Trong ánh đèn màu mờ mờ, phát hiện trên mặt bàn là mấy chai rượu trắng cao độ, cho dù là đàn ông cũng không chịu được nếu uống nguyên một chai, huống hồ là phụ nữ như Hạ Giai Trinh.
Trên ghế sa đang nằm nghiêng một người, trong miệng ngậm một điếu thuốc đang nhả khói.
Diệp Phàm vội vàng bước vào nhìn lại thì chính là tân bí thư thị trấn Quy Hồ Hạ Giai Trinh.
Hạ Giai Trinh lúc này đã ngà ngà. Bởi vì sắp đến tháng sáu nên khí trời Lâm Tuyền tương đối nóng.
, vì vậy Hạ Giai Trinh chỉ mặc một áo trắng ngắn tay, chắc là vừa uống xong một chai nên thân thể nóng rực.
, hơn nữa còn bị khói thuốc xông mù mịt nên hai cúc áo trên bật ra từ lúc nào không biết, để lộ chiếc áo con hờ hững bên trong.
Bên dưới cô mặt một chiếc váy mà lam, vì đang nửa nằm nên hai chân mở ra, cảnh tượng dưới váy lộ hết ra, cặp mắt ưng của Diệp Phàm nhìn không sót một thứ gì.
- Cô làm gì vậy, sao phải uống rượu hút thuốc hành hạ mình?
Diệp Phàm vội vàng rút điếu thuốc ra khỏi miệng Hạ Giai Trinh rồi đỡ dậy.
- Ha ha ha...... Hút thuốc...... Sau lại rút ra, chẳng phải đàn ông các anh nói sau khi ăn xong hút một điếu thuốc thì sung sướng tựa thần tiên sao? Khanh khách, tôi cũng vậy muốn làm thần tiên, thần tiên tốt, không có phiền não.
Hạ Giai Trinh phun miệng đầy mùi rượu, liếc Diệp Phàm một cái rồi dựa hẳn vào vai hắn.
Diệp Phàm vội vàng đưa tay ra đỡ, vừa lúc hai người cứ thế ôm nhau.
- Bí thư Hạ, có chuyện gì nói cho tôi nghe một chút đi.
Diệp Phàm hỏi.
- Đừng gọi tôi là Bí thư Hạ, tôi không phải là Bí thư Hạ.
Hạ Giai Trinh đột nhiên tức giận, vùng vằng muốn đứng lên.
- Giai Trinh! Đừng cựa quậy.
Diệp Phàm nói vẻ thân thiết.
- Giai Trinh là để cho anh gọi sao? Ha ha ha...... Diệp đại chủ nhiệm, anh là đại chủ nhiệm của Khu kinh tế Lâm Tuyền, uy phong lẫm liệt a! Tôi là lính của anh, là lính hiểu không? Đừng đụng vào tôi, tôi muốn......
Hạ Giai Trinh vừa nói lại giãy dụa đứng lên.
Cô vừa đứng lên thì lại té rầm một cái khiến Diệp Phàm hoảng hồn ôm lấy an ủi:
- Giai Trinh, cô uống nhiều quá rồi đấy. Có chuyện phiền lòng gì cũng không thể đày đọa thân thể mình.
- Buông!
Hạ Giai Trinh luôn luôn văn nhã hôm nay giống như ăn đạn, cố sức đẩy Diệp Phàm ra.
- Đừng động, cô lại ngã bây giờ.
Diệp Phàm ôm chặt khiến Hạ Giai Trinh căn bản không nhúc nhích được.
- Anh...... Anh muốn làm gì? Tốt lắm, anh không phải là muốn đỡ tôi sao? Vừa lúc, anh đưa tôi vào phòng vệ sinh đi tiểu.
Hạ Giai Trinh ngay cả từ "đi tiểu" cũng nối ra, bình thường sao có thể vậy khiến Diệp Phàm trố mắt, xem ra hôm nay cô đúng là say thật.
Diệp Phàm vội vàng:
- Tôi, tôi đi tìm nữ phục vụ viên tới giúp cô.
Vừa nói lại muốn đứng lên đi tìm người.
- Làm sao? Không dám á! Không được, cần phải anh đỡ.
Hạ Giai Trinh cũng không biết lấy đâu ra sức, ôm chặt lấy Diệp Phàm khiến hắn thở không nổi.
- Hu Hu Hu......
Hạ Giai Trinh lại có thể khóc lên.
- Khóc đi! Khóc khóc hữu ích cho khỏe mạnh.
Diệp Phàm nhẹ nhàng vỗ về Hạ Giai Trinh.
Hạ Giai Trinh khóc một lúc chắc cũng mệt, rốt cục dần dần ngừng.
- Tôi đỡ cô.
Diệp Phàm nói nhẹ.
- Ừ!
Hạ Giai Trinh khẽ ừ.
Thật ra thì không thể gọi là đỡ, dùng từ ôm thì đúng hơn, cả người Hạ Giai Trinh được Diệp Phàm ôm vào phòng vệ sinh. Đương nhiên đây cũng là ngộ biến phải tòng quyền, không ôm thì Hạ Giai Trinh lại ngồi bệt xuống.
Diệp Phàm đi ra, tuy nhiên vừa mới bước ra phòng vệ sinh thì bên trong lại nghe rầm một tiếng, hắn cuống quýt vội vàng đẩy cửa tiến vào.
Thì phát hiện Hạ Giai Trinh đang kéo váy, chắc là vì không tìm thấy chỗ kéo ở đai lưng, cả người đang ngây ngất vì rượu nên trượt chân ngã lăn trên sàn nhà.
- Ai!
Diệp Phàm thở dài nửa ôm lấy Hạ Giai Trinh.
Thấy Hạ Giai Trinh tay còn đang tìm loạn đầu gút, chắc là đã nhịn không nổi, nếu không mở kịp sẽ tiểu trong quần, một Bí thư Đảng ủy thị trấn đi tiểu trong quần, vậy cũng có thể sẽ trở thành tin tức nóng hổi huyện Ngư Dương.
Diệp Phàm vội vàng nói:
- Cô chờ đó, để tôi tới giúp cô.
- Anh giúp tôi...... Giải khai!
Hai chữ phía sau thật đúng là làm người ta phun máu.
- Không...... Tôi...... Tôi tìm chỗ cho cô thôi.
Diệp Phàm giật bắn mình, vội vàng lắc đầu.
- Hừ! Đường đường đại chủ nhiệm Diệp mà chút đó cũng không dám làm, có phải Hạ Giai Trinh này không lọt vào mắt anh không. Tôi chưa sợ thì anh sợ cái gì, hừ! Cũng đúng, anh đường đường đại chủ nhiệm, tôi coi là cái gì.
Hạ Giai Trinh ai oán, xem ra đang giận dỗi nên lấy rượu làm loạn.
- Tôi cởi!
Diệp Phàm lấy hết sức gật đầu, bàn tay run rẩy đặt lên, giống như chỗ eo lưng của Hạ Giai Trinh nặng đến ngàn cân.
Trong lúc bối rối nên chỉ đơn giản cởi mối dây buộc cũng khiến hắn mất đến vài phút, mồ hôi trên trán toát ra.
Diệp Phàm thấy Hạ Giai Trinh vặn vẹo, biết cô chắc đã nhịn không nổi, nếu không cởi kịp thì phiền toái.
Hắn thầm mắng:
- Móa nó, chỉ là một cái nốt buộc thôi mà!
Mắng xong hắn dụng nội kình kéo một cái khiến cả chiếc quần váy rơi xuống, hơn nữa là kéo theo cả quần lót.
Đào nguyên thần bí tươi tốt có thể khiến người ta phun máu lồ lộ trước mặt Diệp Phàm, Hạ Giai Trinh đã sớm ngồi xổm xuống, lập tức nghe tiếng nước chảy xòe xòe, chắc là gấp gáp nên cũng không kịp trách cứ người khác.
Diệp Phàm không dám rời đi, sợ cô không ngồi vững được nên dứt khoát cầm tay, mắt nhìn vào phòng vệ sinh không dám ngang ngửa, chỉ sợ Hạ Giai Trinh tỉnh rượu nhớ lại rồi về tính sổ thì chọc phải đại phiền toái.
Chẳng qua thanh âm róc rách đó thật sự quyến rũ khiến Diệp Phàm phải dùng hết nghị lực mới không cúi đầu, dĩ nhiên thỉnh thoảng cũng liếc nhanh một cái nhưng không thấy gì, trong lòng cảm thấy tiếc nuối. Nguồn:
Hạ Giai Trinh sau khi xong việc thì không thắt lại được dây lưng, Diệp Phàm lại đành tự an ủi:
- Chuyện gấp phải tòng quyền, ta không phải cố ý muốn xem, Phật tổ a! Tha thứ ta đi!
Cánh tay anh Trư run run mãi mới buộc lại được đai lưng, Hạ Giai Trinh cũng là kỳ quái, lúc này thật giống như tỉnh rượu ngẩn người nhìn chằm chằm Diệp Phàm, trên mặt bắt đầu đỏ ửng.
Chẳng qua không biết là do sức rượu đang còn hay là do thẹn trong lòng, tuy nhiên đều toát lên vẻ mê người động hồn phách.
Nếu không phải đồng chí nam bên cạnh nghị lực cũng khá lớn, nếu không chắc là trong phòng vệ sinh sẽ phát sinh chuyện gì.
Không lâu, Phạm Xuân Hương đưa canh giải rượu và một cái quần tới.
, liếc nhìn Diệp Phàm có vẻ quái dị nhưng không lên tiếng.
- Đừng có nhìn anh như vậy, anh không làm gì, là cô ấy đi vệ sinh kéo hư.
Diệp Phàm vội vàng nhỏ giọng giải thích, nếu không đúng là quá mất mặt đại chủ nhiệm, ở trong phòng ca múa cậy mạnh kéo rách quần nữ thuộc hạ, đây tuyệt đối là tin tức chấn động tỉnh Nam Phúc.
Có Phạm Xuân Hương giúp đỡ nên giải quyết được vấn đề đổi quần.
Diệp Phàm đưa Hạ Giai Trinh về Khu kinh tế Lâm Tuyền, tạm thời ở trong dãy phòng ỏ.
Nửa đêm, Hạ Giai Trinh tỉnh lại, phát hiện quần bị đổi sợ có người trông thấy nên gắng gượng bò dậy.
- Đừng động, là tôi gọi bà chủ Xuân Hương tửu lâu đổi lại cho cô.
Diệp Phàm cười giải thích một phen, nếu không sẽ sinh hiểu lầm.
- Nha......
Hạ Giai Trinh thật giống như thở phào nhẹ nhõm, một hồi lâu mới thở dài:
- Chủ nhiệm Diệp, hôm nay tôi sau rồi, vừa rồi ở phòng vệ sinh đã làm phiền anh.
Nói xong thì đỏ bừng mặt, chắc là nhớ lại điều gì.
- Tôi...... Tôi...... Lúc ấy tôi không nhìn thấy cái gì, tôi......Lúc ấy tôi nhìn lên trần nhà.
Diệp Phàm nhất thời không kịp phản ứng, vội vàng giải thích.
Tuy nhiên hắn giải thích rất ấp úng, làm người ta không thể tin được.
- Không có chuyện gì! Nhìn thì nhìn, thân thể phụ nữ chẳng phải để cho đàn ông nhìn sao, ai......
Hạ Giai Trinh thở dài, suy nghĩ một chút, đột nhiên quay đầu cười hỏi khẽ Diệp Phàm:
- Xem được không?
- Tốt...... Đẹp mắt, không...... Tôi không nhìn thấy......
Diệp Phàm hận đến mức muốn vả vào mặt mình, đúng là quá mất mặt!
- Không nhìn thấy có phải hay không, có phải có chút tiếc nuối, để tôi kéo cho anh nhìn!
Hạ Giai Trinh đột nhiên bộc phát, bắt đầu kéo quần khiến Diệp Phàm giật bắn:
- Bình tĩnh một chút Giai Trinh, rốt cuộc là vì cái gì, nói cho anh nghe nào!
Diệp Phàm cao giọng, tuy nhiên thấy Hạ Giai Trinh rưng rưng thì lại mềm nhũn, nhẹ giọng:
- Giai...... Giai Trinh, em làm sao mà lại như vậy, hôm nay may là gặp anh nếu là người khác thì phiền toái.
Diệp Phàm cười khổ vội vàng nói sang chuyện khác -
- Không có gì.
Hạ Giai Trinh lắc đầu, thầm nghĩ còn không phải là anh gây ra, là anh xem nhẹ tôi, trước mặt Bí thư Cổ kiên quyết tôi làm bí thư thị trấn Quy Hồ.
Bây giờ lại ra vẻ thân thiết, tôi cũng đâu là gì của anh, thật khiến người buồn chán a!