- Haha, vị ở nhà tôi không thể lợi hại bằng vị ở nhà cậu được…
Hoa Tiêu Diêu và Lô Vĩ đánh bài bí hiểm.
- Em nói với hai người này, đừng có chơi bài bí hiểm nữa, có gì thì lật hết lên đi. Chắc hẳn trong năm anh em chúng ta chỉ có mình em đây là hồ đồ, nếu mọi người còn coi Diệp Phàm em là anh em, thì đừng có che giấu nữa.
Diệp Phàm đương nhiên trong lòng biết rõ, cô của Lô Vĩ, Lô Minh Châu là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy, cái này hắn biết từ sớm, chỉ có điều là đang giả ngu thôi.
Còn gia thế của Hoa Tiêu Diêu thì thực sự là không biết. Đương nhiên, Diệp Phàm cũng hiểu, nếu muốn Hoa Tiêu Diêu thực sự giúp đỡ mình, chắc hẳn có khả năng.
Vì, dù bản thân mình và anh ta chẳng có giao tình gì, nhưng giờ người ta đã đồng ý một chút rồi, còn không phải là nhìn mặt đám Lô Vĩ và Ngư Thái sao.
- Không chơi trò bí hiểm nữa, anh Diệp, cô em là Trưởng ban thư ký Tỉnh ủy. Cha anh Hoa là nhân vật số một của Viện kiểm sát tỉnh, đường đường là Kiểm sát trưởng, dậm chân một cái là ngưu nhân ở Nam Phúc đều run rẩy, haha…
Lô Vĩ dĩ nhiên đang cố ý làm xấu rồi.
- Tôi nói ông em Lô nghe nhé, cha tôi cho dù là cấp Phó tỉnh, nhưng cán bộ câp Phó tỉnh của cả Nam Phúc chắc hẳn không phải một ngàn thì cũng một trăm người. So với cô của cậu thì còn lém xa. Cô cậu còn mang một chữ "thường" bên trên, cả tỉnh chỉ được có mười người, mỗi ngày đều nhìn thấy nhân vật số một tỉnh ủy, còn nữa, ở Bắc Kinh, haha, không nói nữa.
Hoa Tiêu Diêu lập tức phản bác nói.
- Haizz… cha em chỉ là một chủ nhiệm phòng Lao động huyện Cổ Xuyên, chẳng thể so với mọi người. Nhà ông em Ngư chắc chắn cũng không thảm đâu nhỉ?
Diệp Phàm tương đối gian trá, chỉ chớp mắt, đã bắt đầu đào bới gốc gác của Ngư Thái. Dù sao cũng khó tụ tập, nếu đã đào thì phải đào cho hết, làm rõ ràng, sau này có muốn mượn dùng thì mượn dùng, không dùng thì cũng không đáng tiếc, càng tiện để sau này hành sự.
- Haha, cha em chỉ là Chủ nhiệm ủy ban Kế hoạch, không thể so được với hai người bọn họ.
Ngư Thái nói sơ qua.
Diệp Phàm giật mình kinh hãi, chợt nghĩ ra, thầm nhủ: "Quyền lực của Ủy ban Kế hoạch tỉnh tương đối lớn, ắt hẳn là khống chế điều tiết kinh tế của toàn tỉnh, so với Viện kiểm sát tỉnh liên quan đến chấp pháp quốc gia còn lợi hại hơn.
Hiện nay kế hoạch kinh tế của nhà nước chủ nghĩa xã hội đang bước đầu quá độ chuyển hình thành nền kinh tế thị trường, khẩu hiệu cải cách mở cửa rất vang dội.
Nhà nước cũng đang gia tăng chính sách nâng đỡ, khống chế điều tiết từ vĩ mô đến vi mô. Ủy ban Kế hoạch tỉnh trước kia phạm vi quản lý lớn vô cùng, chẳng hạn như cố vấn công trình mới, hợp tác kinh tế, quản lý lưu vựa đường sông, hạn định vật giá, thống kê… đều là những Ban lệ thuộc trực tiếp Ủy ban Kế hoạch tỉnh ủy.
Hiện nay nghe nói quyền lực có rút lại, nhiều ban đã tách ra lập thành phòng ban độc lập, chẳng hạn như Ban vật giá, Ban thống kê vốn là hai phòng ban, cơ cấu cũng là Phó giám đốc sở.
Những ban này đều tách ra thành một ban, cũng có thể nói khác một cấp bậc so với các phòng ban cấp sở khác ở tỉnh. Nhưng, quyền lực của Ủy ban Kế hoạch vẫn tương đối lớn."
Thằng nhãi này nghĩ thầm trong lòng, thuận miệng nói:
- Ban quản lý thuốc lá hình như cũng thuộc phạm vi quản lý của ủy ban Kế hoạch tỉnh?
- Đúng vậy, chẳng những thuốc la, như lương thực, rồi cả các xí nghiệp mỏ đồng mà anh vừa nói cũng có liên quan đế ủy ban Kế hoạch tỉnh. Nếu như anh Ngư đồng ý gật đầu, chỉ một câu, chuyện xúc tiến xây dựng căn cứ mỏ đồng huyện Ma Xuyên, cấp cho các anh vài triệu chẳng thành vấn đề.
Lô Vĩ âm trầm cười nói, đương nhiên là muốn giật giây cho Diệp Phàm mò tiền rồi.
- Ồ, ông em Ngư núp kín quá, chúng ta ở trong trường Đảng mấy tháng, mà một chút gốc gác cũng không để lọt ra, haha…
Diệp Phàm liếc nhìn Ngư Thái, thằng nhãi này lập tức hơi ngượng ngùng.
- Kỳ thực các anh đừng thấy gia thế của anh Diệp không tốt, nhưng người quen của người ta không đơn giản đâu, nhân vật có phân lượng cũng chẳng ít.
Lô Vĩ nâng Diệp Phàm lên, đương nhiên là muốn tăng phân lượng của Diệp Phàm với Hoa Tiêu Diêu rồi.
Dù nói những người này tương đối tốt, nhưng Diệp Phàm không thể đem ra chút thứ gì có phân lượng, ắt hẳn cũng khó được Hoa Tiêu Diêu tán thành.
Người với người kết dao vô hình trung có bàn đến đẳng cấp, bình đến cấp bậc. Những người cùng đẳng cấp thì tùy ý kết giao, đẳng cấp bất đồng thì khó mà tiến vào vòng tròn. Nếu anh thực sự muốn vào vòng tròn, thế thì có khả năng khó tránh trở thành kẻ hầu hạ chạy việc.
Lô Vĩ đương nhiên không muốn thấy Hoa Tiêu Diêu xem nhẹ Diệp Phàm, nên cố gắng hết sức chống cho hắn. Nghe cậu ta thổi phồng như vậy, ánh mắt đám Hoa Tiêu Diêu quả nhiên dừng hết trên người Diệp Phàm.
- Các anh biết Tề Thiên không?
Lô Vĩ khẽ mỉm cười.
- Không hiểu?
Hoa Tiêu Diêu lắc đầu.
- Không phải có liên quan đến Chủ tịch tỉnh Tề chứ?
Ngư Thái giật mình, vì ngày đó khi ăn cơm ở Bát Bảo gần trường Đảng, cậu ta cũng có từng đi kính rượu, nên khi vừa nhắc đến họ Tề, trong lòng tên nhãi lập tức ling lay, miệng thử thăm dò.
- Phó chủ tịch thường trực tỉnh Tề Chấn…
Hoa Tiêu Diêu trong lòng chấn động, hỏi.
- Không thể ngờ anh Ngư cũng đoán được.
Lô Vĩ thở dài,
- Tề Thiên chính làcông tử của Phó chủ tịch tỉnh Tề, cậu ấy cũng phải gọi em một tiếng nhị ca, đại ca đương nhiên là anh Diệp rồi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Thằng nhãi này lại khôi phục một tia đắc ý.
"Không thể ngờ tên họ Diệp này cũng có bản lĩnh, Lô Vĩ gọi hắn là đại ca, công tử Phó chủ tịch tỉnh Tề cũng gọi hắn đại ca, tên này rốt cuộc có chỗ nào xuất sắc đáng để thái tử gia tỉnh bám vào? Quái lạ thật." Trong lòng Hoa Tiêu Diêu tự nhiên nâng cấp bậc của Diệp Phàm lên. Cũng bước đầu tán thành để cho Diệp Phàm vào vòng tròn của họ.
Đúng lúc này, điện thoại Diệp Phàm vang lên.
- Diệp… Diệp tiên sinh, anh mới đến Thủy Châu à, có thể đến đây chút không?
Chủ tịch Hội đồng quản trị Thượng Thiên Đồ Tập đoàn Hoành Xương có chút dồn dập, nói.
- Anh Thượng, có chuyện gì cứ nói đi, tôi đang uống rượu với bạn.
Diệp Phàm nói thẳng.
- Chuyện nói với anh lần trước, tên Âm Gia Sơn kia mang theo vài người đến cửa Địa Tranh, còn có đám người Cửu Muội Hải Nam Điêu Câu cũng hẹn ở chùa Bạch Vân dùng võ lực để giải quyết tranh chấp địa bàn kinh doanh giữa tập đoàn Địa Tranh vàtập đoàn Hoành Xương chúng tôi. Người làm chứng là hai anh em Vạn Đông Tuyền và La Mại.
Giọng nói Thượng Thiên Đồ đầy bất đắc dĩ.
- Không thể đổi ngày sao?
Diệp Phàm hỏi. Cảm thấy chẳng dễ dàng gì mới gặp được mấy người trong vòng trog của Lô Vĩ, vẫn chưa bắt đầu nói chuyện đã phải đi rồi, có chút đáng tiếc.
- Bọn họ nói đây là kỳ hạn cuối cùng, đương nhiên, trước đó cũng có hẹn. Nhưng tôi vẫn kéo dài thời gian, sợ anh không rảnh. Nếu cứ kéo dài hiệp định nữa thì coi như tôi tự động bỏ quyền.
Thượng Thiên Đồ cũng tương đối căm tức vì chuyện này, nhưng không chút lộng quyền.
- Được, tôi đến ngay.
Diệp Phàm không do dự nữa, đã đồng ý giúp lão Thường rồi thì phải giúp người ta giải quyết cho xong phiền phức. Bằng không, người ta bỏ ra ba triệu không bằng nuôi một con chó, thậm chí chó còn biết vẫy đuôi.
- Chuyện gì vậy anh Diệp?
Lô Vĩ cảm giác được chút bất bình thường, hỏi.
- Có biết tứ ưng của Thủy Châu không?
Diệp Phàm thuận miệng hỏi.
Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu đều lắc đầu, còn Lô Vĩ và Lô Vân gật đầu, nói:
- Mấy tên bình thường, chỉ là đám kiêu ngạo, ngông cuồng thôi, công lực cũng chỉ khoảng nhị đẳng, giọng điệu tương đối lớn, còn bịp bợm, xưng là tứ ưng Thủy Châu, ông đây đá vài cái là nằm úp xuống rồi.
Thấy vẻ mặt Ngư Thái và Hoa Tiêu Diêu hứng thú nhìn chăm chú, Lô Vân cười nói:
- Lão đại của tứ ưng Thủy Châu là Cẩm mao thỏ, có một sơn trang Hào Hưng Độ Giả, trước kia ở đỉnh Bạch Vân cũng có xây mấy cái nhà tranh, vài cái hồ nước, ắt hẳn cũng đầu tư gần hai chục triệu.
Lão nhị Quỷ thủ La Mại, có công ty vệ sĩ Thiên Tiễn, kỳ thực chỉ là một công ty ngụy trang, công ty này chuyên gia làm chuyện phi pháp, dựa vào nắm đấm có chút khí lực của mình, thường xuyên sắm vai người trung gian. Hoặc là giúp người ta đòi nợ, nhưng mà phí cũng tương đối cao.
Đòi được thì y sẽ lấy năm trăm ngàn, tức là chia năm năm. Nhưng, vì đám người trong công ty vệ sĩ của y đề nóng nảy, nên người bình thường cũng hơi sợ. Hiện nay tài sẳn chắc cũng được hơn hai chục triệu rồi.
Lão tam chính là Chủ tịch Thượng Thiên Đồ tập đoàn Hoành Xương, được xưng Hắc Miêu. Có tài sản trăm triệu, nghe nói trước kia buôn bán ô tô, dầu mỏ… những thứ nhà nước đánh thuế cao. Nhưng, hiện nay đã nghi tay được nhiều năm, giờ cơ bản là đã rửa tay, chuyên làm dịch vụ logistics.
Lão tứ Âm Gia Sơn, được xưng là Phi Thiên Thử, rất khinh mẫn, tập đoàn Địa Tranh, thực sự tập đoàn này chính là phái Địa Tranh sáng lập. Ắt hẳn tài sản của tập đoàn Địa Tranh cũng trên trăm triệu.
Lô Vân là thiếu tá Tiểu đoàn trưởng đoàn quân thứ hai Thủy Châu, cùng căn cứ với Báo Săn, hơn nữa, Lô gia ở Thủy Châu cũng là một gia tộc cấp thủ lĩnh, chỉ hơi kém hơn so với Phượng gia. Cho nên, những tên có chút danh tiếng trong xã hội đen cũng có biết.
- Ồ, hóa ra là những nhân vật trong giới xã hội đen.
Hoa Tiêu Diêu gật đầu, lờ mở liếc nhìn Diệp Phàm, cảm giác những người này sao lại có liên quan đến Bí thư huyện ủy Diệp Phàm.
Làm quan sợ nhất dính đến những thứ này, dính đến rồi thì sẽ không phân được rõ, tốt nhất là cứ nên tránh đi.
Nhưng, Hoa Tiêu Diêu không ngẫm lại, gia tộc Lô Vĩ ăn cả trắng cả đen, anh ta không phải vẫn kết giao sao.
Kỳ thực, xã hội này, có khi, trắng đen chẳng ai phân được rõ. Người xã hội đen nói bạch nhân là đen, bạch nhân đương nhiên tự cho mình là người chính nghĩa. Có bạch nhân còn hung ác chẳng kém gì thủ lĩnh xã hội đen.
- Haha, trước đây Chủ tịch Thượng đến Lâm Tuyền đầu tư, mấy hôm trước còn quyên tặng cho huyện Ma Xuyên ba triệu, hơn nữa, còn bỏ vốn đầu tư cho hạng mục trà Thanh Vụ sắp tới.
Điều kiện duy nhất là tôi phải giúp anh ta xử lý chút phiền toái này. Kỳ thực tập đoàn Địa Tranh với tập đoàn Hoành Xương có chút gút mắc.
Cuối cùng ắt hẳn Thượng Thiên Đồ và Âm Gia Sơn không cần đánh mất hòa khí anh em, nên đồng ý cách luận võ giải quyết tranh chấp.
Người thắng thì chiếm khoản lợi nhuận kinh tế lớn hơn một chút.
Diệp Phàm thản nhiên nói, không chút đề phòng bạn bè của Lô Vĩ.
- Đánh nhau, hahaha, lão đại, tính em nữa.
Lô Vân lập tức đổi màu mắt, đây căn bản là một phần tử hiếu chiến, từng đứng thứ ba trong cuộc luận võ ở quân khu Lĩnh Nam, cũng coi là một tay giỏi.
- Đem em theo nữa đại ca, cho em đi học hỏi chút, haha.
Lô Vĩ cũng bước lên trước.