Cha hắn ở sở lao động tuy nói giúp y tìm mấy chỗ khác để công tác nhưng y đều không đi, bảo là muốn xuống biển buôn bán làm lão bản. Tuy nhiên vì trong nhà không đào đâu ra tiền, còn phải nuôi hai anh em ăn học nên mộng làm thương gia vẫn chưa thành hiện thực.
Tuy nhiên đừng xem Diệp Cường rất mạnh mẽ, ở huyện Cổ Xuyên là một đầu lĩnh, người khác gặp đều gọi một tiếng anh Cường lại rất nghe lời cha mình, thậm chí cả đứa em Diệp Phàm. Bởi vì Diệp Cường cũng tu luyện thuật dưỡng sinh, hơn nữa còn là do Diệp Phàm dạy, hiện giờ đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ hai, có thể dùng chân đã vỡ một viên gạch không thành vấn đề gì.
Tuy nhiên hai anh em lúc so luyện thì người bị đánh bao giờ cũng là Diệp Cường, từ đó trong lòng y hình thành nên một bóng ma tâm lý, nhất nhất nghe lời Diệp Phàm. Thậm chí người cha Diệp Thần Tây cũng không hiểu tại sao đứa con trai lớn cao gần m lại ngoan ngoãn nghe lời Diệp Phàm như vậy.
Em thứ Diệp Tử thật ra không phải con ruột của Diệp Thần Tây mà là con nuôi, tuy nhiên mọi người đều không biết, hiện đang học ở đại học Long Hoa ở thủ đô Yến Kinh, từ nhỏ đã theo đuôi Diệp Phàm, rất sùng bái thuật dưỡng sinh của hắn, hiện giờ cũng đã đạt đến cảnh giới Thuần Hóa của tầng thứ nhất, tuy nhiên vì căn cốt gã quá kém nên đánh vỡ một viên gạch đỏ cũng không được, tuy nhiên muốn thu thập một hai người thì không thành vấn đề.
Em út Diệp Tử Y thì đang học học viện âm nhạc của Thủy Châu, nghe nói là phân viện duy nhất của học viện âm nhạc trung ương Yên Kinh, là nơi tập hợp nhân tài âm nhạc của bảy, tám tỉnh phía nam. Em út vốn là bảo bối trong nhà, mấy anh trai đều nâng niu cô trong tay, ai dám động đến là chết chắc.
Người trong nhà tuy nói cuộc sống trôi qua nghèo khó nhưng tình cảm rất hòa thuận. Lần này Diệp Phàm hôn mê làm cả nhà đều chạy tới, luân phiên thay nhau để canh.
- Em trai, mau khai ra tại sao cô gái kia lại cấu vào tay em, ha ha, xinh đẹp như tiên a! Tuy nhiên có chút lạnh lùng, chỉ sợ sau này em khó sống rồi......
Diệp Cường vừa nói vừa cười, giống như đã tóm được cái đuôi của Diệp Phàm. Y luôn bị Diệp Phàm bắt nạt nên có thể phát hiện người trong lòng của hắn là hết sức khoái chí.
- Đúng thật! Nếu như ở đại học Long Hoa có thể vào top hoa khôi của trường. Anh hai thật là trâu bò, mới tốt nghiệp đã cua được mỹ nhân như tiên, hâm mộ......
Em kế Diệp Tử Kỳ cũng than thở không dứt, hai mắt lấp lánh, vì sự may mắn của anh hai mà chảy cả nước miếng.
- Các anh không nhìn xem anh hai của em là sinh viên tốt nghiệp đại học Hải Giang, cán bộ cấp trưởng ban đấy nhé, hơn nữa lần này còn là anh hùng! Nói không chừng mấy ngày nữa anh hai sẽ là chủ tịch thị trấn rồi, Chủ tịch thị trấn a! Khanh khách......
Diệp Tử Y kiêu ngạo vênh mặt như một con công.
- Đừng nói chứ, ai!
Diệp Phàm cúi mặt xuống, hắn nghĩ tới cái chết của Diệp Nhược Mộng, nhất thời tâm loạn như ma.
- Được rồi, chúng ta đi ra ngoài, để cho thằng Phàm nghỉ ngơi trước đã.
Cha hắn Diệp Thần Tây cười ấm áp.
Xế chiều.
Nữ thần băng giá Lan Điền Trúc cười nhạt đứng trước mặt Diệp Phàm, cặp môi anh đào cứ khẽ nhếch lên khiến cho lửa giận trong lòng Diệp Phàm bốc lên ngùn ngụt. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Tuy nói cô có bộ ngực cao vút, cặp giò thon dài nhưng hiện giờ Diệp Phàm căn bản không hề động tâm, sự thê lương trong lòng cuối cùng bộc phát, bất kể cô là ký giả gì cũng lạnh lùng hỏi:
- Cô có chuyện gì thì nói nhanh đi, đừng đó như bình hoa nữa, thật là phiền toái.
- Bình hoa!
Lan Điền Trúc nghĩ đủ thứ nhưng không nghĩ Diệp Phàm lại thở ra một câu như vậy, không chịu được cười phá lên rung cả thân hình.
Cuối cùng cô phải dựa vào cánh cửa phòng bệnh, lạnh lùng nhìn Diệp Phàm, trề môi:
- Bình hoa! Anh cũng xứng sao. Đồ nhà quê......
- Có phải muốn nói con cóc ăn phân chó không? Tôi không phải là cóc, còn cô cũng chẳng hơn một bãi phân chó.
Diệp Phàm không chút lưu tình đập thẳng vào mặt làm Lan Điền Trúc giận run. Thật ra thì Diệp Phàm hiện tại chính là một thùng thuốc nổ, người nào chọc vào thì dính xui xẻo, chỉ Lan Điền Trúc không biết mà thôi.
- Đồ dã man! Khốn kiếp! Tôi là phóng viên Lan Điền Trúc của nhật báo Nam Phúc, vốn định phỏng vấn bốc thơm anh là anh hùng. Hiện giờ anh đã làm tôi có ác cảm, cái gì mà anh hùng đều là giả dối!
Lan Điền Trúc khinh thường nói. Thầm nghĩ ngươi còn hung hăng mắng ta, cho ngươi khóc đi. Những thứ cán bộ nho nhỏ như các anh chẳng phải muốn làm anh hùng lắm sao, đăng báo để được lãnh đạo huyện, tỉnh chú ý, có công trạng chính trị rồi có thể vớ được chiếc mũ quan cao hơn. Lan Điền Trúc tựa hồ nhìn thấy Diệp Phàm nghe xong liền đau khổ cầu khẩn bản thân mình đại nhân không chấp tiểu nhân bỏ qua cho hắn, cho hắn lên ảnh báo tỉnh…vân vân. Cô vểnh đôi môi, nghiêng người chờ nghe Diệp Phàm cầu khẩn.
Buồn cười rồi! Đắc ý rồi!
- Thật xin lỗi! Tôi không có gì lạ, mời tránh ra, tôi muốn đi đái rồi.
Diệp Phàm căn bản không hề động tâm, hiện giờ trong lòng chỉ là một nỗi thê lương, cái gì thăng quan tiến tước, chó hết. Trước mắt hắn chỉ thấy hình ảnh Diệp Nhược Mộng phi thân đỡ đạn thay cho bản thân mình. Tuy nói Diệp Phàm cũng không yêu Diệp Nhược Mộng, lúc trước thậm chí còn có hận. Tuy nhiên người vừa chết thì mọi thứ đều tiêu tan, chỉ còn nỗi đau lòng không dứt.
Người a! Ai có thể vô tình đây!
- Tốt! Đồ đầu đất, anh không biết cái gì gọi là sức mạnh của tuyên truyền. Anh không biết cái gì là một bài báo có thể quyết định một cái mũ quan à...... Nếu có thể ở báo tỉnh là ra một sự tích anh hùng, nói không chừng anh có thể thăng lên phó phòng tuyệt đối không thành vấn đề, hiện tại thì sao! Bà cô đây nổi giận rồi, rất tức giận rồi! Anh cầu xin tôi đi, van xin tôi à! Cầu van xin wow! Gọi một tiếng bà cô tôi sẽ tha cho kẻ đáng thương như anh.
Lan Điền Trúc hai tay bắt chéo giống như Mẫu Dạ Xoa bắt được trộm, mái tóc dài buông xõa trông thật mê người, còn cố ý vung vẩy để trông thật yểu điệu. Nếu là bình thường, Diệp Phàm chắc đã trợn mắt ngắm nhìn nhưng bây giờ thì lòng đã sớm nguội lạnh, còn có tác dụng gì đâu. Ngược lại còn khiến hắn nổi giận, anh hùng có nổi giận thì mới là anh hùng!
- Tiểu bì nương! Cô có có đi hay không thì dẫn anh mày đi đái đi! Ha ha...... Cô...... làm y tá được đấy......
Diệp Phàm nổi điên làm động đến các vết thương nhưng không hề có cảm giác đau đớn. Bởi vì bình sinh hắn ghét nhất mấy cô bé tiểu thư nhà giàu. Mối tình đầu của hắn bị bóp chết cũng vì quan niệm môn đăng hộ đối, giờ mỗi lần nghĩ đến đều đau lòng giận dữ.
- Điên rồi! Kẻ điên......
Lúc này Lan Điền Trúc cảm giác sự ưu việt của bản thân là hoàn toàn vô dụng trước mặt một kẻ điên, thậm chí còn có cảm giác hoang đường đàn gảy tai trâu, giận đến nước mắt, dậm chiếc dày cao gót đánh thịch một cái rồi quay đầu phóng ra khỏi phòng bệnh như một con thỏ.
Vốn là lần này cô tới gặp Diệp Phàm thậm chí là có ý nghĩ hưng sư vấn tội, nghĩ nhục nhã hắn tại sao dám lớn lối với mình qua điện thoại. Ai ngờ kết quả chưa còn kịp hỏi tội đã bị kẻ điên Diệp Phàm này đánh cho không còn một manh giáp.