- Tạ ơn...... Tạ ơn công tử, ta...... Ta......
Trần Khiếu Thiên kích động lắp bắp, từ chỗ tuyệt vọng thoáng cái lại có hi vọng, hiếm ai có thể giữ bình tĩnh.
- Không cần phải nói cái gì, chúng ta đâu cần khách khí có phải hay không? Ha ha.
Diệp Phàm an ủi.
- Mai Tử có ở đây không?
Diệp Phàm chuyển đề tài.
- Ở đây! Cô ấy giờ đã chuyển đến đây, mỗi sáng đều vào quét dọn phòng cậu và phòng khách, rảnh rỗi là luyện đàn, luyện ca. Cô gái này rất hiểu chuyện. Công tử nếu như đem cô ấy thu làm phòng nhì cũng không tệ lắm.
Tư tưởng của Trần Khiếu Thiên còn lưu rất nhiều điểm từ triều Thanh, chắc là ảnh hưởng từ sư phụ, lại có thể cổ động Diệp Phàm cưới tiểu thiếp, trong nhận thức của lão điều đó là bình thường nhưng Diệp Phàm nghe cái thì chấn động.
Hắn nhìn chằm chằm Trần Khiếu Thiên, một lúc sau mới cười khổ:
- Trần lão, bây giờ là xã hội nào mà còn có thể cưới tiểu thiếp? Luật pháp quy định một vợ một chồng, cưới phòng nhì là bị xã hội lên án đấy.
- Ha ha ha...... Công tử, chỉ là trên luật pháp quy định thôi, thật ra thì một số đại sư quốc thuật, hay trong các đại gia tộc đều có nhiều tiểu thiếp.
Ví dụ như sư thúc Trần Vô Ba của ta cũng là người nổi tiếng trong giới quốc thuật. Bên ngoài thì ông ta chỉ có một phu nhân nhưng trong nhà của hắn còn có thêm bốn người khác.
Ngoài xã hội chuyện này cũng không hiếm gặp, người Hoa Hạ chúng ta có tiền bao vợ bé cũng là thường.
Có quan viên nuôi tình phụ cũng có thể đứng thành một hàng nên phàm là người có bản lĩnh đều không thỏa mãn với việc một vợ.
Có lẽ đây chính là khí phách của hào kiệt thiên hạ. Tuy nhiên mỹ nữ trong thiên hạ đều yêu hào kiệt, người không có bản lĩnh thì cũng đành chịu, tất cả chỉ là vấn đề "có thể" mà thôi. Ha ha ha......
Trần Khiếu Thiên cười phá lên, hiển lộ bản sắc hào kiệt.
- Thụ giáo!
Diệp Phàm phun ra hai chữ, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi.
Chẳng qua nghĩ lại, thật giống như cũng có chút đạo lý, nửa cười nửa không, hỏi:
- Trần lão, vậy ngài làm sao không lập phòng nhì, ông là cao thủ thất đẳng, cũng là hào kiệt trong thiên hạ, cũng thiếu gì mỹ nữ vây quanh.
- Ha hả...... Ha ha.................. Không nói. Vào lúc ta nghèo túng nhất thì Tố Mai là một thiên kim tiểu thư một đại gia tộc đã đi theo ta. Cho nên, ha ha......
Trần Khiếu Thiên lúng túng.
- Hiểu, thật ra thì hào kiệt cũng có chuyên nhất chung tình. Ha ha ha......
Diệp Phàm cũng cười phóng đãng, thuận chân đi vào đại viện.
- Diệp tiên sinh, anh trở lại rồi, để tôi rửa chân cho anh.
Mới vừa vào đại viện, Mai Tử đã khom người chào đón.
Chẳng qua trong ánh mắt của cô cũng có một tia quái dị, khuôn mặt đỏ ửng hết sức mê người, chắc là đã nghe được chuyện vừa rồi mình nói với Trần Khiếu Thiên, Diệp Phàm đột nhiên trêu chọc:
- Mai Tử, mới vừa rồi cô nghe Trần lão nói gì chứ?
- Ừ...... Không...... Không nghe thấy...... Các ngươi nói cái gì?
Mai Tử vội vàng lắc đầu, đương nhiên là cố ý giả bộ ngu rồi.
- Nghe thấy được là tốt, như thế nào đây? Suy nghĩ một chút?
Diệp Phàm nửa cười nửa không, nhìn Mai Tử mặc bộ váy xanh trông hết sức xinh đẹp, đang nhớ lại mấy chữ "Sắc đẹp có thể ăn được".
-............ Không được.
Mai Tử ấp a ấp úng rồi đột nhiên cương quyết.
- Ha ha ha, đây mới là một Mai Tử chân thật. Chuyện vừa rồi chỉ là nói giỡn thôi, tôi đi tắm đây, cô chuẩn bị ca một khúc nhé.
Diệp Phàm cười nhắm phòng tắm đi vào.
Tắm rửa xong, Diệp Phàm mới đi ra đã nghe thấy Tề Thiên hò hét trong đại sảnh:
- Đại ca, em thật may mắn, có thể thưởng thức giọng ca của Mai Tử, ha ha ha......
- Như thế nào đây? Chuyện bên Hồng Kông định rồi không vậy?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
- Định ra rồi, mấy ngày sau lại phải xuất hành rồi. tới vội vàng, ai...... Sau này tới đây không dễ.
Tề Thiên thở dài, có chút mất mát, tuy nhiên lập tức lại sáng mắt, chắc là vì người ở bên Hồng Kông.
- Vụ án Vương Tiểu Ba ra sao rồi?
Diệp Phàm hỏi.
- Kết tội rồi, lần này tuyệt đối trốn không thoát á!
Tề Thiên cười âm hiểm.
- A! Nói nghe một chút, phán mấy năm?
Diệp Phàm cũng thoải mái.
- Trưởng ban bảo vệ đại tá Tào Giới của Liệp Báo sau khi điều tra ra thì rất tức giận, trực tiếp chuyển vụ án cho Viện Kiểm sát tỉnh.
Lúc chuyển giao đại tá Tào còn bảo với người phụ trách của Viện Kiểm sát tỉnh:
- Chẳng lẽ Viện Kiểm sát Ngư Dương ăn phải cái gì mà để cho một tên lưu manh làm loạn, không lẽ bọn họ không phải là cấp dưới của Viện Kiểm sát tỉnh?
Lúc đó làm cho bên viện kiểm sát tím mặt. Hắc hắc, em ở bên cạnh còn tặng thêm cho một mồi lửa, cố ý hừ một tiếng, mắng: Nghe nói người bị tình nghi là cháu của cục trưởng Cục tài chính thành phố, nếu không làm sao dám làm loạn như thế. Người ta có núi cao để dựa, tôi bị điều tra còn bị cha tôi mắng cho một trận, tôi bị oan, hi vọng tổ chức có thể cho tôi một câu trả lời để cha tôi yên lòng.
Lúc ấy Phó viện trưởng Viện Kiểm sát tỉnh Vi Thuật Minh cười nói:
- Đồng chí Tề Thiên, chúng tôi biết đồng chí bị ủy khuất, không sao, Viện Kiểm sát tỉnh sẽ có câu trả lời thỏa đáng, cũng để cho đồng chí nói với người trong nhà, ha ha ha......
Sau đó y đột nhiên hỏi chắc là yêu cầu của cha em với em rất nghiêm khắc, còn hỏi cha em là ai.
Tề Chấn Đào, chắc anh đã nghe nói qua!
Lúc này trưởng ban bảo vệ Tào thuận miệng đáp.
Tề Chấn Đào, cùng tên với Phó Chủ tịch Thường vụ Tỉnh ủy, xem ra người trong thiên hạ trùng tên cũng không ít, lúc ấy Phó Viện trưởng Viện kiểm sát Vi còn cười nói.
Vốn chính là ông ấy!
Em ở bên cạnh đế vào một câu làm cho Phó Viện trưởng Viện kiểm sát Vi sặc trà, tuy nhiên lần này thì không cười nổi, ha ha ha......
- Ha ha ha......
Diệp Phàm và Tề Thiên cười lên sằng sặc, Diệp Phàm lắc đầu:
- Tiểu tử cậu, lại có thể giơ đại kỳ của lão đầu tử để trêu chọc. Cha cậu thật hỏi đến chuyện này sao.
- Không có, lúc ấy anh bảo em tự mình kiện mình, sao em dám nói với lão đầu tử, đây không phải là tìm đánh sao?
Tề Thiên kêu khổ.
- Ha ha, cậu mang tượng thần ra dọa vậy thì chắc chắn sẽ làm cho Phó Viện trưởng Viện kiểm sát Vi cẩn thận rồi.
Diệp Phàm cười khan.
- Khẳng định là vậy, nghe nói sáng sớm hôm sau cả Viện Kiểm sát huyện Ngư Dương và thành phố Mặc Hương đều bị Phó viện trưởng Vi điểm danh phê bình rồi.
Nói là Viện Kiểm sát huyện Ngư Dương bưng chén cơm quốc gia không làm hết chức trách, còn thành phố Mặc Hương làm cấp trên cũng vậy, tất cả đều bị mắng chửi một phen.
Đoán chừng hiện tại viện trưởng Viện Kiểm sát thành phố và Viện trưởng Viện kiểm sát Ngư Dương đang khổ sở ngồi viết kiểm điểm, ha ha ha, thống khoái, chiêu này của đại ca thật đúng là thần. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Em chẳng những không bị trách phạt mà còn được ngành bảo vệ và chính trị cấp cho lời nhận xét rất tốt.
Cái gì vì dân trừ hại, gặp nguy không sợ,…vân vân, buôn bán lời, buôn bán lời!
Tề Thiên nói phun nước miếng làm Diệp Phàm cũng phải lùi lại.
- Tốt lắm tốt lắm, đừng chém gió nữa, chẳng qua là tiểu tử ngươi tối nay lên đường rồi mà chạy tới đây chỉ vì chuyện này sao.
Diệp Phàm cười nhạt.
- Đó là đương nhiên, hôm qua nói chuyện với lão đầu ở nhà nói tối nay anh tới Thủy Châu, ngày mai nhập học trường đảng. Nghe nói lớp các anh đều là thanh niên chưa tới , cái gì mà Lớp nhân tài xuyên thế kỷ, tên còn là rất ngưu khí.
Tề Thiên nói.
- Ừ! Tình huống chắc là như vậy, lúc ấy trong thành phố có ba tên, tỉnh chúng ta có Địa khu, cộng thêm một số phòng ban thì tổng cộng không quá người!
Diệp Phàm cười nói.
- Đại ca, lần này anh phát rồi, xong lớp chắc sẽ thăng một cấp nhỏ. Ngày cầm quyền một huyện chắc sẽ không còn xa, tốc độ thăng quan của anh đúng là làm cho người ta thán phục. Em có lão đầu tử trợ giúp mà còn lăn lộn thảm như vậy, đại ca có khả năng a!
Tề Thiên nịnh nọt làm Diệp Phàm bất giác thấy kỳ lạ, nhìn Tề Thiên, cười nói:
- Tiểu tử cậu chắc có chuyện gì cần cầu rồi, nếu không thoáng cái biến thành tên nịnh hót, có vấn đề, tuyệt đối có vấn đề.
-............ Hắc hắc......
Tề Thiên ấp a ấp úng.
- Anh nói trúng rồi phải không? Có lời gì nói thẳng, chúng ta còn che giấu gì?
Diệp Phàm trợn mắt nhìn Tề Thiên, cảm thấy buồn cười.
- Được...... Chính là dược hoàn, đại ca có thể cho thêm một chút.
Tề Thiên mịt mờ nói.
- Cậu ăn thay cơm chắc! Huynh đệ, cái gì cũng nên vừa phải, tuy nói đó là thuần thảo dược nhưng dùng nhiều cũng không nên.
Diệp Phàm khuyên bảo.
- Làm nhiều, làm cái rắm.
Tề Thiên tức giận.
- Chuyện gì xảy ra, lần trước không phải là vừa cho cậu hai viên rồi?
Diệp Phàm ngạc nhiêu, thầm nghĩ tiểu tử này xem Xuân Cung Hoàn ăn như đường vậy.
- Hai viên….thế nhưng...... Ai......
Tề Thiên lại ỉu xìu
- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, ậm ừ mãi.
Diệp Phàm tức giận mắng.