Quan Thuật

chương 965: cứ giả bộ đi

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Mới đầu, Trương Vệ Thanh đi theo sau Hứa Chính Dương, thấy thế thì vô cùng tức giận, nhỏ giọng nói:

- Chủ nhiệm Hứa, Cục trưởng Lang thật là vô lễ.

- Ha ha, đừng tức giận Tiểu Trương, người ta có tư cách để kiêu ngạo.

Hứa Chính Dương cười nói, không có chút tức giận.

- Kiêu ngạo thì cũng là thuộc hạ của ngài, sao có thể vô lễ như vậy, nếu không lát nữa trong hội nghị tổ đảng phải nêu ra, thái độ của một số đồng chí không được đứng đắn mới được. Văn phòng của chúng ta đại diện cho hình tượng của cả quốc gia, không thể loạn quy củ.

Trương Vệ Thanh vẫn còn bất mãn, hừ giọng nói, y biết Hứa Chính Dương không tức giận, mình cũng phải vì ông chủ Hứa Chính Dương mới được.

- Cậu không hiểu, ha ha… người ta toàn đi theo mấy lãnh đạo cao cấp nhất, đắc tội với ai thì cũng không được đắc tội với anh ta. Đừng để mất chức rồi còn không biết là tại sao, Tiểu Trương, sao này phải nhìn thấu một chút, văn phòng này nước sâu lắm đấy…

Hứa Chính Dương ngừng cười, thận trọng dặn dò.

Trương Vệ Thanh cũng cả kinh, cuối cùng cũng hiểu ra. Thì ra Lang Phá Thiên suốt ngày đi theo sau chín ông lớn trong Bộ Chính trị trung ương.

Chủ nhiệm Hứa nói rất thấu đáo, người ta nói lính canh cổng của phủ tể tướng cũng là quan thất phẩm, những người như vậy không thể đắc tội được.

- Đương nhiên là quen, tôi và anh ấy đã kết nghĩa anh em, đánh cược với nhau, tôi đã thua, gọi là anh Diệp, nhưng Lang Phá Thiên tôi gọi tâm phục khẩu phục. Diệp Phàm vĩnh viễn là anh em ruột của Lang Phá Thiên tôi.

Lang Phá Thiên cũng không phải người ngốc, biết Thiết Chiếm Hùng đang trải đường cho Diệp Phàm, anh ta cũng không tiếc công đẩy thêm một bước, giúp Diệp Phàm một tay.

Đối với Diệp Phàm mà nói, vị trí của Trương Vệ Thanh rất đặc biệt, sau này có lẽ sẽ rất có tác dụng.

- Ha ha, thật không ngờ. Tôi và chú em Diệp cũng đã sớm quen nhau, chú em Diệp là bạn bè đáng để kết giao.

Trương Vệ Thanh thân mật nói, quay đầu chỉ vào một người trung niên đứng bên cạnh nói:

- Vị này là bạn tôi, Đường Minh, làm việc ở Vụ kinh tế khu vực thuộc Ủy ban kế hoạch quốc gia.

- Xin chào Vụ trưởng Đường, tôi là Diệp Phàm ở huyện Ma Xuyên, khu Đức Bình ở tỉnh Nam Phúc.

Diệp Phàm giơ tay ra, thực ra hắn cũng không biết Đường Minh có phải là Vụ trưởng hay không, nhưng người mà Trương Vệ Thanh đã nhận là bạn bè thì không phải Vụ trưởng cũng phải là Vụ phó. Quả nhiên hắn đã đoán đúng.

- Xin chào.

Đường Minh gật đầu chào.

Lúc đầu Đường Minh cũng có chút coi thường một chủ tịch huyện như Diệp Phàm, nhưng sau khi nghe Diệp Phàm giới thiệu những người trong sảnh thì sắc mặt Đường Minh đột biến.

Thầm nghĩ:

"Không ngờ, mấy người trong sảnh này không phải Thứ trưởng thì cũng là cấp Cục trưởng rất có trọng lượng, còn có Quân đoàn trưởng, còn Phượng Cương có lẽ là người của Phượng gia, chuyến này đến thật đáng…"

Sau một phen khách sáo, mọi người cũng trở nên thân quen hơn.

Từ miệng Lang Phá Thiên thì mới biết, bố Chu Vệ Quốc muốn sắp xếp Chu Vệ Quốc vào làm cận vệ của Chủ nhiệm Ủy ban kỷ luật trung ương bên cạnh Phượng Bảo Sơn, mục đích chẳng qua là làm một hai năm rồi chuyển sang công tác ở Ủy ban kỷ luật trung ương.

Đây chính là bước đệm để nhanh chóng được đề bạt. Có lẽ Chu Vệ Quốc dùng ba năm là có thể đạt tới tầm vóc mà những nhân viên khác phải công tác ở Ủy ban kỷ luật thì mười năm mới có thể đạt được.

Còn chuyện chuyển từ Phó lên Trưởng của Phượng Đại Sơn cũng không khó, chỉ cần Lang Phá Thiên chịu gật đầu là xong. Sau khi nghe Diệp Phàm nói xong, Lang Phá Thiên nhanh chóng gật đầu tại chỗ.

Tuy nhiên, giây lát sau Lang Phá Thiên cũng lập tức nói:

- Anh Diệp, tôi cũng không có yêu cầu gì nữa, chúng ta là anh em, anh giúp tôi đào tạo một cao thủ ngũ đẳng là được. Người tôi đã chọn xong rồi.

Diệp Phàm tuy xót của, nhưng cũng đành gật đầu, thầm mắng trong lòng, còn không có yêu cầu gì, yêu cầu này của cậu người thường có thể làm nổi không?

Phượng Cương vốn là Sư đoàn trưởng một sư đoàn ở Tập đoàn quân số thuộc Quân khu Bắc Kinh, vẫn luôn muốn điều đến Trung đoàn đặc nhiệm Hồng Lang, nhưng Quân đoàn trưởng Đằng Vân Khải không chịu nhả người ra, mà bên Trung đoàn đặc nhiệm Hồng Lang cũng chưa lo xong.

Đừng thấy Phượng lão uy thế rất lớn, nhưng những việc nhỏ này ông cụ lại không muốn ra mặt. Hơn nữa, chủ yếu là Đằng Vân Khải không thuộc "Tân hệ", nên Phượng lão không thể chịu mất mặt đi xin một tiểu bối. Do vậy nên việc này vẫn cứ vướng ở đó.

Bây giờ Phó tư lệnh thứ nhất của Quân khu Bắc Kinh là trung tướng Triệu Quát, việc này đương nhiên là kết quả thỏa hiệp của hai phái của Phó chủ tịch quân ủy Triệu Bảo Cương và Chủ tịch Trấn Sơn Hà.

Đoàn đặc nhiệm Hồng Lang trực thuộc Quân khu Bắc Kinh quản lý, không thuộc bất cứ đội quân nào ở dưới, mà "Tân hệ" lại không bố trí bất cứ người nào có trọng lượng ở quân khu Bắc Kinh.

Bắc Kinh là thủ đô, vị trí vô cùng quan trọng, là Chủ tịch nước trước hết phải nắm được chỗ này, chắc chắn không thể để người khác nhòm ngó được.

Cho nên quân khu này thực ra do Tiền Thành Đông của "Hải phái" và Triệu Quát của "Kinh phái Bắc Viên hệ" nắm giữ.

Tiền Thành Đông là Ủy viên quân ủy kiêm Tư lệnh quân khu Bắc Kinh, Triệu Quát là Phó tư lệnh thứ nhất. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -

Vừa rồi nhìn thấy Quân đoàn trưởng Tập đoàn quân thứ năm Đằng Vân Khải, Phượng Cương đương nhiên là lập tức tiến lại gần, hai người nói chuyện rất vui vẻ.

Đằng Vân Khải liếc nhìn Diệp Phàm đang nói chuyện với Thiết Chiêm Hùng ở không xa một cái, nói:

- Cô gái bên trái Diệp Phàm hình như là em gái cậu thì phải?

- Vâng, em gái tôi, Khuynh Thành.

Phượng Cương gật đầu cười.

- Cô ấy là bạn của Diệp Phàm?

Đằng Vân Khải nhìn thấy thái độ của Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên với Diệp Phàm, không khỏi coi trọng.

Vẫn thầm buồn bực, một Chủ tịch huyện nhỏ bé thì sao có thể khiến những nhân vật như Thiết Chiêm Hùng và Lang Phá Thiên coi trọng như vậy?

Hình như còn thêm Trương Vệ Thanh ở Văn phòng trung ương nữa. Lẽ nào gã họ Diệp này là thân thích của nhân vật cấp cao nào ở trung ương, nhưng quan chức cấp cao ở trung ương hình như không có ai họ Diệp thì phải. Có lẽ là nhà mẹ cũng nên.

- Không phải.

Phượng Cương quả quyết.

- Không phải, vậy thì lạ rồi, ha ha…

Đằng Vân Khải cười khan, không nói gì nữa.

- Cái này, nói thật, Khuynh Thành là bị ông nội nhà tôi ép tới.

Phượng Cương vẻ mặt khó coi, cảm thấy rất mất mặt.

- Phượng lão nhà cậu? Còn ép nữa…

Đằng Vân Khải sắc mặt khẽ biến, thầm nói, gã họ Diệp này rốt cuộc lai lịch thế nào, không ngờ có thể khiến một nhân vật tầm cỡ như Phượng lão phải ép cháu gái mình đi theo.

Đương nhiên, Đằng Vân Khải tuy nghi hoặc nhưng tuyệt đối không để lộ ra, chợt hỏi:

- Cô gái bên phải kia cậu có biết không?

- Không rõ lắm.

Phượng Cương lắc đầu.

- Anh Thiết, anh gọi Kiều Viên Viên tới sao?

Diệp Phàm hỏi.

- Không, tôi gọi cô ấy làm gì, chú em không gọi tới, tôi gọi tới làm gì chứ? Thấy không, bây giờ khó chịu rồi phải không?

Thiết Chiêm Hùng cười nói.

- Nhưng vừa rồi cô gái bên trái là ở đâu ra thế, lợi hại thật, mới tới Bắc Kinh hai ngày đã kiếm được hai cô xinh đẹp như vậy, đại ca bội phục.

- Cô bé của Phượng gia, em từng cứu mạng của cô ấy, bây giờ lấy thân báo đáp, ha ha.

Diệp Phàm cười lớn, khoác lác.

- Phượng gia…lẽ nào…là Phượng gia nào?

Thiết Chiêm Hùng khóe mép khẽ co giật.

- Ừ, Phượng gia ở Bắc Kinh.

Diệp Phàm cười nói.

- Lợi hại thật chú em, có chỗ dựa lớn như vậy, sau này chú em đừng quên anh nhé.

Thiết Chiếm Hùng vung ra một cú đấm, khiến Diệp Phàm không khỏi đau nhức.

- Có gì dựa chứ, một ông già hết thời.

Diệp Phàm cười nhạt.

- Ông già hết thời, nhóc con, bảo tôi phải nói thế nào mới được chứ. Lạc đà gầy cũng to hơn ngựa, lẽ nào cậu không hiểu sao?

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt nghiêm túc, nói.

- Có lẽ có chút năng lượng, nhưng em không dựa vào được, có lẽ anh mà đưa cho cô bé kia một con dao, cô ta sẽ còn cho em một nhát nữa cũng nên.

Diệp Phàm vẻ mặt khổ sở.

- Lẽ nào bị cậu ép đến đây?

Thiết Chiêm Hùng đầu óc nhanh nhẹn, vừa nghĩ đã hiểu ra, đột nhiên rất có hứng thú, hai mắt mở to ra không ít.

- Ha ha…

Diệp Phàm chỉ cười không đáp.

- Giả vờ, cậu cứ giả vờ đi.

Thiết Chiêm Hùng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái.

- Nhưng cô y tá bên phải đáng thương rồi, e rằng chỉ có thể làm vợ bé cho cậu thôi. Nói thật, cô y tá kia càng đáng yêu hơn, chú em không được bạc đãi người ta nhé.

Sau này phải mua một ngôi biệt thự mà nuôi, từ dung mạo khí chất mà nói thì hai cô khó phân cao thấp. Kiều Viên Viên mềm mại như nước, Phượng Khuynh Thành lạnh lùng hững hờ, người thế này mà lấy làm vợ cả thì chú em tha hồ mà chịu đựng.

Cô y tá kia vẫn tốt hơn, nhưng điều kiện của cậu thì chọn cô Phượng vẫn tốt hơn, tuy có chút lạnh lùng, chú em coi như ngủ với một khối băng là được.

Dù sao trong nhà hồng kỳ treo, bên ngoài cờ may bay là được.

Thiết Chiêm Hùng cũng bị nhầm, vẫn coi Kiều Viên Viên như cô ý tá của Diệp Phàm.

- Ha ha, nói những việc này vẫn còn quá sớm, em chưa có ý đó. Nhưng nói thật, hai cô này là đẹp nhất trong những người em đã gặp. Trái ôm phải ấp thì em cũng thích, nhưng khó gặm quá, nuốt không trôi.

Diệp Phàm lắc đầu.

- Việc ở Bộ giao thông đã làm xong chưa?

Thiết Chiêm Hùng chuyển đề tài.

- Giao cho ông Chu kia đi làm rồi, nghe nói con trai cả của ông ấy là Thứ trưởng thường trực Bộ giao thông, việc này ông ta mà chịu bỏ công sức ra thì chắc sẽ thành.

Diệp Phàm nói, vẻ mặt không hề thoải mái, việc này nói thì dễ, làm thì khó tựa lên trời.

- Thôi bỏ đi, nếu không được thì cậu trực tiếp tìm gặp Phượng lão đi, cũng chính bởi vậy mà anh bảo cậu cưới cô gái lạnh lùng kia đấy.

Việc này của cậu, anh không giúp gì được, quan chức của Bộ giao thông anh chẳng biết gì, chẳng quen ai cả.

Thật sự không được thì Trương Vệ Thanh cũng có thể dùng tạm, y làm ở Văn phòng trung ương, có lẽ có quen biết với nhân vật có trọng lượng ở Bộ giao thông. Còn có gã ở Ủy ban kế hoạch nữa, trọng lượng cũng không nhẹ đâu.

Thiết Chiếm Hùng nói, hai người chạm với nhau một ly.

- Để sau đi, có lẽ Chu gia có thể làm được.

Diệp Phàm gật đầu, lập tức lại nói:

- Thực ra, cũng không cần tìm Phượng lão, em còn có một chỗ để đi.

- Đi đâu?

Thiết Chiếm Hùng hỏi, có chút không tin.

- Phó chủ tịch Triệu, lúc trước khi em rời Thủy Châu ông ấy có nói em lần này lập công lớn, quân ủy nợ em một lời nứa, hì hì, nếu thực sự không được thì em mặt dày đi đến Triệu gia một chuyến vậy.

Diệp Phàm cười nói.

- Thằng nhóc cậu giỏi đấy, ngay cả ông già Triệu Bảo Cương cũng hạ được. Ông già đó, nhắc đến lại tức giận.

Thiết Chiêm Hùng vẻ mặt đen như đít nồi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio