- Lợi hại như vậy hả, không ngờ là lớp trưởng, đồng chí Diệp Phàm này xem ra rất uy phong, có phong độ của Chủ tịch huyện, ha ha…
Trang Thế Thành cười sang sảng, cảm giác tinh thần rất thoải mái, cười nói:
- Còn không đi ăn cơm xong đi.
- Vâng, đang chuẩn bị ăn.
Trần Lôi nói ra câu không định nói.
- Vừa lúc, cùng nhau ăn thôi. Nhân tiện các bạn có thể tâm sự chuyện cũ
Trang Thế Thành cười nói.
- Không.. không làm phiền các anh
Thái Hồng Ngẫu run rẩy, vội vàng từ chối. Chủ yếu sợ Bí thư Trang chỉ nói miệng thế, nếu hai người không biết bản thân gần gũi quá mức, khiến anh ta chán ghét. Hôm nay có thể nói chuyện nhiều với Bí thư Trang như vậy, đã xem như là một vận may rồi. Còn dám hi vọng điều xa với gì.
- Sao thế? Bí thư Trang đáng sợ như vậy sao?
Diệp Phàm không ngờ nói ra một câu rất "lỗi thời", giống như trêu chọc liếc mắt nhìn Thái Hồng Ngẫu một cái.
Bởi vì Diệp Phàm thông qua thuật xem tướng biết Trang Thế Thành thật sự vui vẻ, bảo các cô ăn cơm cùng là thật tâm, cho nên mới dám mở miệng kích tướng.
- Ai nói, cậu mới là người đáng sợ, Bí thư Trang tốt như vậy, chúng tôi không sợ. Ăn thì ăn, cậu chẳng lẽ có thể ăn thịt chúng tôi?
Thái Hồng Ngẫu bị kích động rồi, môi cong lên lôi Trần Lôi đi theo. Tuy nhiên, câu nói này cũng có chút ẩn ý, Thái Hồng Ngẫu nói ra câu này có vẻ không ổn, mặt liền ửng đỏ.
Trang Thế Thành cũng không đáp lại, cười tủm tỉm nhìn hai người con gái đấu võ mồm với một người con trai. Không khỏi thở dài:
- Khi tôi còn trẻ tuổi như cậu, nhìn thấy các cô gái kia trong lòng sẽ sợ.
- Không có khả năng đâu Bí thư Trang, anh là Bí thư, còn sợ à?
Trần Lôi vội hỏi.
- Lúc đó tôi cũng không phải là bí thư, không thể tưởng tượng được thanh niên ngày nay càng ngày càng lợi hại. Diệp Phàm đã làm Chủ tịch huyện, khi tôi bằng tuổi anh ta tôi mới là nhân viên quèn, chỉ phấn đấu để lên tổ trưởng thôi.
Khi tuổi, Chủ tịch xã bảo tôi đảm nhiệm chức Chủ nhiệm văn phòng Đảng, tôi vui đến mức suýt khóc. Thật sự, đó là xã gì, toàn bộ nhân viên làm việc mới có người.
Phòng Đảng là nói cho dễ nghe, thật ra có một chủ nhiêm thôi, không có nhân viên cấp dưới.
Có khi, khách ở trên đến, vội gọi một bác ở phòng thường trực đến hỗ trợ việc pha trà đun nước… ha ha ha
Trang Thế Thành lộ vẻ mặt chua xót mỉm cười nhớ lại quá khứ.
- Ừ, lúc đó, kinh nghiệm lý lịch công tác là quan trọng. Cha tôi công tác ở phòng Lao động của huyện cả một đời, đến bây giờ vẫn là một Phó chánh văn phòng. Nguồn:
Năm trước, tôi làm Chủ tịch thị trấn, không ngờ mẹ mừng đến phát khóc, liền mang lễ đến miếu thổ địa để tạ thần, trên mộ ông nội còn bày một thủ lợn to, nói là phần mộ tổ tiên chúng tôi tốt.
Hàng xóm láng giềng đều đến, nói Phàm Tử làm quan lớn, ôi, thật ra chỉ là một chủ tịch thị trấn. Ở trong mắt bọn họ, thì đó là một quan lớn.
Diệp Phàm kể lại, trên mặt có vẻ chua xót.
Hắn nói điều này cũng có ẩn ý, muốn xóa bỏ thành kiến của người Đức Bình, là tôi thăng chức dựa vào năng lực, tất cả đều bằng bản lĩnh của chính mình, không có chút nhờ cậy gia đình, càng không có bám vào quan hệ nào.
Nhà ăn của Đức Bình là một gian nhỏ, có vài người đang ngồi.
- Chủ tịch địa khu Vương, anh cuối cùng đã trở lại. Hôm nay vị chủ tịch huyện tên là Diệp Phàm đến Đức Bình nhận công tác. Trưởng Ban tổ chức cán bộ Tôn đích thân ra tiếp, nói chuyện, hình như khá thân thiết. Sau đó bị Bí thư Trang trực tiếp gọi đi nói chuyện. Tới hơn năm giờ, hai người còn thân mật đi ăn cơm ở căn tin.
Phó chủ tịch địa khu Tra Kế Cương nói.
- Thân thiết? Để tôi xem bọn họ có thể thân thiết đến khi nào, muốn đồng tính luyến ái sao? Lại không thể lên giường, hừ.
Khâu Mậu Thủy cán bộ Văn phòng ủy ban nhân dân địa khu lạnh lùng nói.
- Ha ha ha…
Khâu Mậu Thủy lên tiếng vẻ tức giận làm mọi người trong phòng đều cười.
Người đeo kính dáng cao gầy Trường phòng Giao thông địa khu Ngô Bạch Khai vuốt vuốt tay trêu chọc:
- Việc này có thể lắm, không chừng lão Trang nhất thời cao hứng, cố gắng ôm thằng ranh con kia… ha ha ha
- Được rồi, không nói chuyện nhàm chán này nữa.
Vương Triều Trung trong lòng không thoải mái như vậy, khoát tay, quay đầu hỏi Chánh văn phòng Khâu Mậu Thủy:
- Quân lệnh định ra như thế nào, không thể lọt chỉ tiêu gì chứ?
- Sẽ không, tôi theo ý của anh mà làm, hơn nữa, Thư ký Tô đã xem qua, còn hoàn thiện một ít điều khoản chỉ tiêu, bảo đảm cậu nhóc kia sẽ té ngã.
Khâu Mậu Thủy tự tin thật sự, lấy từ trong cặp ra tập chỉ tiêu mà Chủ tịch địa khu Vương và Bí thư trang lúc trước đã đấu đá.
Vương Triều Trung tiếp nhận cẩn thận đọc lại một lần, gật gật đầu, cười nói:
- Ừ, tạm được rồi, mặc dù lão Trang có muốn giúp đỡ hắn, cũng không có khả năng đem toàn bộ vốn của địa khu cho hắn. Huống chi chúng ta sẽ để ông ta làm thế sao? Phòng Tài chính còn trong tay chúng ta, núi Thiên Xa chính là chướng ngại vật trên đường đến Ma Xuyên. Không thể nói là chướng ngại vật, căn bản chính là khó mà vượt qua được. Ôi… Cần trục chuyền Thiên Tường thật khó mà phá. Vì sao Phú Đức không phá được, cũng không đến mức tình hình không thể cứu chữa được.
Chủ tịch địa khu Vương chợt thở dài:
- Nếu có người có thể làm kinh tế Ma Xuyên phát triển, tôi thật ra rất vui mừng, Ôi…
Vương Triều Trung có vẻ mất mát, thở dài.
- Chủ tịch địa khu Vương, việc này cũng không phải do Ủy ban nhân dân địa khu chúng ta, cũng không phải là Chu Phú Đức ở Ma Xuyên không có năng lực.
Vị trí địa lý của Ma Xuyên quá kém, vây quanh bởi mấy ngọn núi cao như vậy, thung lũng giữa cũng không thấp, giống như cá trong chậu, rất khó ngẩng đầu.
Đến thị trấn Ma Xuyên phải đi qua núi Thiên Xa mạch, cũng phải mấy tiếng đồng hồ, đường vòng đi vòng lại ôm trọn ngọn núi.
Hơn nữa, đường đó có thể gọi là đường sao? Nghe nói là trước giải phóng quân giải phóng muốn đánh thổ phỉ nên nổ mìm làm ra, khắp nơi gồ ghề, ngồi xe còn khó chịu hơn cô dâu ngồi trên kiệu.
Hiện tại tuy nói hàng năm phòng giao thông địa khu đều phải rút ra mấy chục vạn để sửa chữa nhưng không mấy hiệu quả.
Đầu tư quá lớn, không thấy được chút hiệu quả nào. Phòng giao thông địa khu hàng năm đều đầu tư vào gần một triệu, cũng không thấy sủi tăm.
Hàng năm, chỉ là chống lún, chống đất đá trôi, giữ gìn con đường cũ. Haiz, Ma Xuyên này, quả thật là một khối u ác tính ở Đức Bình chúng ta.
Khi nào có thể cắt bỏ đi thì chúng ta mới có thể thoải mái một chút. Vả lại, Đức Bình chúng ta nghèo có tiếng, có bao nhiều lần một triệu…
Ngô Bạch Khai có chút kích động, nói về việc này trong lòng không ngừng đau đớn.
Hàng năm xác định ra khoản tiền một triệu sửa đường, nhưng lấy được thì trường phòng giao thông địa khu đầu cũng bốc lửa. Nhưng đây là quyết định của cấp trên, mặc dù anh ta làm Cục trưởng cục Giao thông địa khu cũng không có khả năng thay đổi. Có khi tỉnh cho tiền, bị Ma Xuyên lấy đi không tức trào máu mới là lạ.
- Lão Ngô, chuyện đó là không có cách nào. Núi Thiên Xa mạch tất cả đều là đá, lại là đá cứng, anh dùng mười nghìn khối thuốc nổ, thì cũng chỉ thành cái hố. Thì anh nói xem, mỗi năm một triệu, có bao nhiêu cái hố.
- Khâu Mậu Thủy cũng thổn thức khi nhắc đến Ma Xuyên.
- Lão Khâu nói rất có lý, năm trước tôi đi họp ở tỉnh, Phó giám đốc Sở Giao thông còn hỏi tôi
- Tiểu Ngô, Ma Xuyên sửa đường có tốt không?
Tôi lúc này xửng sốt, rất là hổ thẹn, nhỏ giọng nói:-
- Không có, giờ không còn.
Giám đốc sở Dương lúc này mặt trầm ngâm, quát lên:
- Đầu tư tiền nhiều năm như vậy còn không làm cho tốt? Hàng năm Đức Bình đều lên tỉnh xin tiền, chúng tôi đều cho các anh mấy trăm ngàn. Tiền có phải các anh mua xe xây nhà lầu đúng không?
Đương nhiên, Phó giám đốc sở lúc ấy cũng là nửa đùa nửa thật, tuy nhiên anh ta cũng biết rõ.
Tôi lập tức kêu khổ nói, cục Giao thông địa khu chúng ta hàng năm cấp tiền cho Ma Xuyên là nhiều nhất, không dưới một triệu.
Phó giám đốc Sở Dương nghiêm mặt, hơn một triệu một năm mà còn không tốt thì con đường đó là phải là biến thành toàn sắt thép?
Anh Khâu, các anh nói xem, tôi nói như thế nào đây, có phải nên mời Phó giám đốc Sở Dương xuống đây một chuyến, nhìn tình hình thực tế của Ma Xuyên. Biết khúc xương khó gặm đó, miễn cho người ta suy nghĩ rằng Ngô Bạch Khai ta đem tiền đi tiêu riêng. Nhưng người ta lại không rảnh, thật sự là buồn.
Ngô Bạch Khai vẻ mặt buồn bực.
- Anh Ngô, anh nói một chút, vì sao lúc trước không làm con đường xuyên qua núi Thiên Xa mạch vào thị trấn Ma Xuyên, khỏe suốt đời?
Khâu Mậu Thủy có chút nghi hoặc, anh ta cười lạnh trong lòng, thầm nghĩ:"Tuy ông không ăn hết tiền, nhưng nuốt nhiều mà không chịu nhả ra tí nào. Sau lưng người ta đều gọi ông là Ngô gà trống, có ý gì? Nói là anh rút tiền ra nhưng là kẻ keo kiệt, giống như đàn bà co rúm lại như hùng gà trống. Tiền thì khoản lớn khoản nhỏ nhét vào trong hầm…"
- Anh cũng không nhìn kia là núi gì, các nhà thiết kế giỏi ở tỉnh đã đều xem qua, lấy tay chỉ ra rằng, nếu bở đường qua núi, cùng gần km chiều dài. Không có trên một trăm triệu đừng có mơ đến. Ma Xuyên cũng không phải là tuyến giao thông quan trọng, sao địa phương lại đầu tư trên một trăm triệu để làm một tuyến giao thông? Huống chi Ma Xuyên lại ở xó xỉnh đó, đánh cũng không ra tiền. Vả lại, mặc dù là địa khu có tiền, xem ra cũng không đến lượt làm đường đi Ma Xuyên. Muốn làm đường xuyên núi là không thực tế. Huống chi tình hình của địa khu chúng ta ai ngồi đây đều rõ.
Ngô Bạch Vân tức giận nói.
- Anh Ngô nói đúng, về việc này lãnh đạo địa khu không phải không nghĩ đến. Đảng ủy khóa trước đều có suy nghĩ này.
Tuy nhiên, vừa nghe nói đến mấy trăm triệu, còn ai dám hé răng. Đây là vốn của địa khu chúng ta trong vài năm, cũng không đào đâu ra.
Hơn nữa, Ma Xuyên lại xui xeo, chưa từng có quốc lộ nào đi qua, muốn làm điểm gần cũng khó.
Tuy nhiên, mặc kệ thế nào, chúng ta không thể từ bỏ mấy chục vạn nhân dân Ma Xuyên kia. Dù nghèo bọn họ cũng là những người con của Đức Bình chúng ta. Chúng ta là người làm cha làm mẹ, dù sao cũng phải quan tâm
Vương Triều Trung nói xong lời cuối cùng như là diễn thuyết.