Quan Thuật

chương 713: cục tài chính thành phố cũng là nơi đến tốt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Lúc ấy vừa nghe nói chuyện anh tranh vào Thường vụ, nó lập tức về thành phố. Sống chết bám dai dẳng chú tôi là Tạ Quốc Trung.

- Sau đó lại còn dám tuyệt thực, chỉ thiếu nước treo cổ mà thôi. Cuối cùng nói là nếu chú tôi không giúp anh, sau này nó sẽ không nhận mặt chú nữa.

- Chú tôi bị nó gây sự đến nỗi không còn cách nào khác, chỉ còn cách đồng ý. Nếu không, khi đề cử anh trên Hội nghị thường vụ Huyện ủy Ngư Dương, chẳng phải nghe nói có năm phiếu bầu đó sao.

- Trong đó có hai phiếu đều là nhà họ Tạ tôi giúp đấy, hơn nữa, chú tôi sau khi biết anh không vào được còn suy xét giúp anh đường sau, Cục Tài chính thành phố đang thiếu một Phó cục trưởng, đó là một chức vị béo bở lắm đó.

Ôi…

- Những cái này đều là em tôi trước khi đi nghĩ hết cả, nói là nếu anh thật sự không lên được chức, thì chú tôi phải giúp thêm lần nữa.

Tạ Tốn nói đến đây thì ngẩng đầu, dường như có chút được rồi, ngay cả chỗ đau trên người dường như cũng quên rồi, lại dường như đang nói, thằng ranh này thật chẳng có lương tâm, lấy oán trả ơn, và vân vân.

- Mị Nhi.

Diệp Phàm "ừ" một tiếng, dùng sức bật ra một tiếng rồi đột nhiên nói:

- Đi.

- Lại đi đâu nữa?

Tạ Tốn khẽ chấn động, lại bắt đầu lo lắng. Cái tên này buổi tối nhìn giống như bộ dạng của tên điên, đừng có thật là vì bị kích thích quá hóa điên, hơn nữa thân thủ hắn cao như vậy, đến lúc đó bệnh điên bộc phát đánh mình đến tàn tật rồi đưa vào đại lao, vậy thì mình thảm hại rồi.

- Đừng lo, cậu là anh trai của Mị Nhi.

Diệp Phàm "hừ" một câu, nhưng Tạ Tốn lại nhẹ lòng được một nửa, theo sau Diệp Phàm đi xuống núi. Trong lòng suy nghĩ tên này lại muốn chơi trò gì đây.

Vẻ mặt Diệp Phàm trầm lại, lái xe lao về đập nước Thiên Thủy, sau khi xuống xe đưa Tạ Tốn đi thẳng đến cung cũ.

- Bây giờ tôi giúp cậu nâng cao công lực, có điều phần chắc chắn không lớn lắm, chỉ có một phần chắc thôi, và còn rất nguy hiểm, không cẩn thận bản thân cậu còn bị thương nữa.

- Tuy nhiên cơ hội hiếm có, cậu suy nghĩ kỹ di, đồng ý thử thì chuẩn bị trước một chút, không muốn thử thì cút về, chỗ nào mát mẻ thì về chỗ đó. Có điều Báo Săn cậu vĩnh viễn đừng có nghĩ đến nữa.

Diệp Phàm vừa khuyên vừa như mắng, tính khí đó phát ra nóng nóng như lửa.

- Thử, mẹ nó chứ, ông đây chính là muốn vào Báo Săn. Nguồn:

Tạ Tốn nghĩ cũng chẳng nghĩ, hét một tiếng trả lời thẳng, cung cũ đó có mấy viên ngói cũ bị đánh rơi xuống.

Vì thiếu tá Tạ Tốn người ta có ngoại hiệu là Kim Mao hống (rống), nói rõ tiếng hét của y như tiếng sư tử gầm, cũng ghê người lắm, khiến mẹ nuôi Diệp Kim Liên giật mình phải từ phòng ở trên tầng ngó đầu ra.

- Tên nhãi kia không biết nhỏ tiếng chút, khiến mẹ nuôi tôi giật mình rồi.

Diệp Phàm giận mắng một câu, rồi nói với mẹ nuôi:

- Mẹ à, không có chuyện gì đâu, mẹ xuống giúp con một việc, giúp con đun hầm một số thứ.

- Chỉ mỗi anh là được hét nửa ngày ông đây hét một chút thì không được? Đây là thế gian gì hả, xem ra thế gian nào cũng đều là thế giới của kẻ mạnh, mẹ nó kẻ yếu đến hét một chút cũng không được. Ông đây muốn trở nên mạnh để rống…

Trong lòng Tạ Tốn oán thầm Diệp Phàm nhưng lại không kêu ra tiếng.

Sau khi Diệp Phàm dặn dò hết xong, mẹ nuôi Diệp Kim Liên liền đi đun thuốc. Đương nhiên bên trong có dùng một ít thịt của lão trăn chế với Lôi Âm Cửu Long Hoàn do Diệp Phàm bào chế và các dược liệu khác trộn lẫn mà thành.

Ba tiếng sau, thuốc được đun xong.

Hai người đi vào sơn động đằng sau núi.

Bắt đầu nâng cao công lực. Thực ra Diệp Phàm có ý lấy Tạ Tốn làm chuột bạch thí nghiệm, vì hắn chuẩn bị giúp nâng công lực cho Trạm trưởng phân trạm Hồng Kông Trấn Đông Tà của tổ đặc nhiệm A.

Cũng không biết thịt trăn thêm các loại dược liệu khác có đạt được hiệu quả Lôi Âm Cửu Long Hoàn không, trước hết cứ phải thử nghiệm đã.

Sau khi phát hiện ra công lực sâu nông của Tạ Tốn thì đã có chủ ý rồi, nếu mà bị Tạ Tốn biết được cũng không biết y sẽ có cảm nghĩ thế nào, nếu không phun máu phỏng chừng cũng khiến y giận dữ ép ra rắm.

- Đoàn Hải, Phó chủ tịch huyện Diệp đi đâu rồi không liên lạc được?

Vẻ mặt Trịnh Lực Văn u buồn, hỏi Đoàn Hải ngồi bên.

- Không biết, tôi hỏi nhiều người rồi, cũng hỏi Hồng Ngọc và Cổ Dương rồi, chỉ là không hỏi được tung tích Phó chủ tịch huyện Diệp, ôi… Bị đả kích liên tiếp hai lần, giờ bị Bí thư Cổ tạm thời cách chức, còn phải viết kiểm điểm nữa. Mẹ tên họ Cổ kia cũng chẳng phải cái thứ gì.

Đoàn Hải không kìm nổi chửi "mẹ" rồi.

- Ôi… Ban đầu cho rằng anh ấy sẽ ở quán rượu Xuân Hương, không ngờ anh ấy không đến đó, trong huyện hình như cũng không thấy. Anh Diệp thật là bị vận vào lưng. Cái tên Trương Quốc Hoa cũng chẳng phải thứ tốt đẹp gì cả.

Trịnh Lực Văn luôn văn vẻ, bình tĩnh lại cũng dám chửi tục "mẹ" rồi.

- Phải không? Bây giờ gã ấy sớm đã coi chúng ta là thân tín cốt cán của Phó chủ tịch huyện Diệp rồi. Anh Trịnh chưa thấy chứ, người đó mà ngồi vào chức Chủ nhiệm kinh tế quận Lâm Tuyền, mặt lập tức thay đổi luôn, kêu đến gọi đi, chúng ta sắp thành tôi tớ của y rồi.

Vẻ mặt Cổ Dương cười đau khổ và mờ mịt.

- Hừ, cùng lắm không ở Lâm Tuyền nữa. Gần đây tôi cũng đang nghĩ, có phải là lúc rời khỏi đây rồi không?

Trang Hồng Ngọc cắn răng nói.

- Hồng Ngọc, lời này cô cũng nói ra được, nếu không phải là anh Diệp, bây giờ cô còn ở phòng hồ sơ đếm đống văn kiện nát kia. Trên Hội nghị thường vụ Tạ Cường chửi anh Diệp là "nhóc con miệng còn hôi sữa", vì sao, đều không phải vì cô? Hứ

Đoàn Hải không vui rồi, nháy mắt đã quay qua hứ với Trang Hồng Ngọc.

- Tôi hiểu…ôi…Trang Hồng Ngọc tôi nợ Phó chủ tịch huyện Diệp. Vì sao tôi phải rời đi, chính là không muốn liên lụy anh ấy nữa. Nhà họ Tạ có thế lực quá lớn, tôi không muốn làm khó Phó chủ tịch huyện Diệp nữa. Tin rằng sau khi tôi đi có lẽ Tạ Cường không thấy tôi nữa cũng sẽ quên chuyện này đi. Phó chủ tịch huyện Diệp mất cơ hội này cũng là do tôi.

Đôi mắt Trang Hồng Ngọc hơi ươn ướt.

- Thôi đi Đoàn Hải, đừng trách Hồng Ngọc nữa. Đây đều là Tạ Cường gây ra, Hồng Ngọc không có gì sai. Dựa vào đâu mà phải gả vào nhà họ Tạ bằng được?

Bây giờ là xã hội pháp luật, không phải xã hội phong kiến nữa. Hồng Ngọc cô cũng đừng nghĩ nhiều nữa, hiện giờ không phải Phó chủ tịch huyện Diệp vẫn là Phó chủ tịch huyện sao?

- Có anh ấy ở đây, tôi tin Trương Quốc Hoa cũng không dám làm gì chúng ta đâu. Với lại, từ nay về sau chúng ta là một đội.

- Trương Quốc Hoa mà thật sự muốn chèn ép chúng ta, chúng ta cũng ngáng chân gã, khiến cho gã làm cái chức Chủ nhiệm này không được thoải mái mới được, hứ.

- Người ta nói Diêm Vương dễ mời, tiểu quỷ khó chơi. Chúng ta đều là tiểu quỷ, còn sợ tên Trương Quốc Hoa đó.

- Lại nói thêm, thiên hạ khu kinh tế Lâm Tuyền này là do Phó chủ tịch huyện Diệp xông pha mà ra, tin rằng mấy trăm nghìn người dân Lâm Tuyền tuyệt đối không phải bị mù hết.

Cổ Dương bình tĩnh hơn, phân tích mọi việc.

- Trưởng phòng Đoàn, tối nay miễn phí cơm rượu, chúng ta uống nhiều một chút, ôi…

Lúc này sau khi lên tầng mời mọi người một chén rượu Tây Thi, Phạm Xuân Hương thở dài, đi xuống tầng.

- Thấy chưa Hồng Ngọc, đến bà chủ nhỏ quán rượu này còn nhớ đến ân tình của anh Diệp. Nghe nói Chủ tịch Hồ của doanh nghiệp giấy Thái Hưng là nể mặt Phó chủ tịch huyện Diệp mà đến đầu tư đó.

- Hôm nay sau khi chuyện Phó chủ tịch huyện Diệp bị cách chức tạm thời truyền đến tai ông ấy, sắc mặt Tổng giám đốc Hồ Thái Hòa chẳng tốt gì cả.

- Nếu Trương Quốc Hoa mà thật sự ra tay đối phó chúng ta, vậy ba chúng ta liền kết thành một đội, cổ động Chủ tịch Hồ giảm đầu tư hoặc rút một ít tiền vốn. Đến lúc đó không thu xếp được kết quả thì còn phải nhờ anh Diệp ra mặt dàn xếp?

Đoàn Hải còn không quên thừa cơ hội thuyết giáo một hồi.

- Ừ, việc này đừng vội làm, đợi gặp được Phó chủ tịch huyện Diệp rồi để anh ấy định đoạt, chúng ta chuẩn bị trước là được. Cứ tiếp tục đấu như vậy thì người chịu thiệt chính là người dân thôi, tôi tin Phó chủ tịch huyện Diệp cũng không muốn nhìn thấy tình trạng này xảy ra, dù sao khu kinh tế Lâm Tuyền là nơi anh ấy bỏ ra quá nhiều tâm huyết. Có thể nói thế này, không có Phó chủ tịch huyện Diệp thì không có khu kinh tế Lâm Tuyền hôm nay. Anh ấy chính là thần của khu kinh tế Lâm Tuyền.

Trịnh Lực Văn gật gật đầu.

Quán rượu khu thành huyện Ngư Dương không phải nơi thu hút gì cả, vẻ mặt Trương Quốc Hoa phẫn nộ chửi:

- Bí thư Cổ, tên nhãi đó quá là không biết điều. Anh không tước mũ quan của hắn, chỉ điều chỉnh một chút công việc mà thôi mà lại dám gây chuyện, còn dám chửi người, đập bàn, phản rồi. Loại người này một chút quan niệm tổ chức đều không có, tôi thấy phải tước mũ quan của hắn mới đúng. Cứ báo lên thành phố, để lãnh đạo bên trên thành phố trừng trị hắn.

- Quốc Hoa, thôi đi, để tên đó tạm cách chức cảnh tỉnh vài ngày, suy nghĩ kỹ. Người trẻ tuổi tính cách mãnh liệt, cái này là nguyên nhân hắn chịu thiệt thòi.

- Tuy nhiên nếu tên này quá không biết điều, cứ liên tục gây chuyện thì thành ra chuyện khác rồi. Cho rằng Cổ Bảo Toàn tôi không biết tức giận sao?

- Cách chức Phó chủ tịch huyện của hắn thì vẫn có cách, hứ.

Sắc mặt Cổ Bảo Toàn ban đầu còn được, mấy câu nói sau thì vẻ mặt đen lại, hơn nữa vẻ dữ tợn chỉ mơ hồ hiện ra, ngay đến bạn học cùng trường Đảng là Trương Quốc Hoa đứng bên cạnh cũng thầm kinh ngạc trong lòng, nghĩ đến kết cục của bản thân sẽ là thế như nào.

Hôm nay qua chuyện gây sự của Diệp Phàm, Cổ Bảo Toàn thực sự mất hết mặt. Ở Ủy ban nhân dân Huyện ủy phân lượng bản thân trong mắt một số cán bộ phút chốc nhẹ đi không ít, uy tín cũng bị đả kích cực lớn.

Tuy nhiên tên nhãi này che dấu rất tốt, Diệp Phàm vừa đi chân trước, gã lập tức gọi điện thoại cho Chu Càn Dương, đề nghị điều Diệp Phàm đi. Tên này sớm đã đang hành động, chỉ là ngoài mặt nói nghe hay mà thôi.

Có điều lần này không thành công, mà ngược lại bị Chu Càn Dương phê bình một trận, nói:

- Bảo Toàn, đến cả chuyện nhỏ này cậu cũng đều xử lý không thỏa đáng thì trị vì một huyện thế nào?

- Thuộc hạ nhất thời nghĩ quẩn có chút oán giận là chuyện bình thường. Có câu nói không phải đã nói rồi sao? Nơi nào có người thì nơi đó có giang hồ, nơi có giang hồ thì có tranh đấu.

- Giữa người với người đâu phải đều bốn mặt sóng yên biển lặng, có chút mâu thuẫn, cọ xát là chuyện bình thường. Cậu suy nghĩ kỹ, làm thế nào xử lý mấy quan hệ ấy mới là chính.

- Thực ra, lần này trên Hội nghị thường vụ thành phố, có không ít người nói giúp cho tên đó, có hẳn bốn vị Ủy viên thường vụ đứng ra nói hộ hắn.

- Nếu không phải thể hiện thiện ý với nhà họ Ngọc, có lẽ tôi cũng phải suy xét một chút ý kiến của mấy vị Ủy viên thường vụ đó rồi. Dù sao đó là bốn người chứ không phải một người, cũng không phải là lực lượng nhỏ bình thường.

- Hơn nữa, tên nhãi đó lại đích thực là người tài, hãy bĩnh tĩnh xử lý nhẹ một thời gian trước đã, để hắn bớt giận có lẽ nghĩ thông rồi thì tự hắn sẽ đến nhận lỗi với cậu đấy.

- Với lại, Phó thị trưởng thành phố Trần Thiên cũng nói rồi, đoán chừng là muốn cho tên đó đến Cục Xúc tiến đầu tư thành phố đảm nhiệm chức Phó cục trưởng.

- Tên này mà đi kéo đầu tư về thì lại rất khéo, có lẽ Cục Xúc tiến đầu tư thành phố đúng là nơi để hắn phát huy sở trường đó.

- Ai cũng đều có tính hai mặt, ưu điểm khuyết điểm đều không thể không có. Chúng ta phải nhìn vào ưu điểm của hắn, đừng chỉ cứ nhìn vào chỗ thiếu khuyết, ví dụ như cậu nói tính khí hắn thô bạo, không coi đại cục làm trọng.

- Thực ra người có tính khí thô bạo cũng có điểm tốt, người này luôn không thích chơi ngầm hiểm, thích trục tiếp, thẳng thắn.

- Người như thế nếu biết dùng thì dễ một lòng bán mạng vì cậu, không giống loại người hai mặt, ngoài mặt hoan nghênh cậu nhưng thực chất từ trong xương tủy lại toàn quỷ kế…

Thái độ của Chu Càn Dương là xử lý nhẹ hắn.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio