Không sai! Cùng lắm thì chúng ta mang mười mấy huynh đệ chém người, hừ!
Hồ Thất cũng hò hét, hai người ra uy trong điện thoại, nước miếng văng tùm lum khiến cho máy điện thoại suýt chết đuối.
Thị trấn Lâm Tuyền, Xuân Hương tửu lâu.
Hồ Thất và Tiếu Hổ Thạch có chút câu nệ ngồi trên ghế, cười với Diệp Phàm vẻ nịnh nọt.
Hai người này vừa thấy khí thế trầm ổn của Diệp Phàm thì hung khí vừa nổi lên đã lập tức biến mất.
- Tiếu Hổ Thạch, Hồ Thất, những lời khác tôi cũng không muốn nói tới. Lâm Tuyền hiện tại tiến hành đại tu đường sá, hai người cũng được coi là người có máu mặt ở Lâm Tuyền, chắc là cũng nên đứng ra làm chút việc có ý nghĩa để cho dân chúng nhớ đến.
Diệp Phàm phun ra một vòng khói, cười nói.
- Đúng thế, chúng tôi luôn ủng hộ Chủ nhiệm Diệp.
Tiếu Hổ Thạch và Hồ Thất liếc mắt nhìn nhau, lập tức gật đầu.
- Vậy thì tốt! Mã Nhị Cẩu và Hồ A Tam chắc hẳn hai vị đều biết, hi vọng các anh có thể đả thông tốt tư tưởng cho bọn họ để cho công tác giải tỏa đường Đông Tỏa Dương được thuận lợi. Đương nhiên, chúng ta lấy thuyết phục tư tưởng làm chủ, không cho phép đe dọa người khác.
Diệp Phàm nói.
- Mã Nhị Cẩu, đoán chừng có chút khó khăn, người ta cũng chưa chắc nghe tôi, ha ha.
Tiếu Hổ Thạch vòng vo.
Hồ Thất đã ở một bên tụ tập náo nhiệt diễn Song Hoàng:
- Chủ nhiệm Diệp, hai chúng tôi thật muốn vì thị trấn làm chuyện tốt nhưng người ta cảm thấy không có lời không chịu lui thì chúng tôi cũng không có biện pháp gì, nếu như dùng sức mạnh lại thì xong rồi. Tuy nhiên Chủ nhiệm Diệp vừa nói phải đả thông tư tưởng làm chủ, không thể dùng mạnh, chúng tôi đâu còn biết làm sao.
- Phải không? Ha ha.
Diệp Phàm liếc nhìn hai người rồi quay sang Thiết Minh Hạ:
- Tôi hình như nhớ có một bãi cát lớn ở vịnh Nguyệt Tử tại trung tâm giao thông của thị trấn Vũ Khê.
- Ừ, không sai, bãi cát đó tương đối lớn, trước kia đứng đầu ở thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, cho dù là hiện tại cũng chiếm vị trí thứ hai.
Thiết Minh Hạ ngầm hiểu, gật đầu nói, còn ngầm liếc Tiếu Hổ Thạch, phát hiện mí mắt người này nhảy mấy cái, biết nói trúng tim của y rồi bởi vì bãi cát này là do Tiếu Hổ Thạch.
- A! Vậy thì không sai, lúc trước hình như có người đến thị trấn Lâm Tuyền báo cáo công tác, thuận miệng nói một câu, nói là từ khi bắt đầu khai thác cát ở vịnh Nguyệt Tử thì cũng chưa hề có giấy chứng nhận, giấy phép nào cả, phí quản lý cũng chưa từng nạp.
, bên ngành quản lý đường sông cũng có ý kiến, đây là điển hình cho việc khai thác bừa bãi.
Nếu là phát sinh lũ lụt làm tắc đường sông hay là ô nhiễm sẽ do Ủy ban Nhân dân chúng ta chịu trách nhiệm, ai. Tài chính thị trấn Lâm Tuyền chúng ta khó khăn như vậy, xem ra không thu chút thì không được rồi. nếu như không làm chứng nhận vậy thì…
Diệp Phàm lắc đầu thở dài.
- Chủ nhiệm Diệp, hình như lãnh đạo đường sông nói đó là một bãi cát phi pháp, yêu cầu ngừng khai thác, công văn cũng đã chuyển đến Khu kinh tế Lâm Tuyền rồi, chắc phải thi hành.
Thiết Minh Hạ mới vừa nói ra mấy câu đã khiến Tiếu Hổ Thạch ngồi không yên.
Phải biết rằng bãi cát đó đem lại cho Tiếu gia mỗi tháng mấy vạn, Tiếu Hổ Thạch không thể nào buông tha nên điều này thoáng cái đã điểm trúng huyệt y.
- Anh cứ nói đi, ôn chủ Tiếu, ha ha.
Diệp Phàm ngay cả từ ông chủ cũng nói ra.
- Diệp… Chủ nhiệm Diệp, bãi cát là do trong suối tự nhiên sinh ra, làm sao phải thu phí, hơn nữa lâu như vậy đâu cũng đã phát sinh chuyện gì. Có thể hay không…
Tiếu Hổ Thạch đổ mồ hôi.
Thấy Diệp Phàm cười nhẹ không lên tiếng, y biết không bảo được Mã Nhị Cẩu thì chắc bãi cát sẽ phải đóng cửa, đây chính là khoản tiền to nóng hổi, tuyệt đối không thể vứt.
Nếu như bổ sung giấy chứng nhận đoán chừng Diệp Phàm cũng sẽ tìm ra cớ gì đó, Ủy ban Nhân dân muốn gây sự với anh thì lúc nào chẳng được.
Trước kia các cán bộ chính quyền thị trấn đều sợ mình là bởi vì e ngại quyền đầu, tuy nhiên quyền đầu của mình trước mặt Chủ nhiệm Diệp vô dụng, quyền đầu của người ta hình như còn khỏe hơn.
Vì thế y cắn răng:
- Chủ nhiệm Diệp, tôi đồng ý giúp đỡ chuyện mở đường Đông Tỏa Dương, đám người Mã Nhị Cẩu cứ để đó cho tôi đi đả thông tư tưởng. Chẳng qua Hồ A Tam thì cũng có chút phiền toái.
Tiếu Hổ Thạch nói xong thì ngầm liếc sang Hồ Thất, phát hiện người này thấy Diệp Phàm không động đến mình thì ngồi im ra vẻ vô can.
- Tốt, rất tốt, chuyện đả thông tư tưởng cho Mã Nhị Cẩu thì giao cho anh. Tuy nhiên tôi vẫn phải nhấn mạnh là lấy thuyết phục làm chủ, không thể động quyền động chân.
Diệp Phàm cười nhạt, quay sang Hồ Thất thì thấy người này còn đang giả bộ ngu.
Hắn lắc đầu:
- Hồ Thất, Hồ A Tam cũng họ Hồ, có phải là người nhà các anh không, vậy chắc anh cũng nên đi làm công tác tư tưởng cho gã chứ nhỉ.
- Diệp,… Chủ nhiệm Diệp, Hồ A Tam tuy nói cũng họ Hồ, nhưng không phải người nhà tôi, cũng không quen lắm, họ Hồ trong huyện chúng ta rất nhiều.
Hồ Thất lắc đầu, ra vẻ đáng tiếc có lòng mà không giúp được gì.
- A! Phải không? Vậy thì bỏ đi, chúng ta biết nhau cũng đã gần một năm rồi, cũng có chút giao tình. Vốn là nghĩ bán Hồ A Tam một lần thể diện, hiện tại đã nói Hồ A Tam không phải là người nhà anh, cũng không quen, vậy thì tốt rồi.
Diệp Phàm cười quỷ dị, nhất thời làm Hồ Thất hoảng hốt, tuy nhiên y chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, cười nói:
- Ừ, ừ.
- Nghe nói Hồ A Tam công tác ở nhà máy tại núi Lưu Thạch, hình như còn là phó giám đốc.
Diệp Phàm lẩm bẩm.
- Ừ, không sai, gã là phó giám đốc, hình như cả nhà máy đều do gã quản lý
Tiếu Hổ Thạch nói chen vào.
Người này thật ra thì cũng không đần, biết ý tứ của Diệp Phàm, thầm nghĩ, " Con mẹ nó, lão tử đã bị thiệt thòi thì người của Hồ Thất ngươi cũng phải theo vào, nếu không cũng quá lỗ vốn rồi."
- Nga! Nghe nói nhà máy ở vào sườn núi bên cạnh đường giao thông của tỉnh, ban đầu chỉ là một ngọn núi hoang, theo lý thì là vật vô chủ.
Chẳng qua vật vô chủ là thuộc quốc gia, đã là đất đai của quốc gia thì không biết lúc đầu ông chủ có trả tiền mua đất, còn có thuế đất, phí quản lý nữa.
Minh Hạ, anh trở về điều tra xem nếu như là không thì ra lệnh cưỡng chế nhà máy, dừng hoạt động để chỉnh đốn đã, đem giấy chứng nhận và tiền mua đất giao cho quốc gia rồi hãy nói.
Chúng ta làm nhân viên công vụ Khu kinh tế Lâm Tuyền, là công bộc của dân, tuyệt đối không thể để cho quốc gia chịu thiệt, nếu phải thu hồi quốc khố nhất định phải thu hồi, nếu không sẽ thất trách với mười mấy vạn dân chúng khu kinh tế.
Hơn nữa, hảo hảo tra xem nếu như nhà máy có cái gì trái pháp luật không tuân theo quy định hành động.
Diệp Phàm cười nhạt.
Sắc mặt Hồ Thất tái nhợt, vặn vẹo cái mông, cuối cùng cũg đồng ý nhưng Tiếu Hổ Thạch, đáp ứng đi làm công tác cho Hồ A Tam.
- Hảo hảo! Hai vị đồng chí cũng là yêu thị trấn Lâm Tuyền chúng ta, có thể suy nghĩ cho nhân dân. Tôi thật cao hứng, cùng cạn một chén.
Diệp Phàm giơ chén rượu lên, nhìn hai người đang ỉu xìu mà cười thầm, Thiết Minh Hạ g âm thầm giơ ngón tay cái lên, thiếu chút nữa cười ra tiếng.
- Chẳng qua, đã là vì sửa đường Khu kinh tế Lâm Tuyền, đương nhiên có thể xử dụng cát đá địa phương.
Hổ Thạch, đoạn đường thị trấn Vũ Khê cũng cần rất nhiều cát đá, tôi tin tưởng cát đá trong vịnh Nguyệt Tử đều có chất lượng rất tốt.
Minh Hạ, anh chào hỏi với ông chủ đây, có thể chiếu cố đến bãi cát địa phương thì chiếu cố. Yêu cầu vật liệu cũng có thể giảm xuống, dĩ nhiên giá thành cũng phải giảm tương ứng. Không thể làm loạn, nhất định phải làm đến công bình.
Diệp Phàm hảo hảo đè ép Tiếu Hổ Thạch rồi vứt cho hắn một cục đường khiến Tiếu Hổ Thạch còn tưởng rằng mình nằm mộng.
Người này lập tức đứng lên, kích động nói:
- Diệp…Chủ nhiệm Diệp, cám ơn. Tôi kính ngài một chén, sau khi xong chén này thì lập tức đi làm công tác tư tưởng cho Mã Nhị Cẩu, bảo đảm ngày mai bọn họ sẽ đến ký hợp đồng.
- Ừ! Không tệ. chỗ nhà máy ở sườn núi Lưu Thạch hình như còn một đoạn đường một trăm mét thì phải.
Diệp Phàm uống một chén rượu rồi nói.
- Đúng vậy Chủ nhiệm Diệp, con đường kia đến nay chỉ là một đường bùn lầy có trải qua một lớp đá, xe cộ đi qua rất nhanh chóng xuống cấp, bên cạnh đó còn có một thôn. Nhà máy trước kia cũng đã miễn phí mở rộng đường ra chứ nguyên bản thì ngay cả xe đạp cũng không thể đi.
Hồ Thất cũng vội vàng đứng lên tố khổ.
- Ừ! Là nên giải quyết. Như vậy đi, khu kinh tế sẽ trải bằng mặt đường, còn thôn và công nhân nhà máy sẽ lát toàn bộ đường nhỏ vậy?
Diệp Phàm cũng ném cho Hồ Thất một viên đường.
Cám ơn! Chủ nhiệm Diệp, ngài thật là vị quan tốt. Tôi mời anh, xong chén rượu này tôi cũng sẽ đi thông tư tưởng cho Hồ A Tam.
Hồ Thất kiên quyết biểu lộ thái độ, cuối cùng hai người kích động mà đi.
- Cao minh! Chủ nhiệm Diệp thật là lợi hại. Không cần dùng tới người thị trấn, trực tiếp cho hai bá hai cái bạt tai rồi lại ném cho hai viên đường khiến cho cả hai cảm kích. Đây chính là thủ đoạn, thủ đoạn làm quan. Chuyện tưởng khó như Đông Tỏa Dương vậy mà giải quyết gọn ghẽ, xem ra làm việc phải nghĩ mưu mới được, bắt được chỗ yếu của đối phương là có thể hạ thủ. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Thiết Minh Hạ và Triệu Thiết Hải đều bội phục.
Nhìn Diệp Phàm, thật ra thì việc quyền đầu của hắn trước kia ra oai cũng có tác dụng rất lớn, nếu không hai đầu lĩnh sẽ không ngoan ngoãn như vậy, đổi lại là người khác chắc sẽ vỗ bàn gây sự rồi.
- Quyền đầu lớn chính là đạo lý, ha ha. Vĩ nhân nói không sai.
Diệp Phàm nói thầm một câu.