Diệp Phàm liên tục kéo còi cảnh báo, không ngờ hai chiếc xe đó không quan tâm tới, không những thế còn chạy tiếp, đuôi xe uốn éo, không chịu nhường đường.
Tuyệt đối là cố ý! Diệp Phàm nhắm thấy một khoảng trống liền vượt lên, nhưng mà vừa vượt được một nửa lại bị chiếc xe Ferrari chặn lại. Chiếc xe Ferrari là xe mui trần nên khi những người trên xe quay đầu lại, Diệp Phàm nhìn qua là nhận ra, đó thì ra là đối thủ cũ, con trai của bí thư tỉnh thành Hứa Vạn Sơn, bọn Hứa Thông.
Hồi đó Hứa Thông hãm hại mình, con trai của Phó chủ nhiệm phòng Đốc tra của tỉnh vừa mới gặp vận rủi vào phòng trực ban, Hứa Thông chẳng qua là bị xử phạt ghi một tội là xong.
Hắn vừa nhìn lên không ngờ lại là Diệp Phàm liền cười to nói:
- Đến đây, có giỏi thì đâm vào, ha ha ha…
Đám người trên xe khoe khoang nhưng mà đối với việc xe Diệp Phàm có đèn hiệu cảnh sát, Hứa Thông còn nghĩ có lẽ Diệp Phàm kiếm được một chiếc xe đã bị bỏ đi của quân đội ở đâu đó.
Bởi vì hôm đó, tại sân golt đánh thua nhưng giở trò vô lại không nhận, bị Thiết Chiêm Hùng đánh gãy một cái răng. Thiết Chiêm Hùng là quân nhân nên Hứa Thông nghĩ rằng chiếc xe quân nhân rác rưởi này của Diệp Phàm cũng là do Thiết Chiêm Hùng lấy cho.
- Mẹ kiếp! Một chiếc xe rách rác rưởi mà cũng dám mạo nhận là xe cảnh sát, đến đây, thử coi.
Tiếng cười âm trầm của cậu chủ tập đoàn Tinh Huy Thẩm Khai có thể chọc thủng trời, Diệp Phàm nghe thấy giống như tiếng quạ kêu gào, hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, Hứa Thông thì thầm bên tai Thẩm Khai gì đó, có lẽ định dựa vào chuyện này để gây sự.
- Cút ngay! Nếu không cút ngay ông đâysẽ đâm xe.
Diệp Phàm gào vào trong loa của xe.
- Đâm xe, có giỏi thì thử xem, lái xe quân sự giả mà dám lớn lối như vậy.
Hứa Thông gào to, nhất định không cho xe tránh ra nhường đường.
- Tao đếm đến , không tránh ra thì ôngsẽ đâm, một…, hai…ba
Lời nói của Diệp Phàm người ta không coi ra gì, Diệp Phàm thực sự nổi giận, nhưng hắn n trấn tĩnh lại, trongđầu lóe một tia l lóe cười lạnh, gọi điện thoại cho Trấn Đông Hải.
- Trấn tướng quân, trước đường bị Hứa Thông con trai của thường vụ tỉnh ủy, bí thư tỉnh thành Thủy Châu Hứa Vạn Sơn, gọi đến một đám người lái hai chiếc xe cố ý chặn đường, một chiếc là Ferrari, một chiếc là Vương tử sa mạc. Tôi đã liên tục kéo cảnh báo, khuếch đại âm thanh truyền âm bọn họ cũng không nhường đường, không những thế còn liên tục kêu gào, chỉ ngón tay lên trời khiêu khích. Không cho đi qua, xin cho chỉ thị!
Diếp Phàm sốt ruột gào to.
- Bọn khốn kiếp! Súng có ở đó không, bắn súng cảnh cáo!
Trấn Đông Hải thiếu chút nữa bạo nộ.
- Không đem
Thực ra súng ở trong hộp đặc chế, Diệp Phàm cố ý nói vậy.
- Xe của cậu là xe Wrangler đặc chế, đâm lên, đụng chết đáng chết!
Trấn Đông Hải không nói dài dòng nữa, trực tiếp ra lệnh.
- Rõ!
Có được Thượng phương bảo kiếm, vậy thì không cần nói gì nữa, lùi lại mấy chục mét trước, lúc bọn người Hứa Thông đang cười châm biếm, Diệp Phàm nhấn ga, như một con hổ lao xuống núi vọt qua. Chiếc xe đó của Diệp Phàm là xe Wrangler đặc chế, thân xe cao và rộng, giống như một chiếc xe tăng loại nhỏ, cao nhất đâm qua ở mã lực.
Diệp Phàm biết, xe của mình tuyệt đối không có vấn đề gì, thanh chống va ở phía trước có vài thanh, thông thường đều là đâm người mà không bị thương chính mình.Bùm bùm bùm… một loạt những tiếng đông đáng sợ truyền tới…,Ferrari và Vương tử sa mạc nào chống lại được sự va chạm của xe Wrangler đặc chế.Hơn nữa Hứa Thông có nằm mơ cũng không dám nghĩ Diệp Phàm thật sự dám đâm tới, cho nên, trong lúc không hề có sự phòng bị nào, hai chiếc xe Ferrari và Vương tử sa mạc đều bị đâm bay ra ngoài.
Nhóm người Hứa Thông dĩ nhiên cũng phải biểu diễn người bay trên không, nhằm thẳng lề cỏ bên cạnh đường bay tới. Xoạch vài cái liền biến thành hồ lô lăn trên mặt đất, máu tươi chói mắt tức thì từ trên rơi xuống, giống như một trận mưa máu.
Diệp Phàm không biết có chết hay không, không kịp nhìn xem. Nhưng mà Diệp Phàm đã căn chuẩn lực đạo n, chắc là không đến nỗi chết, Diệp Phàm không muốn tạo nhiều sát nghiệp.
Đương nhiên, có thể trở thành Lý Thiết quải"một trong số những bát tiên "hay không, không phải là không có khả năng. Xe của họ vì muốn chặn Diệp Phàm nên tốc độ không cao. Lúc này, xe của Diệp Phàm còn cách Thủy Châu ít nhất là một giờ xe nữa.
- Khốn kiếp, dám làm bị thương con trai của Hứa Vạn Sơn ta!
Hứa Vạn Sơn, thường vụ tỉnh ủy, nhân vật số một tỉnh thành đang ngồi uống rượu trong phòng, cốc rượu đập xuống mặt bàn.
- Mã bí thư, Hứa Thông con trai tôi, công tử của Tào tư lệnh quân khu tỉnh, còn có Thẩm Khai của tập đoàn Tinh Huy cùng nhau, đều bị bọn lưu manh lái xe đâm bị thương, trước mắt sống chết chưa rõ, thỉnh cầu tỉnh sở lập tức phong tỏa vòng quanh Thủy Châu km, bắt tên lưu manh.
Hứa Vạn Sơn gần như rống lên với Mã Quốc Chính, bí thư Ủy ban Chính trị Pháp luật Tỉnh.
- Tôi lập tức sắp xếp, Hứa bí thư, đừng nóng vội.
Mã Quốc Chính trong lòng ngầm chấn động, thật không ngờ mấy tay thiếu gia trong tỉnh cũng bị báo ứng rồi, người lái xe đó cũng thực quá vênh váo, làm tốt lắm!
Nhưng mà, Mã Quốc Chính trong lòng lại đang nói thầm, hét cái gì, lão tử cũng là thường vụ, chức vụ còn cao hơn ngươi, việc gì chứ, thời buổi bây giờ thật không cho người ta sống nữa.Tuy vậy, Mã Quốc Chính cũng không dám chậm trễ, dù gì thì chuyện này cũng liên quan đến vài vị thái tử gia của tỉnh thành.Đến công tử của Tào phó tư lệnh quân khu tỉnh cũng bị thương rồi, đám người này mà chết thì rắc rối to. Lập tức bắt tay an bài Chung Chính Lương, Thường vụ công an tỉnh, Phó Giám đốc Sở giữ ấn soái.
Chỉ vài phút sau, trong tỉnh thành vào lúc giữa Tết lại vang lên tiếng còi cảnh sát, trên đường, xe cảnh sát chạy tán loạn, trên Quốc lộ A xe cảnh sát xếp thành hàng dài, đằng đằng sát khí mà đi.
Đến cả đại viện của Quân khu tỉnh cũng bị kinh động, không lâu sau, cũng có vài chiếc xe quân sự đi ra. Quân nhân vác súng trên vai, đạn lên nòng anh vũ đứng ở trên xe cũng tham gia vào.
Diệp Phàm dĩ nhiên là không biết những việc này, đang liều mạng phóng xe, hai trạm thu phí hạ lan can xuống để ngăn xe lại đã bị Diệp Phàm trực tiếp đâm gãy, trực tiếp phóng qua.
Đương nhiên, chiếc xe Wrangler cũng sắp đến lúc bị phế rồi, chỗ nên hỏng thì đã hỏng, chỗ lồi ra thì đã bị nát, lần này thì thất sự là hỏng rồi, không phải là giả.
Xe đi đến sườn núi. Phía trước một hàng xe đang dừng tại bên cạnh đường, đèn cảnh sát nhấp nháy đến nhức mắt, mấy chiếc xe tải cỡ lớn như xếp hàng đỗ ở giữa đường, toàn bộ phong kín, lúc này mà đụng nữa thì chỉ là tìm chết, trừ phi bay qua, như vậy thì thành người bay mất thôi..
Biết đây là do Hứa Vạn Sơn làm, giải thích khẳng định là không được, sẽ chẳng có ai tin, Diệp Phàm vừa lái xe vừa gọi điện thoại đến phòng làm việc của Trấn Đông Hải. Vừa gọi xong điện thoại, xe liền dừng trước xe cảnh sát.
- Xuống xe, giơ tay lên…
Một nhóm cảnh sát uy vũ có kèm cả mười mấy quân nhân đeo súng bao vây chiếc xe Wrangler.
- Đi lên xe, đánh cho tàn phế trước rồi nói sau. Nguồn:
Không ngờ là Hứa Vạn Sơn đã tự mình tới rồi, điên cuồng hét lên, sắc mặt đều đã trắng bệch. Vừa mới nhận được tin tức, con trai hắn vẫn chưa chết, chỉ còn một hơi thở, vẫn đang kiểm tra.
- Lôi xuống!
Tào Chính Đức, Phó tư lệnh quân khu tỉnh hét lên với vài vị quân nhân, mặt hắn một mảnh xanh tím, con trai hắn nghe nói là cũng giống Hứa đại thiếu gia, cũng đang phải kiểm tra, còn thở, nhưng lúc nào tắt thở thì không nói chính xác được.
Người phụ trách việc này, đồng chí Chung Chính Lương, Phó Giám đốc Sở, thường vụ công an tỉnh còn chưa nói gì, ngược lại hai người này đã tranh trước, đang muốn ra hiệu cảnh sát tiến lên cưỡng ép bắt người.
Đúng lúc này, tiếng điện thoại vang lên, trong điện thoại truyền đến tiếng hét của Mã Chính Quốc, Giám đốc Sở:
- Lập tức dọn sạch đường đi, để cho chiếc Wrangler đi qua, giữ cho xe có một đường thông hành. Lập tức…
- Rõ!
- Chung Chính Lương mặc dù cảm thấy ù ù cạc cạc nhưng vẫn chấp hành mệnh lệnh của Mã Quốc Chính, lập tức hét lên với những cảnh sát ở phía sau:Kéo mấy chiếc xe tải đi ngay lập tức, dọn sạch đường đi cho xe Wrangler đi qua.
- Chung Chính Lương, đầu óc của anh sốt hỏng rồi hả, bắt người cho tôi.
Hứa Vạn Sơn từ trước tới giờ luôn luôn cường thế, cứng rắn quát. Đối với một thường vụ, phó giám đốc công an sở hoàn toàn không đáng để vào mắt.
- Xin lỗi bí thư Hứa, tôi đang thi hành chỉ thị của bí thư Mã.
Chung Chính Lương nhíu mày, hướng về phía đám cảnh sát còn đang xô đẩy quát:
- Còn không thi hành, không muốn làm nữa à? Đấy là con trai của tôi, Mã Quốc Chính là có ý gì vậy, đâm bị thương, đâm chết người, tội phạm điên cuồng như vậy còn còn bao che, việc hôm nay lên đến Trung ương tôi, Hứa Vạn Sơn cũng phải hỏi Mã Quốc Chính, quốc pháp ở đâu, thiên lí ở đâu? Mã Quốc Chính trái tim công chính của hắn có phải là bị cẩu ăn rồi không...
Hứa Vạn Sơn hung tợn chất vấn Chung Chính Lương, đã có đôi chút lâm vào trạng thái điên cuồng, quay người liền quát lên với những người cảnh sát đứng đó:
- Ai dám làm loạn, hôm nay tôi Hứa Vạn Sơn nói rõ cho các người, ai động người đó liền bị cho thôi việc!
- Đúng vậy! Con mẹ nó.Mã Quốc Chính đầu bị hồ đồ rồi. Tôi Tào Chính Đức quyết không đồng ý, muốn bao che cho tội phạm, không có cửa đâu…
Tào Chính Đức thường vụ tỉnh ủy chủ nhiệm ủy ban pháp chính tỉnh mới không sợ Mã Quốc Chính này,. Quay đầu nói với đám quân nhân:
- Còn không lên ngăn bọn họ lại, ai dám đưa xe tải đi bắn ngay cho ông đây!.
Xoạt một tiếng
Mười mấy quân binh thô bạo tiến lên, sức mạnh lớn của súng trường toàn bộ nhắm ngay vào đám tiểu súng lục của cảnh sát.
- Bí thư Hứa, theo tư lệnh, các người đã ngang nhiên kháng phạm, hiểu pháp luật mà phạm luật, gây trở ngại cho tỉnh thi hành pháp luật, tất cả hậu qua do các người chịu…
Chung Chính Lương cau mày, trong đầu cũng tương đối phẫn nộ.
- Anh Hứa Vạn Sơn thế mạnh, cũng không thể coi đường đường là Phó giám đốc thường vụ tỉnh tôi là không khí chứ? Hơn nữa, việc này là do tôi chấp hành mệnh lệnh của bí thư Mã.
Chợt đám cảnh sát luống cuống hét lên:
- Lập tức dọn sạch đường! Không muốn làm nữa ah?
- Tôi xem ai dám?
Hứa Vạn Sơn và Tào Chính Đức đồng thời lên tiếng, như là hẹn với nhau trước.
Việc này làm cho đám cảnh sát đáng thương lúng túng rồi, lúc thì nhìn Hứa Vạn Sơn, chốc chốc lại nhìn Chung Chính Lương, tạm thời trở thành quần chúng vây quanh.
Đầu sỏ gây chuyện Diệp Phàm tạm thời bỏ qua, chỗ nào mát mẻ thì đến chỗ đó ngồi. Bởi vì, thế mạnh của Hứa Vạn Sơn mọi người đều nghe nói rồi, hơn nữa người ta cùng mặc chung quần với Chủ tịch tỉnh Chu mà. Thật sự gây sự ông ta không cần nói cảnh sát phía mình, mà cả vài cán bộ cấp sở người ta cũng từng lôi xuống ngựa vài lần rồi. Được chính trị Thủy Châu xưng là bí thư có bàn tay sắt.
Chung Chính Lương không còn cách nào khác, đành phải gọi điện thoại xin chỉ thị.
- Kéo lão già xuống dưới giáo huấn một trận rồi tính.
Hứa Vạn Sơn cùng cảnh sát và quân binh vây xung quanh Wrangler của Diệp Phàm hô lớn. Tào Chính Đức càng quát thẳng:
- Đánh chết tao chịu trách nhiệm, mẹ nó!
Mấy cảnh sát không dám động, bởi vì Chung Chính Lương đang xin chỉ thị, nhưng mấy quan quân thật sự lộ khí phách, một đạp chiếc Wrangler đã lung lay, hướng về phía Diệp Phàm quát:
- Mau mở cửa xe, bằng không tao nổ súng.
Nói xong còn dùng súng bắn vào mấy miếng thủy tinh vang lên loảng xoảng, thật khiếp.
- Đồng chí Chính Đức, lập tức quay lại, giao cho quân quan bảo vệ tốt thông hành cho chiếc Wrangler. Lập tức…
Lúc này, điện thoại Chính Đức vang lên, bên trong truyền đến là tiếng nói ồ ồ của Tư lệnh quân khu tỉnh Trấn Thang Thành.
- Vì sao?
Tào Chính Đức tức giận quát.
- Chấp hành mệnh lệnh!
Trấn Thang Thành cũng không giải thích, hừ nói:
- Không được, dựa vào cái gì, họ Trấn kia, chết không phải là con của ông, Tào Hồng sinh tử không rõ, thiên vương đến cũng không quản được ông đây, hừ…
Tào Chính Đức giận dữ, hướng về Trấn Thang Thành hét lớn.
- Dựa vào cái gì! Phó chủ tịch, điện lệnh của quân ủy Triệu. Chính ông phải suy nghĩ một chút đi, miệng nói tay làm đi!
Trấn Thang Thành không dài dòng cúp điện thoại, loảng xoảng một tiếng.