Quan Thuật

chương 603: phó hiệu trưởng

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Hảo hảo hảo! Bổn cô nương Thái Hồng Ngẫu, tới từ Đức Bình, hãy đợi đấy, hừ!

Theo tiếng cạch cạch vang lên, Thái cô nương kia kéo cái hòm của mình giống như một quả ớt cay xè, vùng vằng bỏ đi.

- Mẹ ôi, chuyện gì vậy, không có để ý cũng là để ý tới rồi, xui xẻo!

Diệp Phàm vò đầu.

- Ha ha ha, nữ nhân mà, có bao giờ nói đạo lý, lão đệ, tuy nhiên cô ta tới từ xó xỉnh Đức Bình, chỗ đó nghèo rớt à, ha ha ha......

Vệ Thiết Thanh vẫn không quên ở sau lưng tố khổ hai câu.

- Dĩ nhiên nghèo rồi, đến chim cũng không buồn ỉa.

Tiễn Hồng Tiêu bên cạnh không quên nhảy vào.

- Bằng.

một tiếng, Thái Hồng Ngẫu nhấc chân đá vào thùng rác nhất thời làm rác rưởi văng tung tóe.

- Vị bạn học này, tức giận cũng không thể cầm thùng rác ném đi a, tư tưởng tác phong cô như vậy là không được a, cô tên là gì.

Lúc này, ở đầu lối đi có một người trung niên gầy đeo kính, vẻ mặt nghiêm túc ngó chừng Thái Hồng Ngẫu.

- Thấy không, cô ta xong rồi, hắc hắc......

Tiễn Hồng Tiêu nhỏ giọng nói với Vệ Thiết Thanh và Diệp Phàm.

- Không thể nào, chỉ là đá một cái thùng rác thôi, có gì tài giỏi.

Vệ Thiết Thanh thuận miệng nói.

- Tuyệt đối xui xẻo, các anh có tin hay không?

Tiễn Hồng Tiêu có chút thần bí, nhẹ giọng cười một tiếng.

- Không phải là vị mắt kiếng kia lai lịch không nhỏ sao?

Diệp Phàm cũng tò mò. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Huynh đệ lợi hại, vừa đoán liền trúng. Không sai, người nọ tên là Lâm Đức Trì, phó hiệu trưởng trường đảng, nghe nói vô cùng nghiêm khắc.

Mọi người đều nói y là mặt sắt. Năm ngoái có một cán bộ cấp phòng từ thành phố Thương Hải tới đây học tập, cũng chỉ vì dưới cây ôm một người con gái bị y nhìn thấy, kết quả hủy bỏ tư cách bồi dưỡng.

Vị cán bộ kia sau khi trở về lập tức bị lột chức, hiện giờ đến Hội nghị hiệp thương dưỡng lão rồi. Là đá hầm cầu vừa thối lại vừa cứng.

Tiễn Hồng Tiêu dám nói xấu sau lưng phó hiệu trưởng trường đảng, lá gan cũng khá lớn.

- Huynh đệ, cậu lợi hại, dám bố trí phó hiệu trưởng Lâm.

Vệ Thiết Thanh giơ ngón tay cái lên.

- Tôi nào dám, sau lưng nói mấy câu thôi, hai vị huynh đệ ngàn vạn lần phải giữ bí mật, nếu không chết chắc, ha ha.

Tiễn Hồng Tiêu giật thót, vội vàng liếc qua Lâm Đức Trì thấy y không nghe gì mới yên tâm.

- Tôi là Thái Hồng Ngẫu, từ địa khu Đức Bình phái tới tham gia bồi dưỡng. Hiệu trưởng Lâm, tôi …tôi.

Thái Hồng Ngẫu đỏ bừng, hối hận muốn đâm đầu vào tường.

Lại bị phó hiệu trưởng Lâm Đức Trì mà người ta gọi là l "Thiết diện" bắt hiện hình, cái này là thảm rồi.

Nếu như Lâm Đức Trì không tha thì ít nhất thông báo phê bình, kết cục như vậy cũng quá thảm nên trên khuôn mặt xinh đẹp của Thái Hồng Ngẫu toát cả mồ hôi hột.

- Thấy không các anh em, lời tiên đoán của tôi rất đúng chứ, cô ả này lập tức xui xẻo, ít nhất thông báo phê bình. Phải biết rằng trường đảng là chú trọng nhất là phương diện tư tưởng phẩm đức, hành động giáo dục các học viên. Mới vừa rồi Thái Hồng Ngẫu biểu hiện quá tệ, hơn nữa còn chưa khai giảng, cô ta đã ăn phải quả đắng rồi, báo ứng a!

Tiễn Hồng Tiêu vui vẻ.

- Thông báo phê bình, không thể nào? Cũng quá nghiêm trọng đi.

Diệp Phàm nhỏ giọng nói, chỉ là đá thùng rác thôi, cũng không phải là chuyện lớn gì.

- Sẽ không, tuyệt đối. Cái này ở bên ngoài có lẽ là chuyện nhỏ, nhưng ở bên trong trường đảng chính là chuyện lớn rồi. Từ hành động Thái Hồng Ngẫu mà nhìn thì tư tưởng rất không tốt, khẳng định là phải giáo dục lại. Học viên của lớp anh tài xuyên thế kỷ lần này đều là mũi nhọn các ngành. Nghe nói ban tổ chức tỉnh ủy nhất định phải nghiêm khắc yêu cầu học viên để làm gương, đề cao năng lực tự giác......

Vệ Thiết Thanh nghiêm nghị nói.

- Tôi làm sao? Hành động vừa rồi của cô là gì? Mỗi một cái cây ngọn cỏ trong trường Đảng đều là bộ mặt của trường, cô tùy ý phá hủy như vậy chẳng khác bôi đen lên mặt trường. Loại tư tưởng này ngàn vạn lần không được, từ tư tưởng mà nói, cô đã có điểm nhơ, từ căn nguyên mà nói, đây là thói quen xấu của cô không bỏ được. Chắc đây là tác phong lúc làm việc, nếu gặp phải chuyện gì lớn thì làm sao, chuyện như vậy......

Lâm Đức Trì đã bắt đầu tiến hành tái giáo dục đối với Thái Hồng Ngẫu, bắt đầu từ chủ nghĩa Mác-Lê Nin đến tư tưởng , từ chủ nghĩa xét lại đến chủ nghĩa phê phán…từ chủ nghĩa siêu hình đến vấn đề thực tế, từ tôn chỉ của đảng đến tập quán tốt của cán bộ, thao thao bất tuyệt. Thái Hồng Ngẫu đã sớm mồ hôi chảy ròng ròng ướt cả áo làm lộ cả khuôn ngực.

Diệp Phàm vừa nhìn thấy Lâm Đức Trì như vậy thì tin chắc Thái Hồng Ngẫu nhất định sẽ có kết quả thông báo phê bình.

Hình thức kỷ luật này sẽ phải ghi chép vào hồ sơ. Đối với Thái Hồng Ngẫu mà nói, là điểm nhơ vĩnh viễn không thể xóa đi, vì một chút tranh cãi mà tạo thành thương tổn lớn như vậy cũng có chút quá đáng.

Hắn nhìn lại một lần, nhất thời có chủ ý.

, nhanh chóng lui về phía sau, cầm lấy thùng rác xông về Thái Hồng Ngẫu, đương nhiên là không nhìn thấy Lâm Đức Trì, từ xa đã hét lớn:

- Hồng Ngẫu, làm sao còn chưa dọn hết rác? Thật là phiền toái!

Hắn vừa nói vừa vọt tới bên cạnh thùng rác, dùng Tiểu Lý đao đam ra mấy lỗ.

Diệp Phàm quay đầu đi, lặng lẽ thu hồi Tiểu Lý đao, liếc Thái Hồng Ngẫu một cái, cô gái này cũng không phải là ngu đần, lập tức ngầm hiểu.

, ra vẻ tức giận nói với Diệp Phàm:

- Anh còn nói nữa, nói là đi lấy thùng rác mà lâu như vậy, làm hại tôi ở chỗ này, còn bị......

Thái Hồng Ngẫu ra vẻ tương đối thân mật, vừa nói vừa liếc Lâm Đức Trì một cái.

- Hồng Ngẫu, đừng nóng vội, tôi không phải là chậm trễ. Mới vừa rồi phát hiện thùng rác này hư, vốn định cầm đi nhưng kết quả lại bị như vậy.

Diệp Phàm cố ý cầm lấy thùng rác đã bị mình đâm mấy lỗ, quay đầu nhìn sang Lâm Đức Trì, ra vẻ không nhận ra y, lễ phép:

- Đồng chí, anh có thể nhường tôi thu dọn rác rưởi một chút.

- Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, bạn học, cậu tên là gì, tại sao rác lại vung vãi khắp nơi vậy.

Lâm Đức Trì đã mềm mỏng hơn nhiều.

- Tôi tên là Diệp Phàm, tới từ huyện Ngư Dương. Mới vừa rồi phát hiện thùng rác này sắp đầy, vừa lúc muốn đi ra ngoài nên tiện tay định mang đi, ai ngờ vừa đi được vài mét mới phát hiện là rác vãi khắp nơi. Nguyên nhân là chiếc thùng bị hư, sau đó vừa lúc Hồng Ngẫu đi ngang qua, tôi nhờ cô ấy thu dọn lại để tôi đi tìm thùng rác.

Diệp Phàm bịa đặt, tuy nhiên tim cũng đập bình bịch. Nói dối trước mặt phó hiệu trưởng, hơn nữa còn là mặt sắt là mạo hiểm tương đối lớn. Nếu như bị đoán được hay Thái Hồng Ngẫu phối hợp không tốt vậy thì đùa với lửa rồi.

- Nguyên lai là như vậy, ừ! Đồng chí không tệ, cậu tên là Diệp Phàm có phải hay không, tôi nhớ rồi.

Lâm Đức Trì lộ ra nụ cười hiếm thấy, gật đầu ngồi xuống chuẩn bị cùng thu dọn rác.

- Đồng chí, tôi tự làm là được, dù sao tay cũng dơ rồi, đừng làm dơ tay của anh nữa.

Diệp Phàm vội vàng ngăn lại, Thái Hồng Ngẫu dĩ nhiên cũng hấp tấp ngồi xuống thu dọn.

- Ai nói vậy, anh không sợ dơ chẳng lẽ tôi sợ? Chúng ta cùng duy trì vệ sinh chung của trường đảng.

Lâm Đức Trì sau khi dọn xong, nói một hai câu có ý nghĩa rồi rời đi.

- Xem ra phó hiệu trưởng Lâm là một người chánh trực, không hề giống những quan viên chỉ hay nói phét, những quan viên như vậy bây giờ thật hiếm, còn có người nói bọn họ là đồ cổ. Thật ra thì đồ cổ cũng có ưu thế của bọn họ, bọn họ kiên trì nguyên tắc, một lòng vì đảng, một lòng vì dân. Toàn tâm toàn ý vì nhân dân phục vụ, là tấm gương mà chúng ta phải học tập.

Diệp Phàm xúc động.

Thấy Thái Hồng Ngẫu thu dọn xong thì lẳng lặng bỏ đi, Diệp Phàm cười nói:

- Làm sao? Tôi cứu cô nhưng ngay cả một tiếng cảm ơn cũng không có, ở đời muốn làm người tốt thật khó a!

- Anh là người tốt sao? Tại sao tôi phải cảm ơn anh, chuyện này vốn chính là bởi vì anh gây ra. Nếu không phải bổn cô nương bị anh chọc tức cũng sẽ không phát sinh chuyện này, đầu sỏ chính là ba người các anh.

Bổn cô nương hận không được lột da các anh ra, còn muốn nói cám ơn, đừng mơ, hừ......

Thái Hồng Ngẫu mỏ nhọn răng sắc, không chút lưu tình, trực tiếp đánh một bừa cào. Diệp Phàm chẳng những không có công, ngược lại còn bị mắng, sau khi nói xong thì tiếp tục kéo chiếc hòm xuống lầu, lúc ở khúc quanh còn hung hăng trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- ! Chuyện gì vậy? Lão tử muốn làm người tốt mà thất bại.

Diệp Phàm lẩm bẩm.

- Huynh đệ, như thế nào? Độc nhất là lòng dạ đàn bàn, câu này mà anh cũng quên nữa?

Tiễn Hồng Tiêu cười khan.

- Huynh đệ, chắc cậu bị cô ta ghi hận rồi. Cậu không thấy ánh mắt lúc ở cầu thang kia, mẹ ôi, thật là đáng sợ, hệt như sói cái. Bị một phụ nữ ghi hận coi như là xong rồi, ha ha ha......

Vệ Thiết Thanh ra vẻ thấy người gặp họa mà vui, đắc ý không dứt.

- Ai......

Diệp Phàm thở dài một tiếng, tiến vào trong phòng.

Sau khi dọn dẹp xong lên giường nằm nghỉ, lúc này vang lên tiếng gõ cửa.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio