Tuy nhiên khi Diệp Phàm cảm giác không khống chế được, đôi tay vừa chui vào trong làn váy, thuận thế vuốt lên, vừa chạm vào giải đất thần bí còn chưa kịp thị sát, móng vuốt sói đã bị một đôi tay khác ngăn cản.
-Không được!
Hạ Giai Trinh theo bản năng, khẽ hừ một tiếng, tuy nhiên thật ra cô ta kháng cự cũng không kiên quyết lắm, chỉ là một loại phản ứng bản năng rất tự nhiên khi phái nữ gặp xâm phạm của phái nam.
Tuy nhiên, Diệp Phàm cũng rất biết điều, từ trước đến nay hắn cũng không phải là người dùng sức mạnh cưỡng bức phụ nữ. Cuối cùng, đồng chí Diệp Phàm vô cùng lưu luyến, mạnh mẽ thò tay lướt nhẹ qua dải đất thần bí đó mấy cái mới rút lui.
Đương nhiên, Hạ Giai Trinh chỉ hơi khước từ, nếu như lúc này đồng chí Diệp Phàm thật sự muốn tiến thêm một bước gì đó, có lẽ Hạ Giai Trinh cũng sẽ không kịch liệt cự tuyệt, tuy nhiên Diệp Phàm cũng biết ý, không quấy rầy nữa.
Sau đó, hai người cũng không nói gì, hình như tư tưởng còn đang nuối tiếc gì đó, đều cảm giác muốn thỏa mãn, Diệp Phàm buồn bực lái xe, nhắm thẳng hướng thị trấn Quy Hồ.
Đến thị trấn Quy Hồ, Tạ Trụ Sơn và mấy Phó Chủ tịch thị trấn đều ra đón.
Tạ Trụ Sơn là một người thô kệch, nhìn qua không giống một Chủ tịch thị trấn, trái lại giống một đồ tể chính tông.
Ngoài mặt y có vẻ rất nhiệt tình, tuy nhiên sự kiêu ngạo trong xương cốt vẫn bị thuật xem tướng của Diệp Phàm cảm thấy.
"Xem ra người của Tạ gia cũng không hoàn toàn là Tiếu diện hổ, Tạ Trụ Sơn chính là một kẻ bên ngoài lỗ mãng, kì thực khôn khéo, hơn nữa tương đối cao ngạo."
Diệp Phàm thầm nghĩ.
-Chủ nhiệm Diệp, tới phòng làm việc nghỉ ngơi một lát trước thì thế nào?
Tạ Trụ Sơn cười nói.
-Không cần, sắp giờ rồi, chúng ta tới thôn có giao thông tương đối thuận tiện trước, lần này tôi chủ yếu muốn điều tra tình trạng sửa đường của thị trấn Quy Hồ các anh, để cung cấp chút ít căn cứ cụ thể cho Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền toàn diện triển khai.
Diệp Phàm lắc đầu.
Đoàn người đi cùng Diệp Phàm tới "Thôn Tiền Đường" trước.
Bởi vì trước đó có nhận được tin báo, Chủ nhiệm Diệp muốn tới mấy thôn phụ cận điều tra tình hình, cho nên Bí thư chi bộ Lý Hồi Phong của thôn này đã sớm tới nghênh đón.
Người này là một ông lão chất phác, trên người mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn nhiều nếp nhăn, dáng vẻ rất quê mùa.
-Bí thư Hạ, Chủ tịch thị trấn Tạ, các vị tới rồi, xin đến thôn ngồi trước.
Lý Hồi Phong cười nói.
-Không cần, bí thư chi bộ Lý, có chuyện gì anh có thể trực tiếp nói với Chủ nhiệm Diệp, anh ấy là lãnh đạo huyện phân quản thị trấn Quy Hồ chúng ta.
Hạ Giai Trinh chỉ vào Diệp Phàm giới thiệu.
Người này nhất thời hai mắt sáng lên, sải bước đến trước mặt Diệp Phàm, đôi môi hơi run rẩy, nói:
-Đúng là khách quý! Thôn chúng tôi trông ngày trông đêm rốt cuộc đã nghênh đón được một lãnh đạo huyện, từ lúc lên làm bí thư chi bộ tới nay, đã bốn năm cũng chưa từng thấy qua lãnh đạo huyện.
-Ha ha, bí thư chi bộ Lý, là chúng tôi làm việc không sâu sát, hiện tại mới đến thăm các vị được, gần đây sáu thị trấn hai thị xã phụ cận đều đang sửa đường, tôi thấy con đường chủ đạo của thôn các vị hình như không tốt, tại sao không nhân cơ hội này phát động mọi người tu sửa, mở rộng mặt đường, rải thêm đá vụn, xe cộ đi lại cũng an toàn hơn. Nếu không trời mưa xuống xe sẽ trơn trợt, gây tai họa cho tài sản và tính mạng của người dân.
Diệp Phàm cười, nắm chặt tay bí thư chi bộ Lý.
-Ài! Không phải chúng tôi không muốn, chỉ là không có tiền. Chủ nhiệm Diệp cũng nhìn thấy, từ đường đi từ thị trấn đến thôn chúng tôi hư hỏng toàn bộ, vốn cũng do bọn họ tự phát tổ chức tùy tiện đào lên.
Bởi vì không có tiền, ngay cả tiền thuốc nổ ngòi nổ cũng không đủ, cho nên, trên đường căn bản không có mấy khối đá, sau lại bị xe đè lên, vết săm lốp rất dễ thấy.
Hiện tại căn bản xe không thể đi qua được, làm hại lãnh đạo tới trong thôn còn phải đi bộ. Chúng tôi cũng muốn tu sửa, cũng sớm đề cập với thị trấn tới nhiều lần, thế nhưng....thế nhưng....
Bí thư chi bộ Lý nói tới đây nhìn Tạ Trụ Sơn đoán chừng có gì băn khoăn, không dám nói tiếp.
-Có lời gì anh cứ nói thẳng, hôm nay tôi tới đây không chỉ để xem xét, nếu như có thể giải quyết thì cho giải quyết.
Diệp Phàm hòa ái nói.
-Chuyện này.....
Bí thư chi bộ Lý ấp ấp úng không dám nói.
Lúc này có một người thanh niên khỏe mạnh trong một đống thôn dân vây xem xung quanh cười khẩy nói:
-Bí thư chi bộ Lý, có gì không dám nói, có phải sợ Chủ tịch thị trấn Tạ hái mất mũ quan của ông không?
Người thanh niên vừa nói nhất thời tạo ra một trận cười vang
-Trương Khiêu Tam, cậu nói cái gì?
Lý Hồi Phong bất mãn trừng mắt nhìn người thanh niên.
-A! Cậu nói xem rốt cuộc là chuyện gì? Xem chừng lá gan của cậu rất lớn.
Diệp Phàm cười nói với người tên là Trương Khiêu Tam.
-Nói thì nói, sợ gì chứ. Nghe nói ngài là lãnh đạo huyện, vậy tôi nói luôn. Đường đi của thôn chúng tôi vốn đã sớm tu sửa rồi, tại sao chưa sửa chứ, hừ, vì tiền đã bị các cán bộ thôn ăn sạch rồi, nghe nói thượng cấp đã cấp xuống mấy lần tiền, nhưng lần nào cũng chỉ thấy bí thư chi bộ Lý đưa đơn xin báo cáo, có lần còn nói người dân thôn chúng tôi ký tên điểm chỉ, nói là quần chúng liên hợp ý kiến xin lãnh đạo coi trọng một chút, tuy nhiên cuối cùng cũng không nhìn thấy tiền. Trái lại bọn họ, ngài nhìn xem, ăn đến mức miệng bóng nhẫy.
Trương Khiêu Tam bĩu môi, liếc mắt nhìn Diệp Phàm nói.
-Trương Khiêu Tam, cậu nói gì chứ, tôi ăn tiền lúc nào, đừng ở chỗ này ăn nói xằng bậy.
Bí thư chi bộ Lý giận đến mức đôi môi run rẩy.
-Không ăn, vậy số tiền đó đem nuôi heo rồi, mười mấy ngày trước, Cục trưởng Trương chú hai của Trương gia chúng tôi từng đến thôn chúng ta công tác, rõ ràng đã cấp xuống vạn cho thôn chúng ta sửa đường, số tiền đó đi đâu rồi.
Đừng tưởng Trương Khiêu Tam này là kẻ ngu, lần đó tôi tới thành phố vừa vặn gặp được nhị thúc Trương, chú ấy còn quẳng ra điếu thuốc Trung Hoa cho tôi hút, lúc ấy còn thuận miệng hỏi đường trong thôn chúng ta sửa chữa thế nào rồi.
Tôi mới biết được chuyện này, không phải là cán bộ Đảng ủy thôn các người ăn thì ném xuống quỷ phủ sao?
Trương Khiêu Tam hình như không sợ Lý Hồi Phong, không tiếc công đả kích.
Khuôn mặt bí thư chi bộ Lý nhất thời trướng thành gan heo, thấy Diệp Phàm và Hạ Giai Trinh bắt đầu có chút âm trầm, người này nhất thời nóng nảy.
Y cũng bất chấp tất cả kêu lên:
-Số tiền đó đến thôn chúng ta chỉ còn lại một vạn thôi.
-Một vạn, chuyện gì xảy ra, Bí thư chi bộ Lý, anh giải thích rõ cho tôi.
Hạ Giai Trinh lạnh như băng hỏi:
-Số còn lại đâu?
-Chuyện này….
Lý Hồi Phong ấp úng, lại len lén liếc nhìn đám người Tạ Trụ Sơn mấy lần, vẫn không dám nói.
-Hừ! Bí thư chi bộ Lý, chuyện này anh trở về thị trấn giải thích rõ cho tôi, nếu không nói rõ ràng tôi không ngần ngại gọi đồng chí Sở Công an đến điều tra, hừ!
Hạ Giai Trinh cảm thấy thích thú, đoán chừng số tiền kia có quan hệ đến đám người Tạ Trụ Sơn, nếu có thể điều tra được gì đó từ chuyện này, tin tưởng Tạ Trụ Sơn khẳng định không dám làm khó dễ với mình như trước nữa.
Lý Hồi Phong vừa nghe nói mặt đã sạm đen, giật giật miệng, nói:
-Số tiền còn lại vẫn đang ở thị trấn, chúng tôi không có cầm, lúc ấy Chủ tịch thị trấn Tạ đưa cho chúng tôi một vạn, nói là số tiền còn lại phải đầu tư vào Mạng giao thông lớn Lâm Tuyền.
Hơn nữa yêu cầu chúng tôi phải tùng đại cục, nghe theo thu xếp thống nhất của thị trấn, cuối cùng còn nói sẽ không quên con đường hư hỏng của thôn chúng tôi.
Thật ra thì không riêng gì thôn chúng tôi, thôn Cổ Cẩu, làng Ma Sơn gần đây, lúc ấy Cục trưởng Trương cũng cấp xuống mỗi nơi vạn. Nguồn:
Tôi cũng đã đi hỏi bọn họ, họ đều nói chỉ nhận được vạn làm kinh phí hoạt động cho Đảng ủy thôn, còn những thứ khác.... Lý Hồi Phong sau khi nói xong giống như một quả bóng cao su hết khí, cũng không dám ngẩng đầu lên, bởi vì gương mặt Tạ Trụ Sơn đã cau lại, bắp thịt trên mặt trướng lên như sắp sửa bộc phát.
-Trở về thị trấn! Bí thư chi bộ Lý đi cùng, Bí thư Hạ, cô gọi trưởng thôn và bí thư thôn Cổ Cẩu và làng Ma Sơn đến luôn cho tôi. Diệp Phàm hừ một tiếng quay đầu bước đi.
-Lãnh đạo huyện, vậy đường đi thôn chúng tôi làm sao bây giờ?
Trong đám người phía sau có người hô lên.
-Ngày mai sẽ tu sửa! Tuy nhiên cần các vị đóng góp sức lao động, hơn nữa không có tiền công, các vị chịu làm không?
Diệp Phàm quay đầu nói.
-Chịu! Chúng tôi chỉ cần con đường này có thể sửa sang một chút, rải thêm đá vụn là chúng tôi hài lòng rồi.
Trương Khiêu Tam dẫn đầu gật đầu.
-Tôi bảo đảm, các vị sẽ có con đường thượng hạng. Nếu không đi được các vị cứ đến Lâm Tuyền mắng tôi, tôi tên là Diệp Phàm.
Diệp Phàm ngữ khí kiên định, nhất thời nghênh đón tràng vỗ tay.
Trở lại thị trấn.
Diệp Phàm chỉ nói một câu:
-Chủ tịch thị trấn Tạ, khoản tiền sửa đường rút cuộc là thế nào? Tôi hi vọng các vị có thể giải thích Bí thư Hạ. Tôi còn chưa tới thị trấn Quy Hồ, tôi đi trước một chút.
Diệp Phàm nói xong liền rời đi, giao đãi chuyện này cho Hạ Giai Trinh, mục đích đương nhiên giúp cô ta nhân cơ hội này dạy dỗ đám người Tạ Trụ Sơn.
Thật ra chuyện như vậy ở thị xã cũng nhìn mãi quen mắt rồi, chuyện tham ô nhiều như cơm bữa. Diệp Phàm cũng không có ý nghĩ ra sức cắn chết Tạ Trụ Sơn không buông tha, chỉ là mượn cơ hội lần này đánh động y, để y thành thực một chút mà thôi.
Buổi tối, Hạ Giai Trinh đến báo cáo công tác.
Quả nhiên không ngoài dự liệu, số tiền đó bị mấy Đảng ủy viên thị trấn tham ô đi một nửa.
Chiếc xe trước kia của Tạ Trụ Sơn cũng quá hư hỏng. Lần này tổng cộng khoản tiền vạn sửa đường của ba thôn bị y tham ô đi vạn để mua xe. Phó bí thư Thái Mao Lợi chuyển đi ba vạn dùng để tu sửa đường đi nhà mình. Đương nhiên, cũng lấy danh hiệu sửa chữa đường đi thôn xem.
Chỉ có duy nhất Phó Chủ tịch thị trấn phân quản công nghiệp Bạch Gia Sơn bỏ phiếu trắng là không tham ô, không phải là y không muốn tham ô, mà là lúc ấy y có chuyyện sinh bệnh, quay lại mới biết được vạn đã bị mấy Đảng ủy viên chuyển đi gần vạn.
Còn dư lại vạn Bạch Gia Sơn cũng muốn chuyển một chút để xử lý chuyện riêng của mình, tuy nhiên lúc đó Chủ tịch thị trấn Tạ Trụ Sơn không đồng ý.
Cho nên mới chọc ra chuyện khi Hạ Giai Trinh chủ trì cuộc họp Đảng ủy thị trấn Quy Hồ lần đầu tiên, y bỏ phiếu trắng, không đi theo Tạ Trụ Sơn.
Liễu Chính lúc ấy đã chuẩn bị đến thị trấn Lâm Tuyền nhậm chức, cho nên cũng không phát giác được chuyện hư hỏng này.
-Vậy em định xử lý thế nào đây?
Diệp Phàm hỏi.
-Ý của anh là chứ?
Hạ Giai Trinh không đáp hỏi ngược lại.
-Thái độ của mấy người bọn họ như thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
-Cũng được, đều rất thành khẩn, đương nhiên, bọn họ cũng kêu oan, nói là thị trấn căn bản là không có tiền mua xe, không có xe ảnh hưởng công tác gù đó. Thái Mao Lợi nói, nguyện ý bỏ ra ba vạn để bù đắp vào chỗ bị thiếu.
Hạ Giai Trinh nói liếc mắt nhìn Diệp Phàm.
-Ừ! Em gọi mấy người bọn họ vào đây.
Diệp Phàm cười cười, thấy mấy người có chút bất an tiến vào, Diệp Phàm lúc này thu lại nụ cười, bày ra khuôn mặt giống như Bao công.