- A! Diệp tiên sinh mạnh giỏi.
Tiểu cô khẽ đưa tay ra rồi rụt nhanh về, vẻ mặt lãnh đạm lẫn thất vọng, giống như tay của Diệp Phàm vừa đi vệ sinh về vậy.
- Đây là tiểu cô của tôi tên là Mai Phán Nhi. Vị bên cạnh là Mai Công Lượng, là anh họ tôi, Diệp tiên sinh xin mời.
Mai Diệc Thu giới thiệu sơ lược một chút, thúc dục Diệp Phàm nhanh chóng hạ thủ.
- Diệc Thu, cháu suy nghĩ kỹ chưa, lỡ có chuyện gì xảy ra thì sao. Nếu Thiên Kiệt hỏng trên tay hắn thì cha cháu cũng chỉ có một nam thôi đấy.
Tiểu cô Mai Phán Nhi liếc xéo Diệp Phàm, không tin một người còn trẻ như hắn lại có được bản lĩnh gì lớn.
- Đúng vậy a Diệc Thu, nếu không thì cầu sư phụ của em đi, dùng chuyên cơ chở bọn họ từ Nga Mi cũng chỉ mất mấy giờ mà thôi.
Đại tá Mai Công Lượng cũng khuyên nhủ.
- Không còn kịp rồi, sư phụ nói là bà đã ra nước ngoài, trên núi cũng không còn cao thủ, hai trưởng lão cũng đi theo bà để làm việc.
Mai Diệc Thu lắc đầu khổ sở.
- Không được! Chuyện này cô xem phải bàn bạc với cha cháu, nếu Thiên Kiệt xảy ra chuyện vậy thì không được.
Mai Phán Nhi suy nghĩ một chút rồi kiên quyết ngăn trở.
- Hắn là người mà Đoàn trưởng Thiết bái làm huynh đệ chết sống, là Đoàn trưởng Thiết bảo cháu mời hắn.
Mai Diệc Thu cũng không muốn dài dòng, ném ra Thiết Chiêm Hùng để trấn trụ.
- Đoàn trưởng Thiết, có phải là Đoàn trưởng Thiết lãnh đạo của em không?
Viên đại tá chấn động, trong mắt lóe lên một tia sáng rồi lập tức biến mất.
Mặc dù che dấu rất khá nhưng vẫn bị Diệp Phàm nhìn thấy, cười thầm:
- Xem ra đại danh Thiết ca thật là như sấm bên tai, ngay cả Đại tá đây cũng biết, mình đúng là ăn theo nhiều lắm. Hôm trước ở quán lẩu lão Vương, tư lệnh quân khu Trấn vừa nghe đến tên thì cũng sáng mắt, còn muốn mời mình đến quân khu chơi..
- Ừ!
Mai Diệc Thu hừ một tiếng.
- Diệp tiên sinh! Thật xin lỗi, mới vừa rồi chúng ta không biết, xin mời anh!
Đại tá Mai Công Lượng thoáng cái nhiệt tình, thậm chí còn mờ mịt liếc qua trên người em họ Mai Diệc Thu và Diệp Phàm, cũng không biết suy nghĩ cái gì.
Diệp Phàm cảm giác ánh mắt người này có điểm quái dị, nghĩ thầm:
- Không giải thích được! Nghe Tề Thiên nói là Yên kinh Mai gia có tài lực rất lớn, gia tộc có một tập đoàn công ty tổng tài sản trên một tỷ.
Trước kia chị em Mai gia thấy mình thì vênh mặt. Hôm nay đã cầu đến cửa thì dù sao cũng phải mò được chỗ tốt, cũng không thể ra về tay không.
Hắn bước đến bên cạnh Mai Thiên Kiệt, đưa ngón tay ra điểm mấy cái. "Thiên Âm lôi cương chỉ" của Trần Khiếu Thiên chẳng những có thể chơi đòn ngầm trong lúc đánh nhau mà còn có thể dùng để khơi thông kinh lạc, Mai Thiên Kiệt lập tức ngưng dãy dụa, chỉ là thân thể vẫn còn hơi run, xem ra rất thống khổ.
- Quả nhiên là cao nhân! Dựng sào thấy bóng, người ta điểm mấy cái thì Thiên Kiệt đã nằm yên. Mới vừa rồi mấy người chúng ta đều ôm không được.
Mấy người trong sảnh thầm nghĩ, nhất thời thấy được hi vọng.
Diệp Phàm cẩn thận kiểm tra một vòng thì hiện khí cơ Mai Thiên Kiệt tương đối loạn, khí tức trong kinh lạc chạy tán loạn, nếu như không khơi thông thì chắc toàn bộ sẽ bị hủy, trở thành người tàn phế.
Chẳng qua, Diệp Phàm cũng vui mừng phát hiện, tiểu tử này vận khí còn rất tốt. Hoàn thuốc kia hình như đúng là có tác dụng tăng công lực, nếu như trong khi khơi thông mượn lực dùng lực, nhất cử có khả năng giúp gã đột phá đến tam đoạn quốc thuật.
Biết vậy nhưng Diệp Phàm lộ ra vẻ hoang mang, nhăn mặt nhíu mày, dĩ nhiên chuẩn bị để rao giá trên trời.
- Làm sao vậy, Diệp tiên sinh, em trai của tôi......
Mai Diệc Thu bình thường không sợ trời không sợ đất giờ lại run rẩy, xem ra tình cảm với em trai rất tốt.
- Khí cơ rối loạn, kinh lạc bị lấp, khí huyết không thông. Có chỗ chắc là bị vỡ làm cho khí cơ bị hủy hoại,, muốn hoàn toàn khôi phục e là...... Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Diệp Phàm cố ý thâm trầm, dĩ nhiên là muốn câu cá.
- Diệp tiên sinh xin nói, mời toàn lực cứu trợ Thiên Kiệt, nếu trị lành chúng ta sẽ trả cho cậu vạn thù lao.
Mai Phán Nhi nhắm mắt đốt tiền.
- vạn, đủ nhiều. Chẳng qua, muốn hoàn toàn trị lành cho Mai Thiên Kiệt phải có dược vật tương trợ mới được. Nghe nói Mai gia các người là gia tộc lâu năm, trong Hoa Hạ cũng có lịch sử ngàn năm?
Diệp Phàm không nói bệnh tình, trái lại nói đến lịch sử Mai gia, khiến cho Mai Phán Nhi không hiểu ra sao.
Cũng đành gật đầu:
- Đúng thế, Yên kinh Mai gia chúng ta từ triều Đường triều đã lập nghiệp ở Yên kinh, lịch sử tổ tiên đến nay tuyệt đối vượt qua một ngàn năm rồi.
- Vậy thì tốt, không biết có những bổ dược lâu năm hay không, ví dụ như sâm núi trăm, cỏ linh chi, thủ ô....
Diệp Phàm rốt cục ném ra mồi câu, hắn muốn mò chỗ tốt, nói dược vật chỉ là ngụy trang.
Gần đây Diệp Phàm cũng rất bất đắc dĩ, dược liệu để chế luyện Lôi âm cửu long hoàn đã hết, nếu không tìm thêm thì không biết lấy đâu ra. Mai gia đã là đại hộ có lịch sử lâu đời, nếu như tổ tiên có tồn trữ những vật hiếm này thì vừa khéo để mò. Bản thân mình cũng không có hảo cảm gì với Mai gia, lấy bọn họ chút đồ cũng không có gì áy náy.
Hơn nữa, những dược liệu trăm năm này cho dù là có tiền cũng mua không được, nếu có thì cũng đắt đến kinh người. Ví tiền Diệp Phàm cũng không dày, tuy nói có tòa cổ viện của tập đoàn Nam Cung tặng cho ở Thủy Châu cũng giá trị ngàn vạn nhưng tiền mặt không có nổi hai ba trăm vạn.
- Sâm núi trăm năm, cỏ linh chi, ta không rõ, để hỏi tiền bối trong nhà mới được.
Mai Phán Nhi lắc đầu, lại hỏi:
- Diệp tiên sinh thật muốn dùng hợp dược sao?
- Ừ! Ta là nói có đám hợp dược hiệu quả tốt hơn, có thể nắm được chín thành cứu trị Thiên Kiệt, nếu không, chỉ có ba thành.
Diệp Phàm nói khoác.
- Để tôi hỏi ngay.
Mai Diệc Thu nóng nảy, lập tức rút điện thoại
Một lát, sau khi cúp điện thoại thì vui mừng nói:
- Ông nội nói có một gốc hà thủ ô trăm năm ô, nghe nói tương đối lớn, đã thành hình người. Hơn nữa còn chia âm dương thành bộ dạng vợ chồng, còn nói là đào lên từ dưới phật đài của Ngũ Đài Sơn Phật Quang Tự, dính đầy Phật khí. Chẳng qua, Diệp tiên sinh, ở Yên kinh, nước xa không giải được khát gần, thời gian không cho phép.
- Không có chuyện gì, để tôi tạm thời chế trụ khí cơ Thiên Kiệt không cho bùng phát, nếu như khoảng trong bốn, năm giờ nữa đưa tới thì vẫn kịp
Diệp Phàm vờ vịt.
- giờ, được! Để tôi bảo ông nội phái chuyên cơ quân đội đưa thẳng tới đây.
- Mai Diệc Thu trả lời tương đối dứt khoát.
- ! Mai gia chính là thế lớn, người ta luôn có biện pháp. Trực tiếp phái quân cơ thì giải quyết.
Diệp Phàm thầm mắng một câu, trong lòng cũng ê ẩm không biết khi nào mình có quyền lực như vậy.
Có thể trực tiếp điều động quân cơ ít nhất cũng phải cấp tư lệnh đại quân khu hoặc tập đoàn quân, lão tử còn cách đó rất xa.
! Chờ đến khi trên vai lão tử có quân hàm cấp tướng cũng phải ngồi lên quân cơ dạo một vòng mới được, tốt nhất là lái đến đập Thiên Thủy, Cổ Xuyên một chuyến, lợi hại!
Thật ra thì Diệp Phàm có chút không biết đủ, lần trước đi thi hành nhiệm vụ bí mật ở Nhật Bản, hắn cũng đã từng ngồi quân cơ, chẳng qua khi đó là ngồi trực thăng.
Hơn nữa, sau đó lại ngồi tầu ngầm Thần Long -m, hiện giờ là tàu ngầm hiện đại nhất của quân đội, khí thế đầy đủ.
Chỉ sau giờ, hà thủ ô trăm năm đã được Mai gia đưa tới, hiệu suất làm việc quả là không thấp. Cầm chiếc hộp ngọc tinh xảo mở ra, nhìn lướt qua hà thủ ô trăm năm, Diệp Phàm cũng kinh ngạc không dứt.
Mấy chữ từ trong đầu xông ra:
- Nhặt được bảo bối rồi!
Củ hà thủ ô này to như cánh tay, dài chừng một mét, hình dáng bề ngoài có hình một nam một nữ rõ ràng, hai tay còn nắm lấy nhau như một đôi tình lữ.
Kỳ quái chính là màu sắc nam nữ cũng không giống nhau, hình dạng thủ ô trên người nam có màu đỏ ớt, còn trên người nữ có màu xanh nhạt, chắc là nam tính hảo còn nữ tính thủy.
Diệp Phàm bức ra một tia nội tức thăm dò, thiếu chút nữa mừng như điên.
Bởi vì hắn phát hiện ra trong hà thủ ô hình nam có khí tức liệt dương, bên nữ có khí tức âm nhu, sau này dùng hợp dược rất tốt, ứng dụng linh hoạt.
Sau đó chuyện tiến hành vô cùng thuận lợi, thật ra Diệp Phàm căn bản không động tới của hà thủ ô. Chỉ bất quá đau lòng lấy ra một viên Lôi dương Cửu Long hoàn phẩm chất thấp.
Đương nhiên, cũng phải xuất ra chút gì với Mai gia mới được, người ta cũng không phải là kẻ ngu, củ hà thủ ô lớn như vậy làm sao dùng hết cho một người. Đoán chừng bọn họ cũng biết chỉ dùng lấy một phần là đủ.
Chẳng qua Diệp Phàm đã nghĩ tham hà thủ ô của người ta thì dĩ nhiên cũng sẽ có cách.
Hắn liếc nhìn Mai Diệc Thu, nhớ lại chuyện mà Đoàn trưởng Thiết đã từng nói qua với mình.
Công lực cô nàng này đã ở giai đoạn sắp đột phát lên tam đoạn, bây giờ còn bị vây ở cảnh giới nhị đoạn Tiệt Lưu.
Quốc thuật chia ra làm cửu đoạn, mỗi đoạn lại có bốn tầng nhỏ là Khai Nguyên, Tiệt Lưu, Luyện Kính và Thuần Hóa, sau tầng Thuần Hóa thì có thể đột phá lên cảnh giới cao hơn.
Mai Diệc Thu đã sớm đạt đến tầng thứ ba Tiệt Lưu, chẳng qua mãi vẫn không thể đá vỡ bốn khối đá xanh.
, bị vây ở tầng cấp Tiệt Lưu, nếu như muốn đột phá lên tam đoạn Tiệt Lưu thì áng chừng mất thêm một hai năm.
Đoàn trưởng Thiết vẫn một mực làm ông mối cho Mai Diệc Thu và Diệp Phàm, muốn hắn dùng một viên "Lôi dương Cửu Long hoàn" để trợ giúp cô ta đột phá. Tuy nhiên Diệp Phàm không bị sắc đẹp lẫn gia thế cường ngạnh của cô ta mê hoặc.
Chẳng qua trước khác nay khác, hiện giờ vì gốc hà thủ ô hình người kia mà bản thân tự đưa đến cửa, dĩ nhiên không đưa người mà là đưa hoàn thuốc.