiều tuổi, có lẽ đã sớm phát triển trở thành người yêu. Cho nên, Hạ Giai Trinh cảm thấy tủi thân, thậm chí có vọng động lập tức xông tới Lâm Tuyền chất vấn Diệp Phàm, tuy nhiên cuối cùng vẫn kìm nén được.

-Cháu nói cái gì, có hiểu lầm thì giải trừ là được, có ngăn cách cũng có thể thông qua cấu kết để đạt tới hòa hợp. Mấu chốt là cháu phải làm rõ ràng nguyên do chủ nhiệm Diệp có hiềm khích với cháu.

Thầy thuốc muốn trị bệnh, đầu tiên cũng phải tìm được căn bệnh, tìm không được bỏ thuốc lung tung cho bệnh nhân cũng không được.

Lãnh đạo không thích cháu, chuyện này không cần sợ, mấu chốt là chúng ta phải tìm được nguyên nhân lãnh đạo không thích cháu, mới cố gắng đi hóa giải mâu thuẫn, cải thiện quan hệ.

Chú nghĩ, chỉ cần thành tâm, lòng người cũng là da thịt, như vậy mới có thể sống chung với nhau, còn có một chuyện cháu phải hiểu được, mặc dù lời nói của Diệp Phàm không thể quyết định bổ nhiệm của huyện ủy đối với cháu.

Tuy nhiên hắn dù sao cũng là người đứng đầu Khu kinh tế, nếu quan hệ không tốt sau này sẽ bất lợi cho cháu triển khai công việc ở thị trấn Quy Hồ.

Giai Trinh, cháu cũng không còn nhỏ nữa, cần phải nhanh chóng tìm người. Lần này cháu nhất định phải tới thị trấn Quy Hồ, hơn nữa còn phải làm tốt công việc.

Chú sẽ tranh thủ trong vòng hai năm đưa cháu lên nấc thanh cao hơn. Cháu chỉ cần làm ra thành tích, khi thăng lên phó chủ tịch huyện, chú cũng sẽ dễ dàng giúp cháu một tay.

Hạ Cẩm Tùng nghiêm nghị phê bình cháu gái.

-Chú biết rồi chú, chẳng qua chủ nhiệm Diệp không vui khi cháu đi, chỉ sợ phương diện công việc sau này sẽ gặp phải một số phiền toái.

Hạ Giai Trinh vẫn còn có vẻ chần chờ.

-Không sao, cháu cứ đi nhậm chức trước, lúc nào chú rãnh rỗi sẽ đến Lâm Tuyền hàn huyên với đồng chí Diệp Phàm. Chú tin tưởng Diệp Phàm có thể lên làm lãnh đạo Khu kinh tế, lòng dạ của hắn sẽ không nhỏ hẹp như vậy, cháu cứ yên tâm. Còn nữa, sắp tới cháu cũng phải chủ động, thử cấu kết với Diệp Phàm, tận lực lấy được tín nhiệm của hắn, có lãnh đạo ủng hộ công việc của cháu sẽ càng thuận lợi hơn.

Hạ Cẩm Tùng dạy dỗ.

-Cháu biết rồi chú.

Sau khi để điện thoại xuống Hạ Giai Trinh nhào lên trên giường gào khóc ầm ĩ, suy nghĩ một hồi lâu, cũng không hiểu mình đã làm gì chọc giận Diệp Phàm. Trong lòng vừa oán vừa giận vừa hận vừa......

Diệp Phàm dĩ nhiên không biết những thứ này.

Người Tiếu gia nhìn thấy công ty Võ Thần của Phí gia một lần nữa gia nhập vào công trình sửa chữa Quỷ Anh Than, đương nhiên cũng sẽ không bỏ qua cơ hội rất tốt này, lập tức sai Phó chủ tịch huyện, thường vụ Tiếu Tuấn Thần giật dây, công ty Nhật Thăng của Tiếu gia cũng bắt đầu khởi công làm lại.

Một lần nữa dỡ bỏ ngôi trường tiểu học mới xây dựng, hơn nữa để cho lãnh đạo khắp nơi tiêu trừ nghi ngờ, lấy lại lòng tin đối với công ty Nhật Thăng. Bọn họ đặc biệt mời giám sát viên của ngành xây dựng thành phố tới trông coi, giám sát quá trình tiến hành xây dựng của công ty Nhật Thăng.

Cách làm này thật sự chiếm được bình luận tốt của các nơi, mọi người đều nói công ty Nhật Thăng mất bò mới lo làm chuồng, biết sai sửa đổi. Hơn nữa khu nhà trường tiểu học sau khi xây lại, cái sau sẽ hơn cái trước, tiên tiến hơn, hợp lý hơn, đông đảo các thầy cô giáo và học sinh cũng vui mừng nhìn thấy loại cục diện này.

Phía bên Ủy ban kỷ luật cũng đang giả vờ kéo dài thời gian, đoán chừng đến cuối cùng sẽ không giải quyết được gì.

Bọn họ cũng bắt mấy người, tuy nhiên tất cả đều là tôm nhỏ. Đầu sỏ của hai công ty cũng không sao cả, chỉ là bất cứ lúc nào cũng phải tiếp nhận điều tra của viện kiểm sát mà thôi.

Tuy nhiên dưới sự xoay chuyển thế lực các nơi trong thành phố của Tiếu gia, viện kiểm sát thành phố cũng giả bộ dáng vẻ đang điều tra.

Tất cả chuyện này, Diệp Phàm thông qua người phụ trách Phương Viên của Ủy ban kỷ luật bất cứ lúc nào cũng theo dõi được tiến trình của hai vụ án.

Hơn nữa hắn dặn dò Phương Viên sưu tập tất cả chứng cứ có ích lưu giữ lại, nói không chừng sau này có thể lấy ra sử dụng, đối với công trình hư hỏng mà hai công ty đã làm, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng không tính toán nhất định phải đem bọn họ ra công lý xét xử, chỉ cần lợi ích của Khu kinh tế không bị tổn thất là được.

Hơn nữa từ trong suy đoán của Phương Viên cũng mơ hồ nghĩ tới khả năng Bí thư thị ủy Chu Càn Dương muốn gõ Phí gia, tiến thêm một bước thu nạp quyền lực.

Diệp Phàm dĩ nhiên sẽ không đi thọc vào hai tổ ong vò vẽ này.

"Tiểu tử này có chút năng lực, nhiều mưu kế, hơn nữa có một chút lý luận và nền tảng thực tế, lại được phát biểu trên báo tỉnh. Xem ra mình đã xem thường hắn, xem chừng phải theo dõi hắn sát sao hơn mới được, nếu không sau này thành một con hổ lớn sẽ không dễ kiềm chế."

Cổ Bảo Toàn đang nắm trong tay tờ nhật báo Nam Phúc.

Phía trên tờ báo là một tiêu đề rất bắt mắt: "Đại quy hoạch Lâm Tuyền – một ngọn đèn sáng của khu vực nghèo khó tỉnh ta", phía dưới là một hàng chữ nhỏ: "Người sáng lập Đại quy hoạch - đồng chí Diệp Phàm phó chủ tịch huyện Ngư Dương"

-Hừ! Người sáng tạo đại quy hoạch, khẩu khí thật lớn, toàn bộ chính quyền huyện ủy Ngư Dương chúng ta đều biến thành kẻ bất tài cả sao.

Trưởng ban vũ trang huyện Ngư Dương Tạ Cường lạnh lùng ném tờ nhật báo Nam Phúc lên bàn nói.

-Đúng! Lần này báo tỉnh cho Ngư Dương chúng ta ló mặt, rất tốt! Có lợi cho phát triển đại quy hoạch Lâm Tuyền a!

Vệ Sơ Tinh lẩm bẩm

- Tuy nhiên dòng chữ "người sáng lập" nhắc lại mấy lần, hắn cũng không sợ đám thường ủy Ngư Dương phun nước miếng cho chết đuối à. Nguồn truyện: Truyện FULL

Đúng là tuổi trẻ, muốn biểu hiện cũng phải mịt mờ một chút, hơn nữa nhất định chớ quên phía trên còn có huyện ủy, chính quyền, tuy nói hắn là ngươi kế hoạch, chủ trì, một tay kinh doanh đại quy hoạch Lâm Tuyền. Tuy nhiên cũng phải hoàn thành dưới sự chỉ đạo của Bí thư Cổ mới được! Đúng là còn trẻ tuổi, trẻ tuổi, ài......

Vệ Sơ Tinh lắc đầu, cảm thấy cần thiết phải nhắc nhở đồng chí Diệp Phàm mới được.

-Tiểu tử này, thật là ồn ào, Ngư Dương có thể tạo thế coi như có một phần của hắn. Hắn nói vậy cũng không sợ rụt lưỡi, người sáng lập gì chứ. Cây cao chịu gió lớn những lời này xem ra hắn không có chú ý tới. Xem ra sau này tiểu tử này có chút khổ sở rồi.

Tiếu Tuấn Thần bực tức nói.

-Cơ hội tốt, tiểu tử Diệp Phàm, dù sao cậu cũng còn quá non nớt. Đại quy hoạch là chuyện tốt, nhưng cậu cũng không thể bị nó làm cho đầu óc hôn mê. Đại quy hoạch không phải một mình cậu có thể làm được, mà là toàn thể cán bộ công nhân viên chức Ngư Dương cùng nhau cố gắng mới có thể hoàn thành, hơn nữa còn dưới sự lãnh đạo của Bí thư Cổ mới có thể hoàn thành…"

Phó chủ nhiệm Khu kinh tế Trương Quốc Hoa cười lạnh, trong lòng cũng tương đối cao hứng.

-Tiểu Ngô, cậu lập tức gọi điện thoại cho bộ phận tuyên truyền, yêu cầu bọn họ tuyên truyền một chút cho Đại quy hoạch Lâm Tuyền của Ngư Dương chúng ta. Báo tỉnh cũng đăng bài, đây là chuyện tốt, chúng ta không thể bỏ qua cơ hội này.

Cổ Bảo Toàn nghiêm túc nói.

"Quái, chủ nhiệm Diệp được đăng trên báo tỉnh, theo lý mà nói Bí thư Cổ nên vui mừng mới đúng, làm sao vẻ mặt lại nghiêm túc như vậy, lẽ nào bài viết đó xảy ra vấn đề?"

Trong lòng thư ký Ngô cảm thấy.

- Chủ nhiệm Diệp, tác phẩm của anh được đăng trên báo tỉnh. Xem ra không được rồi.

Đinh Hương Muội cầm một tờ nhật báo Nam Phúc kích động xông ào vào phòng làm việc của Diệp Phàm.

-Tác phẩm gì, Hương Muội, xem em cao hứng như vậy, có phải nhặt được nguyên bảo gì hay không.

Diệp Phàm quỷ dị cười nói.

Gần đây quan hệ của mình và Đinh Hương Muội tiến thêm một bước hòa hợp. Đinh Hương Muội đã hoàn toàn trở thành một đôi tai, đôi mắt khác của mình.

Khu kinh tế Lâm Tuyền có bất cứ động tĩnh gì, Cô ấy là chủ nhiệm văn phòng nhất định sẽ truyền tới phòng làm việc của Diệp Phàm đầu tiên.

Để liên lạc dễ dàng, Diệp Phàm lén sắm cho cô ta một chiếc điện thoại di động, đặc biệt dùng cho truyền tin tức. Dĩ nhiên, thỉnh thoảng cũng sẽ có mục đích khác, dùng nó làm công cụ cho hai người thỉnh thoảng tán gẫu.

Diệp Phàm cảm giác, Đinh Hương Muội không giống như tình nhân của mình, mà là một tiểu thiếp đặc biệt hầu hạ mình, rất có khoái cảm.

Dĩ nhiên, cơ hội để hai người gặp nhau buổi tối cũng không nhiều, Diệp Phàm dĩ nhiên cũng chú ý tới ảnh hưởng.

Người thứ hai ở thị trấn Lâm Tuyền còn có thể mang đến cho mình sung sướng, chính là Thái Tây Thi Phạm Xuân Hương của tửu lâu Xuân Hương.

Thời gian Diệp Phàm hẹn hò với Thái Tây Thi dài hơn Đinh Hương Muội rất nhiều. Dù sao Đinh Hương Muội là người đã có chồng, Diệp Phàm cũng không nên tấn công cô ta dồn dập. Hơn nữa nếu có thể tiết chế tốt nhất vẫn nên tiết chế.

Ánh mắt Diệp Phàm mơn trớn trên bộ ngực cao vút của Đinh Hương Muội một lát rồi mới dừng lại trên tờ nhật báo Nam Phúc.

Đinh Hương Muội cũng không né tránh, hình như khi tiến vào phòng làm việc còn cố ý mở rộng thêm cúc áo để bộ ngực lộ ra ngoài, mặc cho đồng chí Diệp Phàm thỏa thích ngắm nhìn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio