" Mất mặt, may là đây là đêm hôm khuya khoắc, nếu không thật đúng là không mặt mũi thấy người.", Diệp Phàm kêu thầm, nhìn ra bốn phía xung quanh phát hiện thật không có mấy người mới thở phào nhẹ nhõm. Thật ra thì ở dưới ánh trăng mù sương không thể nhìn rõ cái gì nhưng trong lòng Diệp Phàm có quỷ nên mới như vậy.
Thường vụ Tỉnh ủy Nam Phúc có riêng một khu nhà ở cho các thường vụ, thật ra là một khu biệt thự dành cho quan lớn, địa điểm ở trong vịnh Lưu Tinh của sông Tứ Trúc phía đông Thủy Châu.
Nghe nói nơi này lịch sử tương đối đã lâu, rất nhiều tòa nhà độc lập dùng đá thời xưa để xây, mục đích đương nhiên là để có phong vị cổ kính.
Người bình thường muốn đi bái phỏng những cán bộ cao cấp này là không thể nào, bởi vì căn bản là vào không được.
Trước cửa có cảnh sát vũ trang gác, muốn vào phải có giấy thông hành đặc biệt hoặc là vị quan lớn kia cho người nhà ra dẫn.
Diệp Phàm cõng Tống Trinh Ngọc, dưới ánh trăng mờ bước trên bờ ruộng. Tuy nhiên ruộng giờ đã không ai trồng thóc, tất cả đều trồng dưa chuột.
Bởi vì hiệu quả kinh tế của loại cây trồng này cao hơn nhiều so với trồng lúa. Buổi sáng sẽ có người chuyên thu mua với số lượng lớn, tiền trao cháo múc.
Nghe trong khe nước thỉnh thoảng truyền đến tiếng ếch kêu ộp oạp, hai người cũng không nói chuyện, đắm chìm vào bóng đêm huyền diệu.
Một lúc lâu!
Tống Trinh Ngọc bất giác thở dài:
- Thật đẹp a! Bóng đêm!
- Đúng vậy a thật đẹp, hơn nữa tối nay ánh trăng đặc biệt mê người, lại có cả mỹ nhân càng đẹp hơn, ha ha......
Diệp Phàm vừa nói vừa xốc lại Tống Trinh Ngọc một cái, chẳng qua như vậy lại biến thành sờ soạng trên eo của cô.
Kỳ quái chính là Tống Trinh Ngọc hình như đắm chìm ở trong ánh trăng, cũng không lên tiếng, thật giống như ngầm đồng ý cho người khác ăn chặn.
Từ rất xa đã trông thấy nhà chung cư của Tỉnh ủy.
- Nhanh đến rồi, thật muốn ngồi một chút nữa, ai......
Tống Trinh Ngọc thở dài, hình như có chút lưu luyến
- Vậy thì ngồi nữa, bên kia vừa lúc có vạt cỏ dại.
Diệp Phàm xem xét, may là đôi mắt ưng còn hữu dụng.
- Không được, quá muộn, tối nay trở về khẳng định bị cha mẹ mắng.
Tống Trinh Ngọc lắc đầu, ra vẻ tiếc nuối.
- Sợ gì, bọn họ là cha mẹ của em, cũng không phải là bố dượng mẹ kế. Hơn nữa em là một cô gái tốt, đâu làm chuyện gì xấu. Người ta nói, cây ngay không sợ chết đứng!
Diệp Phàm cố ý hếch ngực, ra vẻ khí khái nam tử hán.
- Ha ha ha...... Đừng có mà nói khoác.
Tống Trinh Ngọc cười nói, làn hơi ấm áp phà vào cổ Diệp Phàm làm tim hắn đập nhanh, xem chỗ cỏ dại chắc không bẩn lắm nên đi tới.
Cười nói:
- Trị không được em, dám giễu cợt anh!
Hắn ra tay rất độc, chuyển Tống Trinh Ngọc từ phía sau ra trước ngực. Thân thể xoay một cái đã ngồi xổm xuống, Tống Trinh Ngọc còn chưa kịp phản ứng đã được đặt ngồi trên cỏ.
Cao thủ thất đoạn quốc thuật đúng là không phải để dùng cho đẹp, thủ pháp rất thành thạo, đặc biệt lúc hôn lại càng linh hoạt.
- Làm...... Tại sao?
Tống Trinh Ngọc run rẩy, trong lòng dường như cũng đoán sẽ phát sinh chuyện gì nên lắp bắp mấy tiếng vô nghĩa, chẳng qua không kịp nói tiếp vì miệng đã bị anh Trư gắn chặt.
Tống Trinh Ngọc đoán chừng vẫn chưa tiếp nhận nên mím chặt miệng, để mặc đầu lưỡi của anh Trư tung hoành bên ngoài. Nguồn truyện: Truyện FULL
Trong bụi cỏ chỉ nghe hai tiếng thở hổn hển, Tống Trinh Ngọc cũng dần tiến vào trầm mê, thật ra không cự tuyệt mà chỉ là không chịu phối hợp, hoặc là nói là căn bản là không biết làm sao phối hợp.
Anh Trư cảm thấy ở vòng ngoài còn chưa đủ nên bắt đầu bạo gan đặt Tống Trinh Ngọc nằm xuống cỏ, bàn tay bắt đầu tiến công đi vào dưới váy, chơi trò dương đông kích tây.
- Không...... Không được!
Tống Trinh Ngọc sợ hãi, vươn tay ra đẩy.
Cô cho là tình tiết máu chó trong TV thường xuyên nhìn thấy sẽ xuất hiện, đơn giản chính là tên con trai cùng người con gái đắm chìm trong ánh trăng, cuối cùng tình mê ý loạn ở trong bụi rậm làm chuyện tao loạn.
Tống Trinh Ngọc cảm thấy thời cơ vẫn chưa đến, hơn nữa hai người biết nhau thời gian cũng không dài.
Nếu không phải buổi tối có mạo hiểm phát sinh có lẽ cô đã sớm về nhà. Có thể đem đôi môi để cho người khác tiện nghi một chút đã coi như là tự mình to gan lớn mật, không nghĩ tới Diệp Phàm còn muốn tiến thêm một bước, Tống Trinh Ngọc tuyệt đối không chịu.
Chẳng qua Tống Trinh Ngọc vừa khẽ kêu lên thì làm miệng hé ra. Anh Trư đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội này, đầu lưỡi lợi dụng đi vào, một luồng lửa nóng rực lẫn ôn nhuận luồn tới, đây chính là chiến thuật dương đông kích tây lợi hại.
Đương nhiên, Diệp Phàm cũng không thể phát sinh chuyện gì trong bụi cỏ với Tống Trinh Ngọc, vừa rồi chỉ là ngẫu hứng..
- Ngô...... Ngô...... Không được......
Tống Trinh Ngọc lắp bắp, xem ra như đã nổi giận.
- Đừng động.
Diệp Phàm đưa tay khống chế.
Trinh Ngọc cũng là yên lòng, khẽ nhắm hờ mắt, đầu lưỡi tương giao, hai người phảng phất quên mất tất cả. Thời gian cũng như ngừng lại, Tống Trinh Ngọc ngây ngô khẽ giật đầu lưỡi, kỹ thuật quả thật rất kém cỏi.
Dường như đã một thế kỷ trôi qua, tâm thần Tống Trinh Ngọc bay bổng, cô vẫn tương đối thuần khiết khiến người đối diện cảm thấy vô cùng ngọt ngào.
- Anh...... Thật xin lỗi......
Diệp Phàm tuy vẫn còn chút chưa thoải mái nhưng hắn cũng biết nụ hôn đầu đời của Tống Trinh Ngọc đã dành cho mình. Khoảng khắc này rất quan trọng đối với người thiếu nữ, e ấp là vừa đủ.
Tống Trinh Ngọc không lên tiếng, liếc nhìn Diệp Phàm rồi lại nhìn vầng trăng, hình như đang còn đắm chìm trong mơ mộng.....
- Em......giận rồi?
Diệp Phàm có chút thấp thỏm, cảm giác đối với loại thiếu nữ rất bảo thủ như Tống Trinh Ngọc thì hành động vừa rồi của mình thật sự là lỗ mãng, thời cơ hình như còn chưa thật chín.
Chẳng qua Diệp Phàm cũng thấy khó hiểu với mình, rốt cuộc là tác quái hay thật sự đã yêu Tống Trinh Ngọc.
Nếu như nói thật sự là yêu thì chắc còn chưa tới mức mãnh liệt như vậy, chỉ là trong hoàn cảnh đặc thù làm bản năng nổi dậy hơi mãnh liệt.
- Anh! Đây là lần đầu tiên của em.
Tống Trinh Ngọc chỉ nói khẽ một câu rồi lại im lặng.
- Anh biết......
Diệp Phàm cũng chỉ nói lửng rồi tiếp tục:
- Trở về đi thôi!
- Ừ!
Tống Trinh Ngọc cũng ngắm đủ rồi, đáp một tiếng, hai người một lần nữa lên đường. Chẳng qua, Tống Trinh Ngọc hình như ôm chặt hơn, hai đầu nhũ phong ép chặt vào lưng Diệp Phàm làm hắn cảm thấy thật dịu dàng.
Bước chân chầm chậm giống như là trâu già kéo xe. Hai người cũng không lên tiếng, như đang đồng ý hưởng thụ tất cả, hưởng thụ đêm yên tĩnh, hưởng thụ ánh trăng tẩy lễ, hai trái tim lúc này đều vô cùng thánh khiết.
Đã sắp đến vịnh Lưu Tinh, nhìn qua dãy nhàu Tỉnh ủy thâm nghiêm, Diệp Phàm cười nói:
- Trinh Ngọc, nơi này chắc là có tới mười mấy quan lớn.
- Còn hơn ấy chứ! Tất cả đều là cấp phó ban trở lên, nghe nói đến .
Tống Trinh Ngọc dịu dàng.
- , sao nhiều thế, thường vụ Tỉnh ủy không phải là nghe nói mới mười ba?
Diệp Phàm kinh ngạc.
, thầm nghĩ, " Không thể nào có à? Cho dù có đem toàn bộ cán bộ cấp phó Ban trong tỉnh cũng không đến !
- Thường vụ Tỉnh ủy tuy nói mới nhưng Phó Chủ tịch tỉnh đã có rồi, cộng lại đã . Thêm vào Hội đồng Đại biểu Nhân dân, Hiệp thương Nhân dân cũng có mười mấy người.
Ngoài ra đám Phó Chủ nhiệm đảm nhiệm mấy chức vụ quan trọng cộng vào cũng đã gần rồi.
Các chủ tịch và bí thư ở hai thành phố Thương Hải và Thủy Châu đều là cấp phó Ban, cộng thêm với một số cán bộ về hưu cấp phó Ban khác tổng cộng đến .
Tống Trinh Ngọc vì ở trong đó nên biết rất nhiều chuyện khiến Diệp Phàm mở rộng tầm mắt, thở dài.
Hắn tự giễu cợt:
- Chỉ là cán bộ cấp phó Ban đã nhiều như vậy, một nhân vật cấp phó phòng nhỏ nhoi như anh thì tính là gì, đúng là tôm tép, ai.......
- Anh sao vậy, còn tưởng rằng mình dậy nổi sóng gió gì sao. Ở trước những người này anh coi như là một chân chạy vặt. Cán bộ cấp phó phòng toàn tỉnh có tới vài ngàn, mỗi ngày muốn vào vịnh Lưu Tinh xếp thành hàng dài chờ, Audi xếp cả dãy.Nên đừng tưởng rằng tuổi làm Phó Chủ tịch huyện liền cho rằng đệ nhất thiên hạ rồi.
Tống Trinh Ngọc trêu ghẹo.